Tại Lễ Đường Tôi Bỏ Vị Hôn Phu

Chương 8



Đến nhà mới, hai thằng đàn ông khiêng mấy thùng đồ to tổ chảng lên, Nghiêm Thanh đưa mật khẩu mở cửa nhà.

Một phòng ngủ một phòng khách một phòng bếp một toilet, nội thất đều mới tinh, máy lạnh cũng được lắp xong.

Quả nhiên là không uổng tiền.

Lục Tự cảm kích trong lòng, dự tính vài ngày nữa sẽ mua chút quà tặng cho chủ nhà: “Nghiêm Thanh, khi nào bạn của cậu về nước, nhớ nói với tôi.”

Nghiêm Thanh định tranh công, mỗi một vật trong căn nhà này đều là cậu tự mình lựa chọn và bày trí, hoàn toàn dùng tinh thần bày trí phòng tân hôn mà làm.

Các khu vực cũng được phân chia dựa theo thói quen sinh hoạt của Lục Tự.

Bên cạnh salon có một khu lớn dùng để làm việc, tất cả đều là loại tốt nhất, bàn làm việc dài 1m8.

Lục Tự từng nói chủ nhật anh thường ở nhà làm việc, cậu có thể dụ dỗ Lục Tự trên bàn làm việc, sau đó cởi tây trang của anh, sau đó…

Một đầu đen tối của Nghiêm Thanh bị câu nói của Lục Tự làm cho tan biến trong chớp mắt, yết hầu run lên run xuống, giọng nói không tự chủ mà hơi khàn: “Chi vậy?”

Trên mặt Lục Tự hiện lên ý cười, một bên dỡ đồ để vào nhà, một bên trêu ghẹo: “Vị trí và bày biện đẹp như vậy, mà tiền thuê lại rẻ thế này, đúng là ân nhân của tôi, tôi muốn lấy thân báo đáp…”

Nghiêm Thanh: … Biết vậy nói là phòng của mình cho rồi, bây giờ đi đâu tìm cho anh ấy thằng bạn bây giờ!

Còn lấy thân báo đáp!

Trong lòng Nghiêm Thanh chua lè, tự mình ăn dấm của mình.

Lục Tự lấy dao xếp trong balo ra, mở một thùng đồ rồi ôm vào phòng ngủ.

Thùng này là chăn bông đệm ga giường linh tinh các thứ, anh lấy đồ ra, hất cằm với Nghiêm Thanh: “Đứng đó ngu ngơ cái gì, lại đây giúp tôi đi, sửa soạn giường một lát, cho cậu ngủ bù.”

“Ừ ừ.”

Trong lòng Nghiêm Thanh lập tức hết chua, không chỉ hết chua mà còn ngọt ngào như kẹo bông nữa.

Lúc trải giường chiếu, cậu có cảm giác tay chân mình mất trọng lượng, như là đang nằm mơ vậy.

Hai người đàn ông nhanh chóng dọn xong giường, Lục Tự xoay người ra ngoài, đóng cửa lại cho cậu.

Anh không tiếp tục dọn nữa mà lấy laptop ra kết nối wifi, trong thời gian làm ppt cho cuộc họp vào thứ hai, sẵn tiện mua vài thứ để vào bếp.

Những gì xảy ra bên trong phòng ngủ, anh không hay biết gì.

Biệt thự Tần gia.

Tần Vân đang ăn cơm với cha mẹ.

Tóc của cậu ta đã dài, che khuất mắt, làm cho cậu ta nhìn có chút âm u.

Mẹ Tần ở đối diện nói chuyện với cậu ta, trong lòng không yên, cậu ta cũng nghe không vào.

Cậu ta đang tự hỏi bản thân một vấn đề.

Rốt cuộc Lục Tự có thực sự yêu cậu ta không?

Lúc đầu cậu ta còn rất chắc ăn, Lục Tự vẫn luôn yêu cậu ta, chỉ bởi vì lúc ở hôn lễ cậu ta không đúng, Lục Tự nổi giận mới chia tay với cậu ta, nhưng điều này không có nghĩa là Lục Tự hết yêu cậu ta.

Tần Vân rất chắc chắn chuyện này.

