Tái Sinh Để Theo Đuổi Anh

Chương 20: Liên hoan hằng năm (thượng)



Bất tri bất giác đã qua hai ngày, trong công ty phụ nữ trang điểm kiều diễm xinh đẹp ngày càng nhiều. Đỗ Cận đi đến đâu cũng ngửi được mùi nước hoa nồng nặc. Cô chép chép miệng, không biết các cô biết được người đàn ông mình một mực chờ mong kia không giống như trong suy nghĩ thì sẽ có biểu hiện gì.

Không khí lễ mừng năm mới càng ngày càng náo nhiệt, Đỗ Cận ngồi trong văn phòng cũng có thể nghe thấy các đồng nghiệp thương lượng tết âm lịch đi đâu chúc tết.

Thoáng chốc thời gian trôi qua rất nhanh sẽ đến Nguyên Đán, qua tiệc tối tết Nguyên Đán thì có thể chính thức nghỉ lễ. Đỗ Cận lật lật cuốn lịch, năm nay có thể ngây ngốc trong nhà gần nửa tháng. Ngẫm lại đã cảm thấy hạnh phúc…

Buổi tiệc hằng năm được tổ chức tại khách sạn Hoa Ngữ trong thành phố K. Công ty bao cả là tầng một hai, tầng ba bốn là các phòng, nghe nói rất nhiều nhà thiết kế tinh anh thường xuyên qua lại tại đây, cho nên khách sạn này được xưng là khách sạn danh tiếng nhất của thành phố K.

Tiệc tối bắt đầu từ sáu rưỡi chiều, nhân viên của công ty đều tới trước sáu giờ. Khi Nghiêm Âm truyền đạt mệnh lệnh cho cấp dưới nhìn thoáng qua Đỗ Cận, Đỗ Cận giả bộ như không nhìn thấy tiếp tục công việc trên tay.

Trương Mẫn đối với tiệc tối lần này cũng rất mong chờ, hai ngày trước đó đã lôi kéo Đỗ Cận muốn Đỗ Cận cùng mình chọn lễ phục. Đỗ Cận cười hỏi cô sao không tự mình thiết kế một bộ, còn có thể độc quyền!

Trương Mẫn tức giận nói với Đỗ Cận, cô biết đầu bếp về nhà chuyện ghét nhất là gì không?

Đỗ Cận mơ hồ, lắc đầu. Trương Mẫn chỉ vào đầu Đỗ Cận: “Làm đồ ăn! Đồ ngốc!”

Lúc này Trương Mẫn đã biết rõ mọi chuyện nhưng chỉ đơn giản nói với Đỗ Cận: “Haiz… Cũng không biết có thể gặp được bạch mã hoàng tử của tôi hay không nữa…”

Đỗ Cận bị biểu cảm của Trương Mẫn chọc cười: “Cái đó còn phải xem cô có phải là công chúa Bạch Tuyết hay không!”

Trương Mẫn nắm nắm đấm: “Cô nhìn không ra sao? Tôi là cô bé lọ lem!”

Đỗ Cận lắc đầu: “À… Tôi thực sự nhìn không ra.”

Trương Mẫn lớn tiếng nhéo Đỗ Cận, sau đó lại dùng long trảo thủ, Đỗ Cận sợ tới mức liên tục cầu xin tha thứ.

Tả Tiểu Lôi nhìn hai người đùa giỡn, dùng sức bẻ gẫy cây bút trong tay. Trong ánh mắt lộ ra hận ý: Đỗ Cận… Tôi xem cô vui mừng được bao lâu!

Giữa trưa lúc ăn cơm Mục Khiêm Thư gọi điện thoại tới, hỏi Đỗ Cận có muốn buổi tối cùng đi. Đỗ Cận đang ăn canh, thiếu chút nữa chính mình bị sặc: “Khụ khụ khụ…”

“Làm sao vậy?” Trương Mẫn ngồi bên cạnh hỏi. Chị Viên cũng tò mò nhìn Đỗ Cận bị sặc sắc mặt đỏ bừng.

Bọn họ thường ngồi chung một chỗ để ăn trưa. Chị Viên ngồi ở bên phải Đỗ Cận, Đỗ Cận cũng không dám lớn tiếng. Đôi mắt còn chột dạ nhìn những người ở bộ khác. Nhìn thấy thần sắc những người đó vẫn như bình thường ăn cơm trưa, trên mặt cô mới bớt đỏ.

Đỗ Cận lấy tay phe phẩy đôi má. Sau đó mới cầm điện thoại nói với người bên kia: “Không cần, em tự mình đi.”

