Tâm Can Bảo Bối Thế Tội Tổng Tài

Chương 30: Nửa Tỉnh Nửa Mơ, Nửa Hôn Mê



Quý Tiểu Nhiễm cảm thấy chắc mình bị điên rồi, cũng có thể bệnh không nhẹ.

Hoặc do bị tra tấn quá nhiều bởi tên này nên có thể thần kinh bị chập mạch rồi.

Cô vậy mà… cực nhọc ngày đêm, không chút nghỉ ngơi, chỉ để chăm sóc tên khốn khiếp này!!!!

Sở Hân Luật từ chối đến bệnh viện, một mực nằm trên giường.

Cả người anh ta đều ỉu xìu, cũng không còn vẻ phách lối, ngông cuồng ngạo mạn của ngày thường nữa.

Tuy nhiên, uy nghiêm đã bén rễ từ trong xương, nên cho dù lúc hôn mê, anh ta cũng cau mày, làm cho người ta cảm thấy như đang bị áp chế.

Anh ta vẫn luôn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, nửa mê man, có lúc đột nhiên mở mắt, nắm lấy tay Quý Tiểu Nhiễm, có lúc lại đột ngột ngất đi.

Nghiệp quật không trượt phát nào!

Lần đầu tiên cô gặp Sở Hân Luật là ở gần khu vực nước sâu, cô bị rớt xuống nước, cũng bị sốt mấy ngày.

Bây giờ, cũng lại là khu vực nước sâu đó, nhưng người bị thế chỗ lại là Sở Hân Luật, cũng bị rơi xuống, rồi phát sốt!

Trong lòng Quý Tiểu Nhiễm rất phức tạp, ông trời dường như đang cho cô chơi một trò đùa vô cùng bi thảm vậy!

Nhìn người đàn ông đang bất tỉnh trên giường, cô thở dài thườn thượt, tâm tình rối ren.

Quý Tiểu Nhiễm đã cố hạ sốt cho anh ta, liên tục chườm khăn lạnh cho anh ta, qua mấy phút thì lại giặt đi, đổi một cái khăn khác. Mà đây chỉ là đang dùng phương pháp hạ sốt vật lý theo kiểu cổ xưa thôi, còn cần kết hợp với thuốc hạ sốt thì mới có thể có tác dụng.

Cô không hiểu tại sao Sở Hân Luật không muốn đến bệnh viện, người hầu ở nhà dường như đều biết anh ta không thích bệnh viện, Sở Hân Luật nói không đi, cũng không ai dám khuyên bảo.

Quý Tiểu Nhiễm chăm sóc anh ta một ngày một đêm, đến đêm thứ hai, cô buồn ngủ kinh khủng, Sở Hân Luật vẫn còn đang mê man, cô đánh ghé mình nằm một bên giường, định chợp mắt một lát.

Nhưng chỉ mới vừa nằm xuống, người đàn ông đột nhiên bắt lấy tay cô, nói:

“Cô đừng hòng thừa cơ chạy trốn, cô không thể thoát khỏi lòng bàn tay tôi đâu!”

Loading...
Quý Tiểu Nhiễm bị doạ giật bắn người, cô tưởng rằng Sở Hân Luật tỉnh dậy, thế nhưng thấy anh ta vẫn còn đang hôn mê, sờ trán vẫn còn nóng.

Cô thở dài một hơi, tỏ vẻ bất lực:

“Này là tại anh không muốn đi bệnh viện nha, nếu như bị sốt đến phát điên thì đừng trách ai!”

Cô nằm trên giường bất lực, nhìn anh ta.

Người đàn ông này ngay cả hôn mê cũng đề phòng không cho cô chạy trốn, chứng tỏ trong lòng anh ta hận cô biết bao nhiêu!

“Lạnh quá …” – Sở Hân Luật đột nhiên lên tiếng, cau mày nắm chặt chăn bông.

Quý Tiểu Nhiễm kéo chăn bông lên người, đắp kín người anh ta.

“Ôm tôi!” - Đang hôn mê vẫn không quên ra lệnh, khẩu khí cũng không cho người khác cơ hội từ chối!

“Bị sốt mà còn nhiều chuyện như vậy, có quỷ ôm anh đi!”

Quý Tiểu Nhiễm rất thô lỗ, lúc đắp chăn xong, cô ngồi sang một bên, không để ý đến anh nữa, thỉnh thoảng vẫn sờ sờ lên trán xem xét.

“Mẹ, mẹ trở lại đi ... Con biết ... Mẹ sẽ không rời bỏ Tiểu Luật đâu…”

Quý Tiểu Nhiễm ngạc nhiên được câu này, quay đầu lại nhìn anh.

Sở Hân Luật thở ngày càng gấp gáp:

“Mẹ ... Mẹ ... Con biết mình sai rồi ... Tha lỗi cho con ...”

Thanh âm đó vang lên vô cùng lo lắng, thậm chí còn xen lẫn tiếng khóc.

Quý Tiểu Nhiễm hoài nghi quan sát, nhanh chóng đến bên anh, cầm tay anh:

“Sở Hân Luật, tỉnh lại đi.”

Anh ta đang gặp ác mộng à?

Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của người đàn ông, Quý Tiểu Nhiễm có chút kinh hãi.

Sao anh ta lại trở nên như vậy?

“Con biết mình sai rồi ... hãy tha thứ cho con ... Mẹ…” - Sở Hân Luật như được ôm lấy một nguồn nhiệt, nắm chặt tay Quý Tiểu Nhiễm, rồi ôm cô vào lòng.