Cho nên ngay từ đầu cậu ta mới không thèm đi giải thích, làm lành gì, cậu ta cố chấp cho rằng, chỉ cần bản thân nhận sai, bọn họ sẽ như lúc đầu.

Vì sao chính Lục Tự lại không hiểu, anh thực sự rất yêu cậu ta mà.

Cho đến hai ngày trước, lời Lục Tự nói, Tần Vân mới thoáng sinh ra một ý nghĩa.

Lục Tự… hình như cũng không yêu cậu ta tới mức đó.

Trong mắt Lục Tự, hiện không còn ánh sáng lấp lánh khi nhìn thấy cậu ta như xưa.

Anh Tự, thực sự không còn thích cậu ta nữa sao?

Nếu như thực sự không thích mình, vì sao còn phải cố ở chung một chỗ với Nghiêm Thanh, còn kêu Địch Bạch báo cho cậu ta, để cậu ta ghen lên.

Chẳng lẽ là, Lục Tự còn tức giận, cho nên muốn cậu ta cũng phải khó chịu một hồi?

Tần Vân nhìn điện thoại đặt trên bàn, xuất thần nhìn chằm chằm màn hình đen, chờ một cuộc gọi.

Hoặc chỉ là một tin nhắn.

Có lẽ hôm nay có thể đợi được, đợi được anh Tự nói một câu: “Tiểu Vân, anh không tức giận nữa.”

Cậu ta sẽ chạy như bay tới, nhào vào lòng ngực anh, lên án anh dám lạnh lùng với cậu ta trong thời gian này.

“Ting ting—“

Điện thoại reo lên, màn hình sáng, có người gửi tin nhắn đến.

Hai mắt Tần Vân sáng như đèn pha, vội vàng mở khóa, ánh sáng trong mắt lập tức tối lại.

Không phải anh Tự, mà là… Nghiêm Thanh?

Hiện tại Tần Vân đối với người này chỉ có cảm giác buồn nôn cực kỳ, chỉ cần nghĩ tới nó và anh Tự một chỗ, Tần Vân đã muốn đập nát cái mặt nó.

Nhưng cậu ta vẫn tự ngược chính mình, mở ra khung chat với Nghiêm Thanh.

Bên trong nhảy ra ảnh chụp, nhìn giống ảnh tự sướng của Nghiêm Thanh, lộ nửa gương mặt, môi hơi sưng đỏ, ánh mắt mơ màng, giống như bị hôn tới sưng, xương quai xanh có vài dấu xanh đỏ, phần còn lại giấu trong chăn.

Cái chăn kia nhìn cực kỳ quen.

Ánh mắt Tần Vân như rơi xuống đại dương, ngón tay nắm điện thoại siết lại, tay kia run rẩy zoom hình ra.

Cậu ta cảm thấy mình bây giờ chẳng khác gì thằng biến thái, cặp mắt dán sát vào màn hình, phân tích hòng muốn tìm được đầu mối gì trong đó.

Chăn này, đúng là chăn… chăn của anh Tự.

Tần Vân còn nhớ.

Trong khoảng thời gian này cậu ta lật lại lịch sử trò chuyện của hai người, mỗi lần thấy được vài thứ cậu ta đều đau đớn như ai dùng dao găm lăn trì trên người mình, trái tim thường bị ép tới thở không nổi, cảm giác đau đớn tận cùng.

Mỗi khi đêm xuống, Tần Vân thường không ngủ được.

Hai đầu ngón tay run rẩy, khóe mắt hồng hồng, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, một lúc lâu vẫn chưa khôi phục tinh thần.

Mẹ Tần thấy cậu ta khác thường, chú ý hỏi: “Tiểu Vân, con không sao chứ?”

Tần Vân dường như bây giờ mới lấy lại tinh thần, cậu ta đỡ bàn đứng lên, không muốn mất mặt trước cha mẹ, đứng dậy đi lên lầu hai: “Không có gì, con ăn no rồi, hai người từ từ ăn, con về phòng nghỉ ngơi trước.”

Tần Vân xoay người đóng cửa lại, như mất hết sức lực ngã xuống giường, điện thoại thỉnh thoảng vẫn vang lên âm thanh có tin nhắn tới.

