Tái Sinh Chi Từ

Chương 48



Tương Hãn nói như vậy là đã suy nghĩ chu toàn luôn cho cả công và tư.

Từ nửa năm trước thiếu chút nữa bị gài bẫy, Bác Cổ Hiên vẫn luôn tìm kiếm cố vấn giám định gốm sứ xuất sắc. Chỉ có điều Tương Hãn là người mới gia nhập, mạng giao thiệp vẫn chưa rộng, mà người quen biết Tương Vệ Quốc nếu không phải là tuổi quá lớn thì lại là những người săn trộm nhân phẩm không tốt. Mà Từ Cửu Chiếu giám định gốm sứ cổ phi thường xuất sắc, có thể bổ khuyết chỗ trống này.

Trước giờ Từ Cửu Chiếu vẫn chỉ ở trấn Phong Diêu học tập gốm sứ, nên Tương Hãn không tìm được lí do để gặp cậu. Nếu như cậu làm cố vấn của Bác Cổ Hiên, như vậy thì có thể thỉnh thoảng hẹn cậu đi ra ngoài gặp mặt.

Hiện tại Tương Hãn càng lún càng sâu, trước đó hắn còn có thể thuyết phục mình bảo trì khoảng cách, chỉ lấy vị thế là bằng hữu đến chăm sóc Từ Cửu Chiếu. Thế nhưng chính hắn lại bất tri bất giác vượt qua giới hạn đó, càng ngày càng tiến sâu vào tình cảm.

Giống như là hiện tại, còn chưa có xa nhau mà đã bắt đầu luyến tiếc, liền lập kế hoạch cho lần gặp mặt kế tiếp.

Từ Cửu Chiếu nghe hắn nói thì sửng sốt, nhưng mà cậu không có lập tức từ chối, ngược lại suy tư một chút.

Kĩ thuật đốt tạo đồ sứ của cậu rất vững vàng, chỉ cần học tập thêm một ít yếu tố nghệ thuật hiện đại nữa là được, nếu hiểu rõ lý thuyết mà Trâu Hành Tân dạy cho cậu, sau này học tập sẽ không quá nặng, còn lại chính là ‘sư phụ dẫn vào cửa, tu hành dựa vào bản thân’.

Làm cố vấn cho Tương Hãn cũng không phải là không thể được, Từ Cửu Chiếu biết rõ ở Thượng Hải đã có Tương Vệ Quốc và quản lí Triệu trấn giữ, cái Tương Hãn cần đại khái là một người có thể cùng hắn vào Nam ra Bắc cố vấn mua hàng.

Mà Từ Cửu Chiếu vừa lúc cũng muốn đi tìm loại thực vật thời Minh triều mà hiện nay khó tìm thấy để tăng thêm nguyên liệu chế tạo, hai người cùng một chỗ vừa lúc Tương Hãn có thể làm bạn với cậu.

Từ Cửu Chiếu gật gật đầu nói: “Cũng tốt.”

Tương Hãn mừng rỡ, bất quá nét mặt vẫn thận trọng duy trì thái độ thản nhiên.

Khóe miệng hắn cong lên, nói: “Nếu đã làm cố vấn chính thức, cậu không được từ chối nhận thù lao đâu đấy.”

Từ Cửu Chiếu bừng tỉnh, còn có chuyện tốt như thế sao. Cậu thật vất vả mới có 2,5 vạn gởi ngân hàng nhưng thoáng cái đã quyên đi mất hai vạn, vốn là sắp góp đủ tiền trả cho Ngô Cửu Lợi nhưng lại trở về vạch xuất phát ban đầu. Làm cố vấn Bác Cổ Hiên coi như là một cách để tăng thu nhập a.

Cho tới bây giờ Từ Cửu Chiếu cũng chưa có người bạn thân nào nên không có khái niệm làm việc chung, cũng chưa từng có xung đột lợi ích và chưa từng có bất đồng gì. Nhưng cậu tự tin nếu chính mình làm cố vấn Bác Cổ Hiên, nhất định sẽ làm việc chăm chỉ.

