Tại Lễ Đường Tôi Bỏ Vị Hôn Phu

Chương 2



Lục Tự lau khô hai tay, mở cửa nhà vệ sinh đi ra, thấy Nghiêm Thanh vẫn còn ngồi nghiêm chỉnh trên ghế salon.

Anh há miệng thở ra một hơi, đang định lên tiếng, chợt nghe Nghiêm Thanh mở miệng: “Tối nay tôi ở đây một đêm được không?”

Lục Tự vốn muốn lựa lời đuổi khéo, nghe vậy không thể không biết xấu hổ mà đuổi người ta đi, Nghiêm Thanh cúi đầu bổ sung: “Tôi uống rượu rồi, lái xe không tốt lắm.”

Nói tới nước này rồi, Lục Tự chỉ có thể đồng ý.

Lúc trước bởi vì muốn Tần Vân sống được thoải mái một tí, Lục Tự tự mình đi thuê một căn hộ hai phòng ngủ, nhưng Tần Vân tới đây một lần, ngồi không tới ba mươi phút lập tức bỏ về.

Lục Tự lấy phòng trống đó làm thành phòng sách, chỉ để lại một gian làm phòng ngủ.

Hiện giờ trong nhà chỉ có một cái giường, hai thằng đàn ông không phải không thể ngủ chung, chỉ là ai cũng biết Lục Tự là đồng tính, thẳng nam ở cùng anh trên một cái giường nói không chừng còn lo lắng mình bị xâm hại gì đó.

Lục Tự cười tự giễu: “Nếu như không chê, đêm nay cậu ngủ trên giường tôi đi.”

Nghiêm Thanh ngẩng đầu nhìn anh: “Vậy anh ngủ ở đâu?”

“Tôi…” Lục Tự dừng một chút “Tôi ngủ trên salon tạm một đêm là được. Mà có lẽ đêm nay cũng không ngủ được, chắc là mất ngủ, cậu uống rượu, ngủ trên giường thoải mái hơn chút.”

Nghiêm Thanh hé miệng vài lần, cuối cùng hạ giọng: “Tôi biết rồi, anh sợ Tần Vân thấy trong lòng không thoải mái đúng không, vậy tôi đi đây, không để cho cậu ta hiểu lầm anh đâu.”

Câu nói xong, tiện tay cầm áo khoác trên salon đi, môi mím chặt xoay người đi ra ngoài, đồng thời trong lòng đếm thầm 1, 2, 3…

“Không phải…”

Lục Tự quả nhiên giữ người, anh bắt lấy tay Nghiêm Thanh, người kia quay đầu, nhìn anh bằng đôi mắt đen kịt.

Chợt nghe cái tên kia làm lòng Lục Tự vừa đau vừa xót, anh thở dài: “Tôi chỉ lo cậu không thoải mái thôi, trong nhà chỉ có một cái giường, tôi lại là đồng tính luyến ái…”

Lời còn lại không nói hết nhưng Lục Tự nghĩ là Nghiêm Thanh có thể hiểu ý mình.

Anh không lo bản thân mình ban đêm bộc phát thú tính, không hề có liêm sỉ mà phát sinh quan hệ với người khác, dù sao anh cũng vừa từ hôn trở về, cho dù vô tình vô nghĩa như thế nào cũng không vội vàng vứt bỏ Tần Vân, dù sao cũng là người anh từng yêu sâu đậm.

Anh chỉ lo là Nghiêm Thanh để chuyện này trong lòng, mấy người thẳng nam thường sẽ lo lắng chuyện này nhỉ?

Nghiêm Thanh lắc đầu: “Tôi tin tưởng nhân phẩm của anh.”

Lục Tự chậm rãi thở ra, bất đắc dĩ cười nói: “… Được rồi, vậy tối cậu ở nhà tôi chịu tội một đêm vậy.”

Khóe miệng Nghiêm Thanh không tiếng động kéo lên một độ cong, trong chớp mắt đã bị áp chế xuống.

Lục Tự lùi về sau, định móc điện thoại xong túi quần ra, định mở miệng, chỉ thấy Nghiêm Thanh vứt áo khoác về lại salon, xắn tay áo cởi cà vạt, lộ ra cánh tay rắn chắc, đứng trước mặt anh nói: “Còn cơm không, trong tủ lạnh có đồ ăn không?”

