Tấm Cám, Đằng Sau Một Cổ Tích

Chương 7: Giải thưởng lớn của lễ hội



Cám nghỉ ngơi ở nhà tới khi khỏe hẳn thì vừa đúng lúc chuẩn bị cólễ hội trên phủ, sự kiện quan trọng nhất trong năm bên cạnh ngày Tết.Mọi năm dù bận rộn hay túng thiếu tới đâu, Tấm Cám cũng phải xoay xở đểcó được bộ cánh thật tươm tất đi dự hội. Nhưng năm nay lại có vẻ khônggiống như mọi năm.

Các huyện lệnh về từng làng điềuđộng dân đinh lên phủ hỗ trợ tổ chức hội và đặc biệt yêu cầu các cô gáichưa chồng phục sức thật đẹp, bắt buộc phải tham gia. Có người thắc mắcvì sao năm nay lại có vẻ long trọng khác thường như vậy thì huyện lệnhhồ hởi trả lời:

- Hội năm nay nghe nói có Đức Vuathân chinh đến dự. Theo thông lệ qua các đời thì ngoài các cung phi cóxuất thân cao quý ra sẽ vẫn tuyển thêm trong dân gian, cho nên nhiềungười đồ rằng trong lễ hội này nếu thấy cô nào vừa mắt, Đức Vua sẽ chotiến cung.

Mọi người xôn xao bình luận, không ítngười đưa ánh mắt ghen tị nhìn về phía chị em Tấm Cám. Ngay đến huyệnlệnh cũng liếc mắt tới chỗ hai nàng rồi nói thêm:

- Nếu huyện ta có người được tuyển thì thật may mắn!

Cho tới khi huyện lệnh ra về, dân chúng vẫn còn rất sôi nổi bàn tán. Đâyquả là cơ hội ngàn năm có một, các cô gái chưa chồng vui mừng khấp khởi, bắt đầu mơ tưởng đến ngày mình được mặc áo phượng, ngồi kiệu lớn, trong khi đám phụ nữ bế con thì lườm nguýt ra chiều coi thường lắm. Ngaynhững bé gái chín mười tuổi còn hỏi mẹ chúng xem có được may một bộ váymới thật đẹp đi dự hội không.

Nhà bà Mão cũng không phải ngoại lệ.

Tấm hào hứng chọn mấy mảnh vải đẹp, ướm thử vào người rồi lại xỏ đôi hàiCám thêu cho lần trước. Hội năm nay nàng sẽ may bộ váy đẹp nhất, nổi bật nhất đi dự. Nghĩ đến đó, Tấm lại chứa chan hi vọng, bởi nếu xét về nhan sắc, nàng cảm thấy hoàn toàn tự tin.

- Chị cũng nghĩ tới kỳ tuyển phi này ư? – Cám có chút lo lắng hỏi.

- Tất nhiên rồi, đây không phải ước mơ của tất cả các cô gái hay sao?

- Chị đừng viển vông nữa. Chuông khánh còn chẳng ăn ai, nữa là mảnh chĩnh vứt ngoài bụi tre. Việc đưa một số cô gái bình thường tiến cung chỉ làcách tỏ ra gần gũi với dân của triều đình thôi, không có giá trị gì cả.Trong cung chị không có thế, không có lực thì làm sao mà sống nổi?

- Em thật thiển cận. – Tấm bĩu môi. – Đức vua không phải là người cóquyền lực tối thượng sao? Chỉ cần giành được cảm tình của Người thì thếhay lực cũng không bằng.

- Chị…

- Hơn nữa, chị chán cảnh sống nghèo khổ, giật gấu vá vai, vất vả sáng tối thế này lắm rồi. Lần lễ hội này không chỉ có Đức vua, mà còn vô số cácquan đại thần, vương tử, quận công theo hầu, không được Đức vua chấm thì cũng còn nhiều cơ hội khác.

Cám im lặng, không muốn tranh luận nữa nhưng thẳm sâu trong lòng nàng xuất hiện một nỗi buồnkhó nói. Nàng vừa đọc được sự bất mãn trong lời nói của Tấm, như thểnhững ngày tháng qua là vô cùng khốn khổ đối với nàng ấy. Đã đành là gia cảnh không phải khấm khá nhưng chẳng phải bà Mão lẫn nàng đều luôn yêuthương, quan tâm tới Tấm sao? Chẳng lẽ những điều đó đều không bằng mộtđời sống vương giả an nhàn? Bên cạnh đó, nàng lo cho Tấm, nàng thực lòng không muốn chị mình tiến cung hay thành thân với một kẻ quyền quý xa lạ nào đó. Thà rằng sống hơi vất vả một chút nhưng mình tự làm chủ cuộcsống không hơn là phải phụ thuộc vào người khác, nhắm mắt đưa chân tớimột tương lai không xác định sao?