Từ Cửu Chiếu: “Bất quá tôi phải nói trước, tôi chỉ tương đối am hiểu phân biệt đồ sứ Nguyên Tống và Minh triều thôi, còn trước Nguyên Tống cùng Thanh triều đến Dân quốc thì tôi không nắm chắc quá đâu.”

Triều Minh thì cậu đã từng sống ở đó, cho nên rất quen thuộc. Lúc trước cậu cùng mấy người khác đã tận mắt thấy không ít các loại gốm sứ tinh phẩm, hoặc là từng được người khác tặng hoặc là tự tay cậu nung ra rất nhiều chủng loại gốm sứ.

Năm tháng trôi qua, những loại gốm sứ này có thể thay đổi ở các mức độ khác nhau, nhưng nhìn kiểu dáng và hoa văn cậu vẫn có thể biết được đó có phải là đồ Minh triều hay không.

Mà thời Nguyên Tống cậu cũng hiểu biết rất nhiều, cũng đồng dạng là do người thời đó sưu tập không ít tinh phẩm Nguyên Tống, đối với đặc điểm của gốm sứ Nguyên Tống cậu cũng có hiểu biết nhất định.

Còn đối với gốm sứ nhà Hán và nhà Đường thì cậu hiểu rõ không bằng thời Nguyên Tống, kiến thức về gốm sứ nhà Hán – Đường cùng nhà Thanh là do cậu học được từ những cuốn sách của Thường viện trưởng để lại. Phần này thì cậu chỉ biết lý thuyết thôi.

Tương Hãn hiểu được gật gật đầu nói: “Cậu còn chưa có trưởng thành, hiểu biết gốm sứ của ba triều đại đã vô cùng không dễ dàng rồi.” Sau đó hắn đổi đề tài, nói: “Như vậy đi, sau này cậu thấy cái nào nắm chắc thì cứ nói ra, không có nắm chắc thì chúng ta sẽ xem xét lại.”

Từ Cửu Chiếu: “Ừm.”

Sau khi hai người quyết định xong, Từ Cửu Chiếu thấy thời gian không còn sớm, liền nói: “Tối hôm nay quay về trấn Phong Diêu hay anh muốn đi vào nội thành?”

Tương Hãn lắc đầu nói rằng: “Không được, buổi tối tôi còn có chuyến bay, lát nữa ăn một chút gì đó rồi ra sân bay luôn.”

Từ Cửu Chiếu kinh ngạc: “Anh đi nhiều sẽ rất mệt mỏi a, nghỉ lại một đêm đi.”

Buổi sáng hôm nay bọn họ ngồi máy bay trở về, buổi trưa đến trấn Phong Diêu. Sau đó ở nhà cậu mới có mấy tiếng lại chạy đến viện mồ côi, trong ngày Tương Hãn còn muốn ngồi máy bay trở lại, Từ Cửu Chiếu nghĩ người này sắp xếp hành trình cũng quá chặt chẽ rồi.

Lúc đến Thượng Hải, Từ Cửu Chiếu lần đầu tiên đi máy bay. Cái từ “máy bay” này cậu đã được bác sĩ dạy, sau lại cũng bởi vì hiếu kỳ nên ở tiệm sách cũng xem qua hình ảnh.

Cho nên lúc ngồi máy bay cậu hưng phấn nhiều hơn là khẩn trương, bay lên trời là chuyện cậu cảm thấy bất khả tư nghị, đây không phải là chuyện chỉ có thần tiên mới có thể làm được sao.

Bởi vì tinh thần căng thẳng cao độ, lúc xuống máy bay chung quy cũng có cảm giác mệt mỏi, cho nên khi Tương Hãn nói buổi tối hắn còn muốn đi máy bay trở lại Thượng Hải, Từ Cửu Chiếu cũng cảm thấy mệt giùm hắn.