“… Có một ít.” Lục Tự nói xong liền hiểu ý đối phương, anh vội vàng ngăn cản “Để tôi làm cho, cậu là khách, ngồi trên ghế nghỉ ngơi được rồi.”

“Không có gì, không có gì” Nghiêm Thanh lắc đầu “Hôm nay chắc anh mệt chết rồi, người nên nghỉ ngơi là anh mới đúng, tôi chỉ xào đại vài món đơn giản thôi, tầm nửa tiếng là có ăn.”

Lục Tự bị cậu đẩy ngồi xuống salon, có chút sợ.

Hôm nay bận rộn cả ngày, sau khi an ủi cha mẹ, lại giúp bạn bè thân thích từng người một đón xe về nhà, trấn an tới nửa đêm mới có khoảng không một lát mà nghỉ ngơi.

Nghiêm Thanh là người đầu tiên hỏi anh có đói bụng không.

Lục Tự nằm trên salon, ngửa đầu dựa vào thành ghế, nhìn Nghiêm Thanh mặc tây trang đen và áo sơ mi trắng, bên dưới đeo một chiếc tạp dề đỏ đang lấy rau dưa trong tủ lạnh ra, vào phòng bếp.

Anh sờ bụng, đói bụng một ngày, chỉ ăn một viên kẹo đường, không đói mới lạ, anh vừa rồi mệt còn không tính làm cơm mà gọi ngoài.

Cửa phòng bếp đóng lại, bên trong truyền ra tiếng ‘leng keng’ ‘cạch cạch’, tiếng thái đồ ăn, làm cho Lục Tự có một cảm giác thật kỳ diệu.

Anh chưa từng trải qua loại cảm giác này, tại nhà mình bị giam ở ngoài bếp, bên trong có âm thanh nấu cơm truyền ra.

“Xèo xèo” trứng gà đập vỡ, tách ra bỏ vào chảo nóng rồi nhanh tay khuấy đều, Nghiêm Thanh dùng đũa khuấy trứng gà trong chảo rất điệu nghệ, trứng bên trong tơi thành từng mảnh nhỏ, cậu tắt lửa, nhìn trứng chín ánh mắt lại rơi vào mớ cà chua, biểu tình có chút hoảng hốt.

Lần đầu tiên cậu nhìn thấy Lục Tự là vào bốn năm trước, Tần Vân là thiếu gia nhà họ Tần, thường thường sẽ tiếp xúc với đám cậu ấm cô chiêu có tiếng, mà việc Lục Tự theo đuổi Tần Vân cũng coi như có tiếng trong cái vòng luẩn quẩn đó.

Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, không biết tự lượng sức mình.

Đây là ấn tượng đầu tiên của mọi người về Lục Tự, ngay cả Tần Vân lúc đó cũng thường xuyên bảo như thế, mỗi lần nhắc tới Lục Tự vẻ mặt đều là bộ dạng khinh thường cực độ.

Thằng nhóc nghèo khổ nhà quê, hai bàn tay trắng, cho dù có thể giàu lên cũng không thể so được với gia đình giàu vài thế hệ như bọn họ.

Tất cả mọi người điều nghĩ Lục Tự vì tài sản của Tần Vân mới theo đuổi cậu ta, chỉ có mình Nghiêm Thanh biết, không phải vậy.

Cậu thấy được ánh mắt thâm tình của người kia, ở trong biển người mờ mịt, ánh mắt đó thủy chung vẫn đuổi theo Tần Vân.

Có một lần Tần Vân nói mời bọn họ ăn cơm, đám cậu ấm trong vòng cũng chỉ có vài đứa, trong đó có cậu.

Lục Tự ở trong bếp bận rộn, bọn họ ở ngoài nhàm chán chơi đánh bài, đợi đến lúc làm xong đồ ăn, người khác chạy tới bể bơi bơi lội, tinh thần cực kỳ hưng phấn, chỉ có mình Nghiêm Thanh bởi vì thân thể khó chịu nên ở lại phòng khách.