Mục Khiêm Thư không nói gì, Đỗ Cận chỉ nghe được tiếng ngón tay anh lật qua lật lại văn kiện. Đỗ Cận muốn gọi tên Mục Khiêm Thư, thử xem anh có nghe được tiếng cô hay không, nhưng mà Trương Mẫn cùng chị Viên còn đang ngồi bên cạnh, cô lại ngượng ngùng kêu ra miệng.

“Ừm… Anh nghe thấy không?” Đỗ Cận nói năng không rõ. Nhưng thanh âm Mục Khiêm Thư lại không có truyền đến. Đỗ Cận sốt ruột thiếu chút nữa kêu lên tên Mục Khiêm Thư, Trương Mẫn ở bên cạnh vẫn còn tò mò nhìn cô.

“Anh yêu… Anh có nghe thấy không?” Đỗ Cận thay đổi cách xưng hô, so với kêu ba chữ Mục Khiêm Thư dù sao vẫn tốt hơn.

“Khụ khụ khụ…” Lúc này lại đổi thành người bên kia điện thoại bắt đầu ho khan.

Đỗ Cận liếc mắt, anh cố ý!

Trương Mẫn nhìn Đỗ Cận cúp điện thoại, tiến lại gần hỏi: “Bạn trai?”

Đỗ Cận cầm di động, cúi đầu bắt đầu ăn cơm trưa. Trong miệng ừ một tiếng.

“Nói nói, ai vậy?” Trong mắt Trương Mẫn thoáng qua ý hiểu rõ, nhưng mà Đại Boss truyền lệnh cô cũng không dám quên, phải ngăn chặn tất cả những người khác phái đến gần Đỗ Cận, có bất kỳ gió thổi cỏ lay (biến động nhỏ) đều phải báo cáo.

Cô không phải nhiều chuyện! Cô là đang tận trung với cương vị công tác!

Đỗ Cận trong miệng mơ hồ không rõ nói: “Chỉ là một người đi làm bình thường.”

Trương Mẫn nghe xong tay khẽ run rẩy, cô tự nhiên cảm thấy sẽ không phải là Mục Khiêm Thư rồi. Dù thế nào Mục Khiêm Thư cùng hai chữ bình thường cũng không liên quan với nhau một chút nào.

Chỉ là thông minh như cô, không cần nghĩ cũng biết Đỗ Cận nói thật hay không.

Trương Mẫn cẩn thận từng li từng tí gửi một tin nhắn cho Mục Khiêm Thư: “Boss, bà chủ muốn chạy lấy người!”

Mục Khiêm Thư vừa mới hết ho khan xong, đọc được tin nhắn này lại một trận ho khan.

Ở bên ngoài thư ký nhìn nhìn thời tiết, mùa đông rồi, rất dễ sinh bệnh…

Trương Mẫn không nhận được thông báo bước tiếp theo của Mục Khiêm Thư, chỉ án binh bất động, vừa ăn cơm vừa nghe ngóng chuyện bạn trai Đỗ Cận. Đỗ Cận cũng vừa ăn cơm vừa vội vàng ứng phó. Hai người chỉ ăn một bữa cơm mà mồ hôi đầm đìa.

Ăn cơm trưa xong, Mục Khiêm Kỳ gửi tấm ảnh cô thử lễ phục cho Đỗ Cận. Đỗ Cận nhìn xong thẳng thắn khen thật xinh đẹp, đảm bảo bữa tiệc tối nay Mục Khiêm Kỳ sẽ là người đẹp nhất. Ngược lại Mục Khiêm Kỳ đối với từ xinh đẹp lại không có cảm giác gì, chỉ gửi đến một tin nhắn: Chị dâu, anh của em sẽ không nói mấy lời yêu thương, chị tha thứ cho anh ấy nhé.

Đỗ Cận đọc những lời này, trong nội tâm nổi lên tầng rung động không lý do.

Mục Khiêm Thư là cả cuộc sống của cô, cả đời này cô sẽ không thể tìm được một người đàn ông nào yêu cô như vậy…

Anh tốt với cô cũng không phải để ở ngoài miệng mà là bằng hành động. Thời gian bọn họ ở chung một chỗ tuy không dài nhưng Đỗ Cận lại cảm thấy rất hạnh phúc, hạnh phúc này khó có thể dùng ngôn ngữ hình dung. Đỗ Cận khép hờ đôi mắt, nếu Mục Khiêm Thư là một ly rượu độc, cô cũng cam tâm mà uống.