Tương Hãn cũng muốn ở lại lâu một chút, chỉ tiếc hắn còn có việc phải xử lý, chỉ có thể tiếc nuối nói: “Vé máy bay đã đặt được rồi.”

Vừa nghe vậy, Từ Cửu Chiếu chỉ có thể nói: “Vậy tôi đưa anh vào nội thành nhé?”

Tương Hãn không chút do dự nói: “Được chứ.” Lại có thể ôm được eo nhỏ của Từ Cửu Chiếu, nếu có thể cùng nhau ăn một bữa cơm thì thật tốt.

Chờ vào nội thành, Tương Hãn được như ý nguyện lôi kéo Từ Cửu Chiếu ăn cơm tối.

Từ Cửu Chiếu còn muốn đưa Tương Hãn ra sân bay, nhưng Tương Hãn kiên trì từ chối.

Hai người chào tạm biệt ở cửa tiệm cơm, Từ Cửu Chiếu cũng không phải loại người lưu luyến dây dưa, rất dứt khoát xoay người đi về khu vực gửi xe.

Quán cơm ở khu vực này dành cho mọi tầng lớp, so với tiệm cơm đèn đuốc sáng trưng, chỗ đậu xe bên này có chút tồi tàn, chỉ có một miếng che không quá lớn.

Từ Cửu Chiếu đang cúi đầu khởi động xe, đột nhiên phía sau có vài tiếng bước chân nhẹ nhàng mà nhanh chóng hướng về đây, cậu còn chưa có phản ứng đã bị người bụm miệng lại.

“Không được lên tiếng!” Người kia thấp giọng quát lên.

Từ Cửu Chiếu theo phản xạ giãy dụa thì lập tức bị một người khác đè xuống.

Tình huống đột ngột như vậy làm cậu hơi ngẩn ra, một lúc sau cậu hiểu được giãy dụa chỉ phí công thôi. Cậu tỉnh táo cố gắng nhìn xem rốt cuộc có mấy người, đáng tiếc trên cổ cậu bị một cánh tay kẹp chặt, khiến cậu không thể động đậy.

Những người này chắc đã tính toán tốt, không có lên tiếng nhưng động tác lại ăn ý đem Từ Cửu Chiếu kéo về chỗ tối.

Mấy kẻ này muốn cướp tiền hay muốn mạng của cậu đây?

Từ Cửu Chiếu trong đầu điên cuồng vận chuyển, suy nghĩ làm sao mới có thể an toàn thoát thân.

Một người cố định phần trên của cơ thể của Từ Cửu Chiếu, người còn lại cúi người xuống nâng chân Từ Cửu Chiếu lên, hai người nhanh chóng chạy về khu vực đậu xe.

Từ Cửu Chiếu chớp mắt vài cái, sau đó mắt thích ứng với bóng tối, mơ hồ thấy phía sau tiệm cơm có đậu một chiếc minivan.

Thấy phương tiện di chuyển này, Từ Cửu Chiếu không biết thế nào lại liên tưởng đến từ “Nghiệm tử thi”.

Từ Cửu Chiếu liều mạng giãy giụa, ở nơi này bị người đem đi lại không có ai phát giác, gặp lại lần nữa chắc cậu chỉ còn là cái xác.

Từ Cửu Chiếu đang im lặng đột nhiên lại giãy giụa, người giữ thân trên của cậu thiếu chút nữa giữ không được, còn không chờ hắn tức giận quát Từ Cửu Chiếu, đột nhiên có một bóng người tiến lại thật nhanh giơ bình chữa cháy hướng về phía đầu của hắn đập xuống.

“Aaaa!”

Người kia thoáng cái buông tay ôm lấy đầu của mình ngã xuống, người đang ôm chân của Từ Cửu Chiếu vừa ngẩng đầu lên đã bị đá ngã xuống đất.

“Chạy mau!” Tương Hãn kéo Từ Cửu Chiếu đang ở trên mặt đất lên, hai người xoay người chạy về cửa tiệm cơm.