Thân thể nóng bừng, lại run rẩy, vẻ mặt hoảng hốt, giống như một đứa trẻ con, mong manh yếu đuối, vô cùng bất lực.

Quý Tiểu Nhiễm ôm người đàn ông này vào lòng, dường như cô đang bị một đạo lực nào nó đánh trúng, nhất thời không còn nhớ lại chuyện trước đó, chỉ cảm thấy bản thân vô cùng mềm yếu.

“Sở Hân Luật, anh sao rồi?” - Quý Tiểu Nhiễm không kìm được, chủ động ôm anh ta vào lòng.

Sở Hân Luật ngả đầu vào vòng tay của Quý Tiểu Nhiễm, ôm lấy eo cô, giống như đứa nhỏ đang ôm lấy mẹ mình vậy

Quý Tiểu Nhiễm dường như bị tình mẫu tử lấn át, ôm chặt lấy anh, an ủi:

“Được rồi, được rồi, con ngoan, mẹ tha thứ cho con!”

Cô không hề cố ý nhạo báng hay lợi dụng chiếm tiện nghi chỗ anh, mà chỉ muốn an ủi anh ta một chút.

Cô dường như khám phá ra được Thế giới mới, hóa ra trên đời này không có cái gọi là ác ma tàn khốc, tất cả đều phụ thuộc vào người mà anh ta đang đối diện là ai thôi.

Đối mặt với mỗi người khác nhau, anh ta có thể là một con quỷ, hoặc là một thiên thần, hoặc cũng có thể đã trở thành một đứa trẻ mong manh, bất lực ...

Quý Tiểu Nhiễm dường như đã nhìn ra nhiều mặt của người đàn ông này.

Rốt cuộc, anh ta là một người như thế nào?

Đột nhiên, cô trở nên tò mò về người đàn ông này.

Anh ta có bị tâm thần phân liệt không?

Quý Tiểu Nhiễm ôm người đàn ông trong vòng tay của mình, không biết qua bao lâu, toàn thân đều trở nên cứng ngắt.

Cuối cùng, cô dựa vào đầu giường, nhúc nhích thân thể, vẻ mặt chật vật.

Cô muốn đẩy anh ra, nhưng khi cúi đầu xuống, thấy bộ mặt say sưa ngủ y hệt một đứa trẻ của anh, cô đột nhiên không đành lòng đẩy người đàn ông mỏng manh như trẻ con này ra.

Quý Tiểu Nhiễm rất muốn tự tát mình một bạt tay!

Trong lòng cô không khỏi tự oán trách bản thân!

Quý Tiểu Nhiễm, mày đang làm gì vậy? Thương cảm cho cái tên đáng sợ này sao? Mày có được sống đàng hoàng trong thời gian bị Sở Hân Luật kia hành hạ sắp chết không? Anh ta bị như thế là đáng đời!!!

Vẻ mặt cô bối rối, ôm người đàn ông trong vòng tay, đẩy ra cũng không phải, mà không đẩy ra cũng không được, không biết phải làm sao cho đúng.

Đột nhiên, tên kia lại nhúc nhích.

Quý Tiểu Nhiễm nhìn xuống, Sở Hân Luật không biết đã tỉnh dậy từ lúc nào, khốn đốn mở đôi mắt ngái ngủ, đang nhìn chằm chằm vào cô.

Quý Tiểu Nhiễm theo bản năng run lên, ánh mắt của anh ta khiến cô có chút bối rối, liền vội vàng nói:

“Anh tỉnh rồi à!”

Tuy rằng Sở Hân Luật đã mở mắt ra nhưng cả người vẫn suy yếu, tay anh ta đột nhiên ôm lấy ngực cô .. .

Mặt Quý Tiểu Nhiễm đỏ bừng ngay lập tức!

Cái tên đàn ông này, còn muốn xem cô như đậu hũ hay sao!!!

Hay kiếp trước anh ta là thái giám sao? Cho nên đời này muốn được bù đắp?

“Quý Tiểu Nhiễm!” - Anh gọi tên cô.

Quý Tiểu Nhiễm cố gắng bình tĩnh, lạnh lùng nói:

“Anh!”

“Đừng tưởng rằng tôi sẽ buông tha cho cô, đồ phụ nữ dối trá!” - Lực trên tay anh đột nhiên tăng lên, cô đau đớn hít một hơi!

Cô không khỏi tức giận nói:

“Anh bị bệnh thần kinh hả!”

Cô thật sự không nên phát điên đi chăm sóc anh ta, không những không được cảm ơn, mà còn chửi cô là đồ dối trá!

Quả nhiên, cái tên này vẫn là một con quỷ, vị trí này là chính xác nhất.

Anh không rút lui mà ôm chặt lấy cô, mở miệng nói:

“Ôm tôi, không được phép buông ra!”

“Cái gì?” - Quý Tiểu Nhiễm kinh ngạc nhìn anh.

Cái tên này, ổn không trời? Mỗi câu phun ra đều ngang ngược thấy ớn.

Vừa nãy còn lạnh lùng nói không buông tha cô, còn nói cô dối trá, nháy mắt một cái lại bảo cô ôm lấy?

Quý Tiểu Nhiễm không biết diễn tả cảm xúc của mình như thế nào, dù sao thì ... sắp ngáo rồi!

Cô muốn buông anh ta ra, nhưng Sở Hân Luật kia đã giữ chặt cô lại.

Đột nhiên, anh ta xốc áo ngủ của cô lên, chui đầu vào trong quần áo của cô!

“Không muốn!”

Quý Tiểu Nhiễm sợ hãi đẩy bờ vai anh ta! ...