Đồ ăn ngày hôm đó, có một đĩa trứng xào cà chua, chua chua ngọt ngọt, rất ngon, vì món này mà cậu ăn liền hai chén cơm, đồ ăn trên bàn cũng sạch sẽ.

“Ăn ngon ghê.” Nghiêm Thanh để đũa xuống.

Lục Tự cười cười: “Cám ơn.”

Tự dưng bị anh khách sao như vậy, Nghiêm Thanh cười có chút đau đớn.

Không nên như vậy, Nghiêm Thanh muốn, cặp mắt anh nhìn tới là mình, giống như khi nhìn mình ăn cơm vậy, chỉ có thể nhìn cậu thôi.

Thế là cậu quyết định, quyết định trộm đi phần tình cảm này.

Chẳng qua là Nghiêm Thanh thật sự thất bại, trong thời gian bốn năm này, cậu chỉ khiến Lục Tự nhớ được tên mình, biết hai người cùng học chung một trường, chung xã đoàn, biết cậu với Tần gia là đối tác buôn bán, trừ mấy cái này ra, thì những cái khác anh không biết gì.

Lịch sử chat của hai người còn dừng lại ở câu ‘chúc mừng năm mới’.

Tính tới nay chắc cũng tầm tám tháng rồi.

Nghiêm Thanh có chút nhục chí, trong lòng Lục Tự chỉ có một mình Tần Vân, ngay cả cơ hội làm tuesday cũng không có.

“Cạch-“

Cửa phòng bếp mở ra, Lục Tự đang ghi chép lại công việc cần phải làm vào ngày mai ngẩng đầu, nhìn sang.

Biểu tình của Nghiêm Thanh vẫn chuẩn không cần chỉnh như trước, Lục Tự cảm thán, người như thế này rất khó tưởng tượng họ còn có thể vào bếp.

“Cơm xong rồi!” Nghiêm Thanh đặt mấy cái đĩa xuống, xoay người lại đi vào trong lấy chén đũa.

Lục Tự cất di động vào, lại tủ lạnh lấy hai lon bia ra, nhìn vẫn còn hạn mới đặt lên bàn, đi rửa tay, ngồi xuống bàn cơm trêu ghẹo: “Không ngờ tôi cũng có ngày được ăn cơm người khác làm.”

Nghiêm Thanh xíu chút nữa thốt lên ‘Về sau mỗi ngày tôi đều nấu cho anh ăn’, cũng may mà cậu nhịn kịp, nuốt tới nuốt lui mới nuốt xuống được, cậu phải quản tốt hình tượng của mình, không thể nóng vội, không thể để Lục Tự phản cảm được.

Cậu tháo tạp dề xuống, nghiêm trang ngồi đối diện, mở bia của cả hai ra, bình tĩnh mở miệng: “Học nấu cũng lâu rồi, anh là người đầu tiên ăn đấy.”

Cậu đẩy đĩa đồ ăn qua cho Lục Tự, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Tuy khi nãy trong bếp cậu đã trộm nếm thử vài lần rồi, đảm bảo không có vấn đề gì nhưng khẩu vị mỗi người mỗi khác, không dám chắc Lục Tự sẽ thích.

Lục Tự gắp đũa cà xào thịt đầu tiên, trong lòng anh khó chịu, ăn cái gì cũng không thấy ngon, nhưng nhìn ánh mắt mong chờ của Nghiêm Thanh, anh vẫn mở miệng khen: “Nấu không tệ, thịt thái hạt lựu có bóp muối phải không?”

Nghiêm Thanh cố khống chế khóe miệng mình không nhếch lên: “Ừm, có bóp chút muối.”

Lục Tự cười cười: “Hèn chi ăn vào rất mềm.”

Hai người ăn vài miếng, Nghiêm Thanh thấy Lục Tự chỉ ăn cà xào thịt, buồn buồn hỏi: “Không phải anh rất thích ăn trứng xào cà chua sao? Có phải tôi làm khó ăn không?”

Lục Tự hơi ngập ngừng, miễn cưỡng nói: “Cậu nhớ nhầm rồi, trứng xào cà chua là Tiểu… Tần Vân thích ăn. Tôi không thích cái này, có chút ngọt.”

Nghiêm Thanh lúc này chỉ muốn ụp nguyên đĩa trứng xào cà chua lên đầu mình rồi moi não mình ra đặt lên bàn.