Sau khi tan việc, Đỗ Cận cùng Trương Mẫn đứng đợi thang máy. Rất xa có một đám người đi tới, mấy người đàn ông cười cười nói nói, ở giữa còn xen lẫn vài tiếng nói của phụ nữ.

“Lâm Tử Dương, anh đã tìm được bạn gái chưa? Đừng nói không có nhé, đến lúc đó sẽ mất mặt lắm đấy!” Đỗ Cận nghe được thanh âm của một phụ nữ truyền đến. Cô nhìn về phía đang nói chuyện, Lâm Tử Dương bị một đám người vây vào giữa, trên mặt hiện ra nụ cười khổ.

“Được rồi, ngay cả cô cũng cười tôi.” Trong thanh âm hàm chứa cưng chiều, Đỗ Cận có chút run sợ. Đã bao lâu rồi cô không có nghe thấy Lâm Tử Dương nói như vậy?

“ Đỗ Cận, anh thích em…”

“ Tiểu Cận, nhớ anh không?”

“Bà xã…”

“Ngoan, em về nhà trước đi.”

Trong đầu đột nhiên thoáng hiện ra rất nhiều Lâm Tử Dương, Đỗ Cận đắm chìm trong hồi ức.

“Đi thôi, Đỗ Cận.” Cửa thang máy mở ra, Trương Mẫn lôi kéo Đỗ Cận đi vào. Thời điểm vừa muốn khép lại, đằng sau đã kêu lên: “Chờ một chút.”

Một đám người hối hả đi vào, thang máy yên tĩnh lập tức trở nên ầm ỹ. Trương Mẫn không tự giác nhíu mày. Người vào hơi nhiều, Đỗ Cận cùng Trương Mẫn miễn cưỡng miễn cưỡng mà đứng đấy.

Lâm Tử Dương bị đồng nghiệp đẩy vào trong một chút, sau đó hắn nhìn thấy được Đỗ Cận.

Hôm nay Đỗ Cận mặc áo bông, không trang điểm, thoạt nhìn có chút đầy đặn. Lâm Tử Dương chỉ nhìn như vậy, khi ánh mắt của hắn nhìn Đỗ Cận, tiếng người ầm ĩ bên cạnh dường như cách mình rất xa rất xa.

Đỗ Cận cũng bình tĩnh đánh giá Lâm Tử Dương, giống như bọn họ chưa bao giờ biết nhau. Con ngươi cô bình thản không có sóng, bình tĩnh làm cho Lâm Tử Dương sợ hãi.

“Hi.” Lâm Tử Dương chào hỏi trước, đồng nghiệp bên cạnh nhìn về phía bọn họ. Lục Thanh cảm thấy không khí có chút kỳ quái, lộ ra chút mỉm cười, đứng ở bên cạnh Lâm Tử Dương: “Oa, anh như vậy thật không được, gặp người đẹp cũng không giới thiệu cho chúng tôi một chút. “

Lâm Tử Dương nhìn về phía Đỗ Cận, trước sau vẫn bất động như cũ. Thậm chí ngay cả một ánh mắt cũng không có nhìn mình. Lâm Tử Dương hơi nhụt chí: “Chưa đến mức quen biết, chỉ là đồng nghiệp thôi.”

Đỗ Cận nhìn Lục Thanh bất động thanh sắc đứng ở bên cạnh Lâm Tử Dương, trong mắt cô xẹt qua chút buồn cười, Lâm Tử Dương nhìn đôi mắt Đỗ Cận, vô ý thức bước sang bên cạnh hai bước, lộ ra chút khoảng cách với Lục Thanh.

Lục Thanh nhìn Lâm Tử Dương rồi lại nhìn Đỗ Cận, thần sắc không vui. Lâm Tử Dương lại coi như không có phát giác, chỉ không ngừng dùng đôi mắt nhìn về phía Đỗ Cận. Trước khi đi Lục Thanh liếc nhìn Đỗ Cận thật thâm sâu. Sau đó cùng một đám người rời khỏi. Thanh âm ầm ĩ rốt cục cũng đi xa, Đỗ Cận ngẩng đầu nhìn lại, bóng dáng Lâm Tử Dương cũng biến mất khỏi tầm mắt.

Đỗ Cận vội vàng về đến nhà, chuẩn bị thay lễ phục. Lễ phục là lần trước cùng Trương Mẫn mua, khi đó nhìn thấy chiếc váy trắng kiểu công chúa, cảm thấy mặc vào đặc biệt có khí chất. Trương Mẫn chỉ đơn giản cứng rắn bảo Đỗ Cận mua.