Tuy vậy, dù muốndù không, cũng đã tới ngày lễ hội. Mấy cô gái cùng thôn hẹn nhau thuêmột xe ngựa lớn cùng đi, vừa đỡ vất vả, vừa tiết kiệm chi phí.

- Cám, bộ váy của chị đâu? Giầy của chị đâu? – Tấm hốt hoảng kêu lên khithấy sắp tới lúc lên đường mà tìm mãi không thấy quần áo đâu cả.

- Em không biết. – Cám tỏ vẻ thành thật trả lời. Nàng đang mặc một bộ váy vô cùng xoàng xĩnh, đến đôi giày cũng cũ. Đôi hài thêu hoa kia sau khiđưa cho Khánh một chiếc, nàng không buồn làm thêm nữa. – Hay chị mặc tạm bộ nào khác đi?

Tấm bặm môi tức giận, nghĩ lạichuyện xúc tép lần trước nhưng không cách nào bắt bẻ được Cám. Số là đợt vừa rồi nhà nàng mang thóc đi xát nhưng không may xát không kỹ, gạo bịlẫn thóc rất nhiều. Cả nhà ba người phải chia nhau ra nhặt, rất mất thời gian. Cám chuyên tâm làm sớm nên xong sớm, có thời gian chuẩn bị cònTấm mải nghĩ tới lễ hội nên mãi mới xong. Lúc đó nàng mới phát hiện rabộ váy đẹp nhất lẫn đôi hài hoa Cám thêu cho nàng lần trước đều khôngcánh mà bay từ lúc nào. Trong tủ chỉ còn lại vài bộ váy áo tầm tầm, sótlại từ lễ hội trước.

- Chị Tấm, đi thôi nào, mọi người đến rồi. – Tiếng Cám lại réo rắt.

- Em đi trước đi, chị phải tìm bộ váy đã. – Tấm mím môi đáp.

- Thế em đi trước. – Nàng nhún vai. – Nhưng chị nhớ đến nhé. Huyện lệnh có điểm danh đó.

“Đương nhiên tôi phải đi chứ”. Trong lòng Tấm lúc này chỉ còn tràn ngập oánhận. Nàng cho rằng Cám cố tình giấu đồ của nàng đi để nàng không thểxinh đẹp nổi bật, không thể kiếm được một tấm chồng tốt, để nàng mãi mãi phải ở lại đây, làm tôi mọi cho mẹ con Cám.

Lửagiận đang ngùn ngụt trong lòng bỗng vụt tắt khi Tấm sực nhớ ra bộ váyđang ở đâu. Cách đây vài hôm, nàng đã mang bộ váy lẫn đôi hài ra giặt,ngâm nước cánh hoa hồng để tạo hương thơm, sau đó thì gói kỹ rồi cất cẩn thận trong gầm giường, nơi mát mẻ nhất trong nhà, để giữ mùi. Nàng vộivã đi tắm gội sạch sẽ, thay váy áo rồi lấy con ngựa còm Cám vẫn dùng đểthồ vải ra chợ huyện chạy tới lễ hội.

Lễ hội năm nay do có tin là Đức vua về dự nên đông hơn hẳn mọi năm, Tấm phải buộc ngựa ở ngoài, đi bộ vào hội. Bên trong người qua lại nườm nượp, dù vẫn nhưmọi lễ hội khác với đủ mọi hoạt động cúng lễ, trò chơi, người ta vẫn thi nhau ngóng về chỗ đài cao, nơi các quan đang ngồi. Thông tin chính thức gây thất vọng cho mọi người là Đức vua không về dự, thế vào đó là Phantướng quân, cánh tay phải của Người. Tấm thêm phần chán nản vì trong lúc chen lấn xô đẩy trong đám đông, nàng đã bị rơi mất một chiếc hài, tìmthế nào cũng không ra. Cuối cùng nàng đi tới một chỗ vắng vẻ, ngồi xuống nghỉ. Xem ra hôm nay không phải ngày tốt của nàng, từ sáng tới giờchuyện gì cũng không được ưng ý.

- Chị Tấm, chị sao vậy? – Vừa khéo Cám đi ngang qua đúng chỗ nàng đang ngồi.

- Chị bị rơi mất một chiếc giầy. – Tấm thở dài, bên chân trần đã có mấy vết trầy xước, nổi bật trên làn da trắng muốt, mềm mại.