Cậu ta biết là Nghiêm Thanh nhắn tới, cũng biết là đối phương muốn khoe khoang, nội dung nhất định là thứ mình không muốn nhìn.

Nhưng ngón tay cậu ta lại không nghe lời, mở khóa màn hình, bật lại khung chat với Nghiêm Thanh.

Nghiêm Thanh: [Giường anh Tự rất mềm mại, cậu ngủ trên giường anh ấy bao giờ chưa, khắp nơi đều là hương vị của ảnh]

Nghiêm Thanh: [Cơ thể anh Tự rất ấm áp, mùa đông ôm tôi cũng không cần mở lò sưởi]

Nghiêm Thanh: [Anh Tự hôn tôi, còn đang sờ đầu ti của tôi, sờ tới người tôi nóng ran, anh ấy từng sờ cậu như vậy chưa?]

Nghiêm Thanh: [Tôi biết cậu đang xem]

Nghiêm Thanh: [Anh Tự khen mông tôi đẹp, ảnh có khen cậu như vậy chưa?]

Tần Vân tức giận tới trước mắt biến thành màu đen, cậu ta ngã ngồi trên thảm, dựa vào giường, phì phò khó khăn thở từng ngụm lớn, cậu ta cảm thấy mình sắp tắt thở tới nơi rồi.

Lòng ghen tỵ như nước lũ tràn vào trong lòng, cuốn quét linh hồn cậu ta, đẩy cậu ta vào vực sâu vô tận.

Ngón tay cầm điện thoại đã cứng ngắn, chúng nó run rẩy kịch liệt, cậu khó khăn đánh vài chữ, Tần Vân cắn môi muốn bật máu: [Đê tiện]

Nghiêm Thanh: [Thì ra anh Tự thích nằm sấp làm, lúc anh ấy làm với cậu, có kêu cậu nằm sấp không?]

Tần Vân: [Câm mồm]

Nghiêm Thanh ở trong phòng thiếu chút cười thành tiếng.

Cậu vội vàng ngừng cười, cẩn thận liếc nhìn cửa, sau đó chuyển giao diện điện thoại về trình duyệt.

Bên trong là truyện sex nam nam, cậu nghiên cứu một chút, sau đó chuyển về khung chat: [Anh ấy gọi tôi là cục cưng bé nhỏ, còn hôn tai tôi từ phía sau, anh ấy có gọi cậu là cục cưng không?]

Lại nghĩ, Nghiêm Thanh đè giọng mình xuống, ấn ghi âm, nhẹ nhàng thổi vài hơi vào điện thoại, sau đó gửi đi: [Anh Tự thổi gió bên tai tôi, thở hổn hển khiến tôi muốn bắn luôn]

Nghiêm Thanh lại chat thêm một câu: [Sướng quá, tôi không thèm nói với cậu nữa, anh Tự chuẩn bị vào rồi]

Nói xong những lời này, Nghiêm Thanh lập tức bật chế độ máy bay, sau đó vùi đầu vào chăn, không thể khống chế được nụ cuời trên mặt mình.

Cậu hoàn toàn có thể tưởng tượng ra bộ dạng Tần Vân khi thấy tin nhắn, biểu tình điên cuồng ghen tỵ.

Nhưng mà, cái này chỉ là khởi động thôi.

Người Nghiêm Thanh cậu coi như báu vật, vậy mà bị Tần Vân làm tổn thương như thế, không thể nào có chuyện buông tha cho đối phương dễ dàng như vậy.

Anh Tự không so đo vì do nhân cách anh ấy tốt.

Nhưng Nghiêm Thanh này, cho tới bây giờ, ba chữ ‘nhân cách tốt’ không hề có chút tí ti quan hệ nào.

Tin tức Lục Tự chuyển nhà cũng không lộ ra nhiều, chỉ có vài người bạn thân hay tin.

Lúc chuẩn bị nhà mới xong, Lục Tự mời bạn đến chúc mừng tân gia, coi như chúc mừng anh hoàn toàn thoát khỏi bóng ma, một lần nữa tiếp đón cuộc sống mới.

Nghiêm Thanh và Địch Bạch cũng tới.