“Mẹ nó!” Người bị đá nọ nhanh chóng bò dậy, trong tay lấy ra một vật màu đen chỉa về sau lưng hai người.

“Hưu —— “

Một viên đạn sượt qua cánh tay Tương Hãn, khiến hắn cảm giác giống như mình bị cắn một cái .

Đối phương có súng, càng làm cho hắn không dám dừng lại.

Người nọ hướng phía cửa tiệm cơm nổ vài phát súng, Tương Hãn căn bản cũng không dám chạy tới cửa tiệm cơm nữa, chỉ có thể chạy qua con đường bên cạnh.

Đây là một con đường cũ, độ chiếu sáng không tốt lắm, người qua lại cũng không phải rất nhiều, máu trên cánh tay Tương Hãn dưới ngọn đèn chiếu xuống phá lệ chói mắt, người qua đường kinh hô một tiếng vội vã né tránh.

Từ Cửu Chiếu bị lôi kéo chạy thở hồng hộc: “Anh buông tôi ra đi, tự tôi có thể chạy, anh nên tiết kiệm sức lực a.” Tương Hãn đang chảy máu, cứ như vậy nữa thì sẽ không còn khí lực mất.

Tương Hãn mím môi: “Không được, người bọn họ muốn bắt chính là cậu.”

Tương Hãn chân dài chạy đặc biệt nhanh, Từ Cửu Chiếu dựa vào tuổi trẻ cùng thân thể tốt cũng nhanh chóng tăng tốc độ.

Phía sau người nọ một truy hai căn bản không chiếm được thượng phong, thế nhưng rất nhanh đồng bọn liền tiếp ứng khởi động xe đuổi theo.

Mắt thấy trong chốc lát sẽ bị đuổi kịp, Tương Hãn vừa quẹo vào khúc cua liền lôi kéo Từ Cửu Chiếu chạy vào trong hẻm nhỏ.

Con hẻm vô cùng chật hẹp, một chiếc minivan cũng không thể chạy qua.

Người cầm súng cũng theo sát mà quẹo vào. Hẻm nhỏ địa hình rất phức tạp, bảy tám khúc quanh, khắp nơi đều có ngã rẽ, hai bên đều là nhà trệt.

Tương Hãn cùng Từ Cửu Chiếu đều không quen thuộc nơi này, chỉ có thể cầu khẩn đây không phải hẻm cụt. Không biết có phải thần phật phù hộ hay không, hai người thuận lợi đi qua đoạn đường phức tạp này.

Vừa nhìn nơi này liền thấy quen mắt.

Từ Cửu Chiếu nhìn kỹ, đây không phải là nơi cậu tìm được xe điện bị Tương Hãn cướp sao.

Tương Hãn hiển nhiên cũng nhận ra được, nhãn tình sáng lên, lôi kéo Từ Cửu Chiếu chạy tới một nơi ẩn núp, cúi người xuống.

Chỗ này vô cùng bí mật, là do nhà kia ở nơi này xây một phòng nhỏ, hai bên trái phải có một ít đồ tạp nham. Tương Hãn lôi một tấm nhựa bẩn thỉu phủ lên trên người của hai người.

Từ Cửu Chiếu cũng kéo lại che cho đều, hai người tựa ở góc tường dán sát vào cùng một chỗ.

Góc tường này vừa tối vừa nhỏ, ngay cả tiếng tim đập lúc này cũng lớn bất khả tư nghị.

Tương Hãn kiệt lực nhẫn nại thở dốc, miệng bình ổn hô hấp, đầu của hắn bị choáng, đây là do mất máu quá nhiều tạo thành.

Hô hấp Tương Hãn phun ở trên cổ Từ Cửu Chiếu, khiến cậu không được tự nhiên rụt cổ lại, thế nhưng Tương Hãn đã cứu cậu, hiện tại nguy hiểm tứ phía, cậu không được tự nhiên cũng không thể né tránh như vậy được.