- Đây, chị lấy giầy em mà đi. – Cám không nghĩ gì nhiều, cởi giầy đưa luôn cho chị.

- Thế em đi bằng gì? – Tấm áy náy hỏi.

- Em lấy ngựa về trước đây, lát chị đi cùng xe với mẹ và mọi người nhé. Xe sẽ chờ ở cổng chính lúc tan hội.

- Sao em về sớm thế?

- Em điểm danh rồi, về sớm một chút chắc không ai bắt tội đâu. Em còn mấy việc ở nhà phải làm nốt.

Tấm thấy em nói thế thì cũng không thắc mắc nữa, nàng lấy đôi giầy cũ củaCám đi vào, may mà vừa khít. Chiếc hài thêu còn lại, do còn rất mới nênnàng tiếc rẻ bỏ vào túi, tự nhủ sẽ phải nhờ Cám thêu lại cho một chiếckhác.

Cám vừa về được một lúc thì trên đài cao, triphủ bỗng ra một thông báo quan trọng, đại khái là tuy năm nay Đức vua có việc bận không trực tiếp về dự hội được, nhưng Người có một món quà,một giải thưởng lớn dành cho các cô gái dự hội. Tất cả phụ nữ, không kểlà đã có gia thất hay còn chưa trưởng thành đều có thể tham gia, giảithưởng là hai lượng vàng. Mặc dù có chút thất vọng là không phải tuyểnphi như các nàng đã mong đợi nhưng hai lượng vàng không phải thứ kém giá trị nên người tham gia đông nườm nượp, trong đó tất nhiên có cả Tấm vàbà Mão.

- Thật tiếc Cám về mất rồi không thì nhà ta có thêm cơ hội giành giải. – Bà Mão chép miệng tiếc rẻ.

Cùng lúc đó, bên trên đài, Tri phủ đứng khom lưng nói với Phan tướng quân, mặt lộ rõ vẻ khó xử:

- Bẩm tướng quân, có đúng là cần phải làm như vậy không ạ?

- Ta biết thể lệ hơi kỳ quặc, nhưng đó đúng là yêu cầu của Người. – Phan Bình gật đầu kiên định.

Mặc dù là thân tín nhưng đôi lúc y cũng không thể hiểu nổi những mệnh lệnh kỳ quặc của hắn, như lần này chẳng hạn.

- Thử giày lấy giải thưởng? – Các cô gái ở dưới nhìn nhau ngạc nhiên.

- Phải đó, nghe nói là có tới mấy vòng cơ, vòng đầu là thử giầy, vừa rồimới được vào diện kiến Phan tướng quân nghe thể lệ vòng trong.

- Chiếc giầy đấy có gì đặc biệt không?

- Không, chỉ là một đôi giầy vải cực kỳ bình thường. Thấy đã có vài cô đủ tiêu chuẩn rồi đó.

Đến lượt Tấm và bà Mão lên thử, kết quả chỉ có nàng là vừa in còn bà Mãongậm ngùi trở ra, buồn rầu nhìn đôi chân ngoại cỡ nứt nẻ của mình. Tấmtự hỏi chiếc giày tầm thường kia có gì đặc biệt mà lại trở thành tiêuchuẩn vòng loại của một giải thưởng lớn như vậy. Bên cạnh nàng là mấychục cô gái cùng cỡ chân với nàng, tất cả được dẫn vào trong, yết kiếnTri phủ và Phan tướng quân. Phan Bình quét mắt một lượt, hắng giọng nói:

- Triều đình đưa ra cuộc thi này bởi như các cô biết đó, đôi chân vốn làtiêu chuẩn quan trọng để đánh giá nhan sắc của một cô gái, thế nhưng Đại Việt chúng ta không chỉ đề cao nhan sắc, mà phải có đủ cả tài lẫn sắc. – Phan Bình vừa nói vừa thầm trách cứ người kia, những lời nói vô lý nhưthế này mà cũng bắt y phải nói ra. – Cho nên ta có thêm một thử thách.Trong các cô ai có thể đưa ra một chiếc giầy tương xứng với chiếc giầyta đang có ở đây thì sẽ lấy được giải thưởng.

Y nóirồi lấy trong người ra một chiếc hài thêu khá đẹp. Các cô gái sau mộtthoáng ngơ ngác thì rút ngay chiếc giầy mình đang đi ra để thử ghép vớichiếc giầy kia. Thế nhưng bất kể giầy các cô có thêu kỳ công bắt mắt thế nào cũng không thể hợp với mẫu hoa độc đáo trên chiếc giày kia. Tronglúc nhìn các cô gái vui vẻ so giày, Phan Bình hơi rầu rĩ nhớ lại trọngtrách mình đang mang.