Thời tiết dần trở lạnh, năm mới đã đi hơn phân nửa, sắp sửa lại kết thúc rồi.

Mỗi lần tới cuối năm, Lục Tự bận tới chân không chạm đất, nào là họp hàng năm, tổng kết cuối năm, các loại khảo hạch tuyên dương.

Lục Tự đã tăng ca ba tuần liên tiếp.

Giữa trưa hôm nay, cuối cùng anh cũng tổng kết và chỉnh sửa số liệu thành tích của tổ trong năm, hoàn thành ppt, hiếm khi được tan làm đúng giờ.

Anh vừa rời khỏi tòa nhà, đã thấy bãi đỗ xe đối diện có một chiếc xe quen thuộc.

Đúng là Nghiêm Thanh.

Đuôi xe đối diện với anh, Nghiêm Thanh ngồi trên đầu xe nói chuyện điện thoại, không nhìn thấy Lục Tự.

Lục Tự đi vài bước, bỗng ý thức được khoảng cách này có lẽ sẽ nghe thấy nội dung cuộc gọi, như vậy quá mất lịch sự, vì thế định đi vòng vài bước, chờ đối phương nói chuyện xong mới đi qua.

Ai ngờ anh vừa nhấc chân, một cái tên bay tới lỗ tai làm bước chân anh sững lại.

“Bên phía Tần Vân…”

Tần Vân…

Trong khoảng thời gian ngắn, cái tên này làm Lục Tự có cảm giác xa lạ mà hoảng hốt, từ lúc hai người chia tay tới giờ, cũng non nửa năm rồi.

Đoạn thời gian vừa chia tay, Tần Vân còn thường đến tìm anh, hi vọng hai người có thể tái hợp, nhưng dù sao người này cũng là thiếu gia, vẫn không hiểu bản thân mình sai ở đâu.

Lục Tự cực kỳ mệt mỏi, cuối cùng mất hết kiên nhẫn.

Gần đây nhất nghe tin về đối phương, cũng là mấy tháng trước, buổi chiều hôm nào đó sau khi chuyển nhà, chủ nhà trọ trước nhắn cho anh một tin nhắn, nói là hôm nay đến phòng thu dọn, gặp một thằng nhóc ngồi lỳ cả ngày ở đấy, sống chết không chịu đi, ông ta phải gọi bảo vệ mới đuổi được người.

Chủ nhà cho anh coi hình chụp, Tần Vân ngồi ôm chân ở trước cửa, đầu tóc rối bời, gương mặt vùi hết vào hai gối.

Sau đó, Lục Tự mất hoàn toàn tin tức về Tần Vân.

Đối phương không đến công ty tìm anh, bạn bè cũng tránh không nói tới người nọ, sau đó Lục Tự bận rộn chuyện công ty, cấp trên nhiều lần tìm anh nói chuyện, ám chỉ chỉ cần lần này thành thích ppt của tổ đẹp một chút, năm sau có thể nói tới chuyện thăng chức cho anh.

Đương nhiên Lục Tự không có thời gian đi hỏi thăm những chuyện khác rồi.

“Bên Tần Vân sắp xếp ổn thỏa hết đi.” Nghiêm Thanh dựa vào đầu xe, giọng lạnh lùng, đường cong xương cằm nhìn vào cực kỳ vô cảm “Vậy đi, buổi tối mang nhiều người tới, sau khi xem xong thì cho người đón nó đi đi.”

“Ừ, mấy ngày nữa tôi sẽ xem xem, đừng để nó tiếp cận nơi này, nhìn nó chằm chằm 24 giờ cho tôi, hiểu chưa?”

“Khi nào à… Đợi qua năm đi.” Hai mắt Nghiêm Thanh nhìn góc cây xa xa, bên trên quấn đầy dây đèn, bên dưới có một hoa tuyết được làm bằng đèn led, ánh mắt đặc biệt tàn nhẫn “Qua năm mới, tôi sẽ tống nó ra nước ngoài, đời này cũng đừng hòng gặp lại anh Tự.”

“Như vậy đi.” giọng Nghiêm Thanh lạnh nhạt, cúp điện thoại thở ra một hơi.