Tức chết rồi! Tức chết rồi!

Vất vả lắm không khí mới tốt lên, kết quả…

Nghiêm Thanh cắn răng, đổ nguyên đĩa trứng xào cà chua vào thùng rác: “Ừ, tôi cũng không thích ăn, ngấy.”

Lục Tự đang giơ đũa giữa không trung, bỗng không biết nên hạ xuống hay rụt về: “……”

Cơm nước xong xuôi, Lục Tự đang định dọn chén, quay qua đã thấy Nghiêm Thanh mặt lạnh đứng lên, thô lỗ dọn chén đũa, đi vào bếp.

Lục Tự: “……”

Có thể tâm trạng của Nghiêm Thanh không tốt, nếu không sao đêm hôm đi uống rượu làm gì.

Lục Tự đến phòng ngủ tìm một bộ đồ ngủ sạch sẽ, đặt trên giường, còn mình cầm bộ đồ ngủ hay mặc vào toilet rửa mặt.

Anh tắm nước nóng đi ra, trên người còn mang theo hơi nước mịt mù, Nghiêm Thanh đang dùng hai mắt săm soi bộ đồ ngủ, nhìn không sót chỗ nào, thiếu mỗi cái kính lúp, một cái tẩu thuốc, quả thật y như tên trinh thám đi bắt gian vậy.

Lục Tự giải thích: “Quần áo trong nhà đều là đồ tôi thường xuyên dùng, chỉ có bộ này mới mua chưa mặc thôi.”

Nghiêm Thanh còn tưởng đây là bộ đồ ngủ của Lục Tự, suýt chút nữa vui tới cửng lên, kết quả câu này như một bát nước lạnh tạt qua, tạt cậu tỉnh queo.

Nhưng cậu nhanh chóng bắt được trọng tâm câu nói vừa rồi.

Mới mua? Vậy nhất định là mua cho Tần Vân? Nhưng mà chưa mặc lần nào? Vậy là Tần Vân chưa từng qua đêm ở nhà Lục Tự?

Vừa nghĩ tới có thể mình là người đàn ông đầu tiên qua đêm tại nhà Lục Tự, Nghiêm Thanh xíu chút nữa mất hết hình tượng mà sung sướng.

Đầu tiên cậu nã tám trăm chín mươi chín lỗ vào bộ đồ ngủ của Tần Vân, sau đó mới chậm chạp bình phục tâm trạng của mình.

“Không cần rắc rối vậy đâu, không cần lấy đồ mới cho tôi, tôi mặc đồ của anh cũng được.”

Nghiêm Thanh nói xong quay người lại, vừa thấy Lục Tự tóc tai ướt nhẹp, đầu ong lên, chết cứng tại chỗ.

Nhìn dâm quá!

Tóc đen tự nhiên dán sát trán, do vừa bị hơi nước nung qua cho nên gương mặt còn hơi hồng, áo ngủ có chút cũ, cổ áo xốc xếch, xương quai xanh và bả vai rộng trần truồng nhìn không sót miếng nào, thậm chí cậu còn có thể mơ hồ thấy một bên ngực nữa.

Có lẽ bởi vì chưa lau khô nước, áo ngủ còn hơi ẩm ướt, dán lên trên người, vòng eo lộ rõ, mấy cái múi trên người lúc ẩn lúc hiện.

Nghiêm Thanh theo bản năng lùi bước lại, có xúc động muốn vứt hai con mắt đi.

“Cứ mặc đi.” Lục Tự không chú ý tới đối phương là lạ, anh tới giường, sửa sang lại một chút, lấy hai cái gối ra, ở giữa để lại khe hở, lấy một tấm thảm từ trong tủ quần áo ra “Tối rồi đấy, cậu nhanh tắm đi, trong ngăn kéo phòng khách có bàn chải đánh răng mới đấy.”

Nghiêm Thanh cầm bộ đồ ngủ mới chạy như bay ra khỏi phòng ngủ.

Lục Tự tìm máy sấy, cửa phòng ngủ lại mở, Nghiêm Thanh hỏi thêm câu nữa: “Anh… có quần lót mới không?”

Lục Tự: “… Không có.”