- Nhớ cho kỹ, phải treo giải thưởng lớn chứ tuyệt đối không được nhắc tới việc tuyển phi.

- Bẩm, thần xin ghi nhớ nhưng thần có thể hỏi tại sao không? – Y ngạc nhiên hỏi lại.

- Vì người đó chỉ thích tiền chứ không thích ta. – Hắn cười nhẹ nhưng nụ cười hiền lành của hắn lại làm Phan Bình lạnh gáy.

- ……

- Nàng ấy tên là Bột Gạo, nhưng đó có thể không phải tên thật. Một khingươi đã tìm ra rồi thì dù bằng cách nào cũng phải đưa nàng ấy tiếncung, rõ chưa?

- Thần tuân lệnh. – Mồ hôi chảy ướt áo Phan Bình. Trông y giống kẻ lừa đảo, ức hiếp con gái nhà lành đến thế ư?

Tiếng xôn xao từ phía các cô gái kéo Phan Bình trở lại thực tế, phát hiện ratất cả mọi người trong phòng đang hướng về phía một cô gái rất xinh đẹp. Lúc này trên tay nàng là một chiếc giầy khác, giống hệt chiếc mẫu y đưa ra, ghép lại thành một đôi hoàn hảo.

Ngay từ khinhìn thấy chiếc giầy Phan Bình đưa ra, Tấm không tự chủ được, người runlên, nàng không nghĩ rằng ngày hôm nay lại may mắn như vậy. Mẫu thêu của Cám tuy không phải tuyệt mỹ nhưng không thể lẫn với ai, nàng có thểnhận ra từ khoảng cách xa. Vì thế khi tới lượt, nàng nhẹ nhàng rút trong túi ra chiếc hài còn lại, dâng lên, dù trong lòng vô cùng thắc mắc,không rõ vì sao Phan tướng quân có thể nhặt được chiếc giầy nàng đánhrơi, và vì đâu chiếc giầy của nàng bỗng trở thành tiêu chí của giảithưởng lớn như vậy?

Phan Bình ra lệnh ban thưởng cho các cô gái ít bạc vụn rồi cho tất cả ra về, chỉ giữ lại một mình Tấm. Y trầm giọng hỏi:

- Cô tên gì?

- Bẩm tướng quân, tiểu nữ tên Đỗ Thị Tấm. – Nàng trả lời, giọng lộ ra chút căng thẳng.

Tấm…Bột Gạo…

Nhìn lại một lần nữa đôi giày thêu hoa hoàn chỉnh trước mặt, Phan Bình biếtlà mình đã tìm đúng người. Vấn đề còn lại là làm sao để nàng chịu tiếncung?

- Tấm này, – Cuối cùng y quyết định nói thẳng, yêu cầu võ tướng như y nói năng khéo léo, văn hoa thì còn khó hơn bắtvoi nhảy múa theo nhạc. – Hoàng thượng có mật chỉ cho ta, giải thưởnglần này, ngoài hai lượng vàng kia ra, cô gái thắng cuộc sẽ được phongTiệp dư và tiến cung ngay. Cô có đồng ý không?

-Thật sao? – Tấm nghẹn ngào, không dám tin vào tai mình, quỳ sụp xuống. – Đa tạ thánh ân của Hoàng thượng, tiểu nữ xin phép về chào gia đình rồilập tức sẽ theo Tướng quân.

Phan Bình kinh ngạc, không ngờ công việc của mình lại trôi chảy thế, liền sai người trống giong cờ mở đưa nàng về nhà.

Một tháng sau đó, cả phủ vẫn còn xôn xao câu chuyện cô gái mồ côi nghèo một bước lên bà, tận hưởng vinh hoa phú quý. Người ta hả hê rằng trời caocó mắt, nàng vốn bị dì ghẻ và em gái cùng cha khác mẹ hành hạ, giờ đượcĐức vua đưa đi, bù đắp bằng một cuộc sống hạnh phúc mãi mãi. Và còn vôsố tin đồn khác nữa.

Mặc những gì thiên hạ nói ngoài kia, bà Mão và Cám đóng cửa ở nhà mấy ngày không làm gì vì buồn nhớTấm. Cám xót xa thương chị giờ một mình chật vật trong cấm cung xa xôikia, nàng thầm cầu mong Tấm được bình yên.

Đôi lúcnhìn thấy chiếc hài hoa sót lại, tâm trí nàng lại phảng phất hình bóngai đó, trong lòng dấy lên một nỗi nghi ngờ mơ hồ và một nỗi buồn sâu kín không thể gọi tên.