Sau đó cậu nhu nhu mặt mình, nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm, lấy điện thoại ra, định gọi cho Lục Tự, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, âm thanh Lục Tự truyền tới: “Nghiêm Thanh.”

Lưng Nghiêm Thanh cứng đờ, cậu giả bộ bình tĩnh quay đầu, thấy nụ cười tươi tắn như thường trên mặt Lục Tự.

Bình thường không có gì khác lạ.

Hẳn là… không nghe thấy những lời mình vừa nói rồi.

“Anh Tự, anh… anh tới hồi nào vậy?”

Lục Tự: “Vừa tới, sao cậu lại ở đây?”

Trong lòng Nghiêm Thanh bất an không thôi, nhưng cậu không dám nói nhiều, sợ Lục Tự nghi ngờ, đành giả bộ làm bộ dạng thất vọng: “Anh quên rồi hả, Tiểu Bạch có làm một kịch bản mới, rủ chúng ta đi chơi.”

Lục Tự giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, Nghiêm Thanh nhanh nhẹ đè cổ tay anh lại: “Đã hẹn rồi, cho người khác leo cây không phải là hành vi của đàn ông đích thực.”

Lục Tự im hơi lặng tiếng thu tay lại: “Cậu tới đón tôi à?”

Nghiêm Thanh gật đầu, giải thích: “Nơi đó anh chưa đi lần nào, tôi đang ở gần đây nên tiện đường đón anh luôn.”

Lục Tự cười: “Hình như trong khoảng thời gian này, lúc nào cậu cũng ở gần đây nhỉ, cuối năm rồi sản nghiệp nhà cậu không có gì cần xử lý sao?”

Cằm Nghiêm Thanh cứng lại, nghẹn nửa ngày, cậu thực sự là không quen nói dối với Lục Tự: “Sản nghiệp nhà tôi có nhiều người đứng ra xử lý mà, bên này… bên này quan trọng hơn.”

Lục Tự ‘Ừ’ một tiếng, mở cửa phó lái ra leo len, thấy Nghiêm Thanh còn đứng ngẩn người ở ngoài, anh kéo cửa xe, để tay lên cửa sổ: “Đi, vừa hay hôm nay tôi tan làm sớm.”

Nghiêm Thanh không yên lòng lên xe, vừa tính đạp chân ga, Lục Tự đã gọi lại.

“Chờ chút!”

Nghiêm Thanh lập tức ngừng xe, tuy rằng cậu không yên lòng, nhưng đối với lời nói của Lục Tự, thân thể cậu đã theo thói quen chấp hành tất tần tật.

Bỗng bên cạnh tối lại, nguồn nhiệt nóng tới gần, Lục Tự nghiêng người đè lại bên đây.

Hô hấp Nghiêm Thanh như nghẽn lại, bàn tay cầm vô lăng siết chặt, cả người mỗi một tế bào đều đang căng thẳng.

Tay Lục Tự vòng qua người cậu, giam cả người cậu trong lòng ngực, Nghiêm Thanh kìm chế để bản thân không ảo tưởng, nhưng trong lòng không khỏi chờ mong, yết hầu run động, ánh mắt khẩn trương mà rũ xuống.

Hương vị thuộc về Lục Tự xông vào não Nghiêm Thanh, cậu chưa từng có giờ phút nào được tiếp cận thân mật với đối phương như thế này, cậu cố gắng để hô hấp của mình thật nhẹ nhàng, cậu muốn che đi tiếng tim đập đinh tai nhức óc.

Ngay sau đó, Lục Tự rời đi, chỉ nghe ‘cạch cạch’, dây an toàn được cài lại.

Nghiêm Thanh ngồi ghế lái ngẩng ngơ hồi lâu, Lục Tự cười ra tiếng: “Vừa rồi khẩn trương lắm hả.”

“Anh… Chơi cái này có hôm mất mạng như chơi.” Nghiêm Thanh dở khóc dở cười.

Cậu không biết là mình thấy mất mát hay là may mắn, bởi vì cậu sợ đối phương biết lòng mình cũng sợ đối phương không hiểu lòng mình.

“Đi thôi, đừng lo lắng.” Lục Tự thúc giục, nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nghiêm Thanh quả nhiên thích anh.