“Tốt! Tôi biết rồi.” Nghiêm Thanh vội vàng đóng cửa lại, lần này thực sự đi tắm.

Đợi cho hai người xong hết toàn bộ lên giường, đồng hồ đã điểm hai giờ.

Lục Tự sấy khô tóc, dựa vào một bên ngủ, theo thói quen hai tay đặt bên hông, đã ngủ say.

Nghiêm Thanh thật cẩn thận trở người, quay mặt về phía Lục Tự, nhìn sườn mặt của anh mà ngu ngơ.

Cậu tưởng là bản thân kích động tới mức ngủ không được, ai ngờ vừa nằm xuống ý thức lập tức tắt nguồn, mặt nghiêng của Lục Tự còn chưa coi tới nửa phút đã mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau tỉnh lại, Nghiêm Thanh nhìn hoàn cảnh xung quanh lạ lẫm, dừng lại vài giây mới nhớ ngày hôm qua mình ngủ lại nhà của Lục Tự.

Trên giường chỉ còn một mình, Nghiêm Thanh sờ vào vị trí bên cạnh, lạnh buốt, không có chút độ ấm, chứng minh chủ nhân rời đi đã lâu.

Cũng chứng minh ngày hôm qua quá lạnh.

Cậu híp mắt lấy di động ra dòm, bây giờ đã hơn chín giờ sáng, trên màn hình hiển thị rất nhiều tin nhắn, cậu mở khóa nhìn qua một lượt, cuối cùng thấy một tin nhắn của Lục Tự.

Tinh thần Nghiêm Thanh lập tức lên dây cót, vội chọt vào xem.

[Tôi có việc phải rời nhà trước, chìa khóa đã mang theo, cậu rời đi chỉ cần đóng cửa lại là được]

Có việc? Việc gì vậy cà?

Nghiêm Thanh suy nghĩ xem mình nên dùng ngữ khí gì đáp lại, chỉnh chỉnh sửa sửa cuối cùng gõ ra một chữ [OK]

Cậu lại sợ trả lời như vậy có chút lạnh lùng, quành lại tìm hơn nửa ngày mới tìm được một con thỏ biểu cảm đáng yêu, suy tư một lát rồi gửi qua, nhìn điện thoại chằm chằm hơn mười phút, cũng chưa thấy Lục Tự hồi âm.

Di động trong tay run lên, Tần Vân giữ vững tinh thần mở khóa, sau đó lại nhanh chóng thất vọng.

Lại mà một đứa bạn hỏi thăm chuyện ngày hôm qua.

[ Nghe nói hai đứa bây chia tay thiệt rồi?]

Tần Vân phẫn nộ trả lời [ Mắc mớ gì tới mày!]

Bên kia gửi lại biểu tình cười to [ Vậy tao có thể theo đuổi ảnh.]

Tần Vân tức giận tới quặn ngón tay [ Bớt giỡn]

[ Ai giỡn, tao nói thiệt. Xét về độ chung tình của anh Tự, sau này nếu như yêu tao, chắc chắn sẽ đối tốt với tao cả đời. Rốt cuộc tụi bây có chia tay không vậy?]

Tần Vân tức cái lồng ngực, hô hấp cũng khó khăn, cậu ta phải kìm nén dữ lắm mới có thể giữ được bản thân bình tĩnh.

Bên kia lại gửi một qua một dấu chấm hỏi, Tần Vân đáp lại [ Không có ]

[ Tiếc ghê! Bên đây có vài đứa rục rịch rồi ]

Mắt Tần Vân đỏ lên, cậu ta cắn răng, đầu ngón tay run rẩy, giống như muốn gõ vỡ màn hình [ Cấm tụi bây la liếm ảnh! Bằng không tao không để tụi bây yên đâu ]

Cậu ta tức giận ném điện thoại xuống đất, không bao lâu lại nhặt lên, ngơ ngác nhìn màn hình.

Anh Tự đã không gọi điện cho cậu ta một ngày một đêm rồi.

Ngoài cửa có tiếng bước chân, phòng ngủ bị mở, Tần Vân ngẩng đầu, là mẹ Tần.

“Mau xuống dưới nhà, thằng Tự nó tới kìa.”