Đỗ Cận thay quần áo, lúc nhìn thấy Lục Mạn đã thay một bộ đồ khác khó hiểu hỏi: “Làm sao vậy? Có hẹn sao?”

Lục Mạn ngồi ở trước bàn trang điểm bắt đầu đánh phấn lót: “Ừ, đi xem mặt.”

“Cái gì?” Tay Đỗ Cận đang mặc lễ phục kéo một phát, thiếu chút nữa xé luôn bộ lễ phục.

“Kích động như vậy làm cái gì?” Trong lúc nói chuyện, Lục Mạn đã đánh xong phấn lót, bắt đầu đánh phấn.

Đỗ Cận cũng bất chấp lễ phục chưa mặc xong, đặt mông ngồi ở bên cạnh Lục Mạn: “Cậu muốn đi xem mắt?”

Lục Mạn nghiêng người nhìn Đỗ Cận: “Có vấn đề gì ?”

“Thế nhưng mà…” Đỗ Cận há hốc mồm nhưng lại không biết nói như thế nào. Buổi sáng hôm đó sau khi cô tỉnh dậy đi làm Triệu Tĩnh đã không còn ở bên ngoài chung cư. Lục Mạn cũng không ở trong nhà, cô còn tưởng rằng Lục Mạn nhìn thấy Triệu Tĩnh chịu khổ thì quan hệ hai người đã cải thiện. Ai biết…

“Được rồi, chị em tốt của mình. Cậu nhanh đi tham gia tiệc tối đi.” Lục Mạn kéo lễ phục của Đỗ Cận lại cho tốt: “Buổi tối không trở về nhà cũng không sao!”

“Mạn Mạn!” Đỗ Cận bộ dạng tức giận muốn đánh Lục Mạn, lại bị Lục Mạn né đi.

“Được rồi được rồi, không đùa với cậu nữa.” Lục Mạn bỏ di động vào túi xách, khoát khoát tay với Đỗ Cận: “Mình đi trước!”

Đỗ Cận nhìn Lục Mạn đi thẳng tới cửa, cô mới yếu ớt hỏi một câu: “Mạn Mạn, cậu và Triệu Tĩnh thật sự kết thúc sao?”

Bàn tay Lục Mạn chuẩn bị kéo cửa ra liền dừng lại, quay đầu lại cười tủm tỉm nhìn Đỗ Cận: “Hắn lên giường với người phụ nữ khác rồi.”

Đỗ Cận sửng sốt, trên mặt lộ ra bộ dạng không thể tin: “Sao có thể…”

Nhìn lại qua Lục Mạn, cửa ra vào đã không còn hình bóng của cô ấy.

Lục Mạn đi ra cửa, gió rét thổi tới. Trong lúc nhất thời cô không phân biệt trong mắt là bị gió thổi nóng rát hay là cô khóc…

Thời gian cô và Triệu Tĩnh ở cùng nhau không dài, chỉ mới hơn ba tháng. Cô đã từng nghĩ đến thiên trường địa cửu nhưng toàn bộ đều đã tan biến vào buổi sáng hôm ấy.

Cô chỉ cần nhắm mắt lại trong đầu liền hiện lên đều là hình ảnh cô gái kia quần áo không chỉnh tề từ Triệu Tĩnh trong phòng đi ra. Cô đứng ở cửa phòng nghe thấy Triệu Tĩnh ở bên trong kinh hoảng kêu thành tiếng, tim đột nhiên trống rỗng.

Cô không muốn nhớ lại, không muốn lại đi trêu chọc anh ta. Nhưng vì cái gì sau khi cô nguyện ý thành toàn cho anh ta, anh ta lại trở về tìm cô?

Chẳng lẽ anh ta đã quên, buổi sáng hôm đó anh ta đã bị cô hung hăng tát một cái? Đã quên cô từng nói qua đừng xuất hiện ở trước mặt mình?

Lục Mạn kéo lại quần áo, con mắt chớp chớp. Đem chua xót trong mắt toàn bộ bỏ đi. Tim sao lại đau nhức như thế này? Trên đời này không phải là không có tình yêu thì ai cũng không sống nổi.

Triệu Tĩnh trốn ở góc tường thân thể thẳng đứng, nhìn cô gái hơi gầy phía trước hai tay ôm lấy cơ thể, trong màn tuyết trắng dần khuất khỏi tầm nhìn.

Trong lòng Triệu Tĩnh đau đến xiết chặt, trên mái tóc tung bay đều là tuyết mịn. Trắng cả một lớp, dường như anh không cảm thấy lạnh, ánh mắt chỉ dừng lại tại nơi đã sớm không còn hình bóng người con gái ấy rồi.