Trong bóng tối Tương Hãn di chuyển cánh tay đem Từ Cửu Chiếu ôm vào trong ngực, nhỏ giọng nói: “Cậu không nên cử động, chúng ta vừa mới chạy như vậy sẽ có người báo cảnh sát, kiên trì một chút.”

Từ Cửu Chiếu rúc cái cổ vùi đầu vào trong ngực của hắn, nhẹ giọng “Ân” một tiếng .

Qua chốc lát, người cầm súng cũng từ ngõ hẻm chạy ra, theo sát hắn là tên lái xe.

Chợt nghe một người lớn tiếng nói rằng: “Mày quen thuộc đường này, tụi nó đã chạy hướng nào hả?”

Một người nói rằng: “Tao không biết, tao lái xe mới vừa xuống tới, không thấy tụi nó đâu cả.”

“Mày đúng là vô tích sự mà!” Tên lớn tiếng hiển nhiên chính là kẻ cầm súng một mực đuổi theo phía sau bọn họ, thanh âm của hắn cao nhất, nói rằng: “Trên mặt đất có vết máu! Đem đèn pin tới đây.”

Tương Hãn thầm kêu một tiếng không tốt, bên này tối như vậy, không nghĩ tới bọn chúng lại mang theo đèn pin.

Tương Hãn chạy rất nhanh, khoảng cách vết máu trên đất rất lớn, bọn bắt người lần theo vết máu chạy tới.

Tương Hãn cùng Từ Cửu Chiếu càng lúc càng khẩn trương.

Lại không nghĩ rằng bọn bắt người lướt qua luôn chỗ ẩn náu của bọn họ, đi sâu vào phía bên kia.

Chuyện gì xảy ra thế? Tương Hãn không hiểu nghiêng đầu, trong lúc vô tình môi hắn chạm phải cái trán của Từ Cửu Chiếu.

“Mẹ kiếp! Cảnh sát tới, đi nhanh lên!” Tên lớn tiếng thấp giọng quát.

Tiếng bước chân của hai tên kia vang lên trong ngõ hẻm, chẳng được bao lâu lại xuất hiện tiếng bước chân của nhiều người khác.

Từ Cửu Chiếu len lén xốc tấm vải nhựa lên, phát giác là cảnh sát tới, lúc này mới bỏ xuống tấm vải nhựa bẩn thỉu nhìn không ra hình dạng.

“A Hãn! Anh thế nào rồi?” Từ Cửu Chiếu ngồi xổm xuống bên cạnh Tương Hãn đem hắn đỡ lên .

Cảnh sát thấy bên này xuất hiện hai người, nhanh chóng đi về phía bọn họ.

Máu trên cánh tay Tương Hãn không còn chảy nữa, hắn lắc đầu nói: “Không nghiêm trọng đâu, chỉ là có chút choáng váng.”

Cảnh sát phát giác trên người Tương Hãn có thương tích, thấy hắn đối đáp coi như rõ ràng, cũng hiểu không có vấn đề gì lớn.

Chẳng được bao lâu người của 120 cũng tới, bất quá xe bọn họ không vào được, chỉ có thể cho nhân viên y tế mang cáng cứu thương tiến vào, Tương Hãn kiên định không muốn nằm cáng, bác sĩ đành nhanh chóng băng bó lại cho hắn.

Có mấy nhân viên cảnh sát đã bắt đầu chụp ảnh hiện trường, đèn lớn chiếu sáng cả một vùng.

Đuôi mắt Từ Cửu Chiếu phát hiện cách chỗ ẩn thân bọn họ còn có vết máu, cậu tò mò lần theo, rốt cục thấy cuối ngõ hẻm có một cái hộp giấy, nhìn vào bên trong liền phát hiện ra nguyên nhân.

Trong đó là một con mèo bị thương ở chân.

“Meo meo.” Con mèo cảnh giác, không thân thiện hướng về phía Từ Cửu Chiếu kêu lên.

“Nguyên lai là mày đã cứu tụi tao.” Từ Cửu Chiếu ngồi xuống trước mặt con mèo, mỉm cười với nó.