Hai mắt Tần Vân sáng lên, hừ một tiếng: “Con không xuống, suốt một ngày trời ảnh không thèm để ý tới con, mẹ kêu ảnh lên đây đi.”

Mẹ Tần thở dài: “Nó tới đây bàn chuyện từ hôn.”

Tần Vân run sợ vài giây, dường như nghe không rõ: “Cái gì?”

Mẹ Tần nói: “Mẹ thấy thái độ nó kiên quyết lắm, cha mẹ nó cũng ở đó, con mau xuống đây đi.”

Mẹ Tần nói xong đóng cửa lại, Tần Vân không biết đang suy nghĩ gì, cầm chặt di động không nhúc nhích một lúc lâu, cả người yên lặng như pho tượng.

Qua một lúc lâu, điện thoại cậu ta run lên, một phần tài liệu được gửi vào nhóm chát của cậu ta và cha mẹ hai bên.

Bảng chi tiết chi phí đám cưới.

Dưới lầu, Lục Tự gửi bảng xong, nhìn cha mẹ Tần: “Cô chú, hai người coi lại đi, đây bảng thu chi tiền trong quá trình làm hôn lễ.”

Mẹ Tần miễn cưỡng mở miệng: “Tự à, con làm vậy là sao?”

Lục Tự cười cười: “Cô chú, là như vầy, tuy rằng nhà con nghèo nhưng không bần tới mức đó, con có ghi lại chi phí hôm hôn lễ, trong đó chi phí tổ chức hôn lễ con sẽ trả. Do khách bên nhà cô chú nhiều hơn nên bên nhà sẽ chịu trách nhiệm tiền xe và rượu mừng, xe đưa đón khách tới, con và cha mẹ đã tính qua một chút, khách khứa bên con con đã theo danh sách đưa về hết, hơn nữa đều hoàn tiền mừng lại cho họ rồi, còn khách bên gia đình cô chú, con sẽ không can dự.”

Anh nói xong, móc từ trong túi quần ra một tờ chi phiếu, đặt trên bàn: “Con đã tính ra con số rồi, cùng với chi phí tạ lỗi khách khứa, chi phí tổ chức hôn sự, tổng cộng bốn trăm sáu mươi ngàn, cô chú có thể kiểm tra lại, mật mã là sáu số 0.”

Cha Tần thấp giọng mở miệng: “Tự à, lúc ban đầu đã nói, chi phí tổ chức hôn lễ sẽ do Tần gia bỏ ra mà, số tiền này chúng ta không cần, con lấy lại đi.”

“Chú à, làm người không thể không biết xấu hổ.” Lục Tự kiên trì “Con biết Tần gia muốn giúp đỡ con nhưng nếu hôn sự không thành, con với Tần gia cũng coi như người xa kẻ lạ, Tần gia có thể không thiếu chút tiền này, nhưng bốn trăm sáu mươi ngàn cũng không phải con số nhỏ, không cần làm lợi cho người dưng.”

Mẹ Tàn thở dài trong lòng, lần này hai người thật sự không thể cứu vãn rồi, thái độ Lục Tự kiên trì cứng rắn như vậy, nếu họ không nhận số tiền này, chỉ sợ Lục Tự và cha mẹ anh nghĩ Tần gia thực sự khinh thường họ.

Đáng tiếc, năm đó vì có thể lấy được sự đồng ý của hai người họ, tận nửa năm ròng Lục Tự liên tiếp đem lễ vật tới nhà đều bị từ mặt ngoài cổng, vừa tới liền đứng mấy tiếng đồng hồ, đứng tới nỗi trái tim bọn họ cũng mềm theo.

Mẹ Tần giơ tay ra, thu chi phiếu vào, lại bất ngờ có một bàn tay chặn lại, lấy chi phiếu đi.

“Sao anh lại có nhiều tiền như vậy?” Tần Vân cầm chi phiếu, dõi theo anh.

Ngón tay Lục Tự run lên, sau đó nhanh chóng ổn định lại tâm trạng, cha mẹ Lục và anh đứng lên, anh lễ phép cúi đầu: “Cô chú, gia đình con không làm phiền mọi người nữa, nếu hai người thấy bảng chi này có gì không đúng, bất cứ lúc nào cũng có thể liên hệ với con.”

“Được rồi.” mẹ Tần vội vàng đứng lên, tâm tình cực kỳ phức tạp.

“Không được!” Tần Vân túm tay anh lại “Tôi không đồng ý, anh không được rời đi.”

Lục Tự nhẹ nhàng mở miệng: “Tần thiếu gia, cậu buông tay đi.”

Đầu ngón tay Tần Vân như là bị bỏng, nhanh chóng buông tay ra, ánh mắt không thể tin được nhìn Lục Tự: “Anh, anh gọi em là cái gì?”

Mẹ Lục ở sau lên tiếng: “Tần thiếu gia, thằng Tự nhà tôi rất thật thà, không xứng với cậu, cậu buông tha cho chúng tôi đi.”

Ánh mắt Tần Vân chuyển sang gương mặt của mẹ Lục: “Không phải lúc trước mẹ gọi con là Tiểu Vân sao?”

Mẹ Tần không nhìn nữa, không lên tiếng.

“Đi thôi, cha, mẹ.” Lục Tự lướt qua người Tần Vân, đi về cổng biệt thự.

Tần Vân cắn môi, mắt đỏ lên, cậu ta cầm chi phiếu trong tay xé làm hai, ném tới chân Lục Tự: “Tiền của anh em không cần, chuyện từ hôn em coi như không có, anh chỉ cần ôm em một cái, em sẽ không tức giận nữa.”

Lục Tự quay đầu, khách khí mở miệng: “Tần thiếu gia, chúng ta thực sự không thể cứu vãn.”

“Em không đồng ý!” âm thanh Tần Vân bén nhọn “Em không đồng ý! Tôi không đồng ý! Anh có nghe thấy không! Tôi không đồng ý!” Lục Tự nhìn cha mẹ Tần, mẹ Tần mềm lòng vì con: “Tự à, Tiểu Vân nó biết sai rồi, ngày hôm qua cả đêm nó không ngủ, con đừng tức giận nữa, con làm lành với nó đi.”

“Tự à.” mẹ Lục ở sau thúc giục một câu.

Lục Tự nhìn thoáng qua Tần Vân, nhìn đối phương mắt đỏ hồng trừng anh, cắn môi, giống như trước kia phô trương thanh thế.

Chỉ là anh không giống như xưa, anh đã không còn cảm giác xúc động gì nữa.

Lục Tự cùng cha mẹ Lục rời đi, Tần Vân ở sau còn muốn chạy theo, bị cha Tần ôm lại, tha lên lầu.

“Còn ngại chưa đủ mất mặt hả, nếu không phải con tùy hứng thì mọi chuyện có ra nông nỗi này không?”

Tần Vân không cam tâm giãy dụa, đôi mắt đỏ hồng nhìn về phía Lục Tự.

“Đồ lừa đảo! Anh nói sẽ cưng chiều tôi cả đời mà! Lục Tự em nói cho anh biết! Nếu hôm nay anh thực sự bước ra khỏi cái cổng này, cả đời này tôi cũng không thèm để ý tới anh nữa.”

Lục Tự hít một hơi thật sâu, quay đầu rời đi.

Mẹ Lục do dự một chút, quay đầu nhìn người Tần gia: “Tiền kia, vốn là tiền mua nhà mới của thằng Tự, từ khi nó học đại học đã tích cóp lại, tích một lần đã mấy năm trời.”

Bà dừng một chút, nhìn về phía Tần Vân có chút dại ra, hèn mọn khẩn cầu: “Tuy rằng, tôi biết có lẽ Tần thiếu gia chê số tiền nhỏ này, nhưng đây chính là tiền mồ hôi nước mắt của thằng Tự, hi vọng Tần thiếu gia có thể coi trọng những thứ mà nó tặng cho cậu một chút, không cần ghét bỏ chúng nó có được không?”

Nhìn theo cha mẹ Lục rời cổng, bóng lưng mấy người biến mất ở cửa lớn, mẹ Tần vội vàng kêu bảo mẫu: “Mau, kêu tài xế đưa họ về.”

Cha Tần buông Tần Vân ra, người nọ lung lay thân mình một cái, thiếu chút nữa té từ trên cầu thang xuống, mẹ Tần hoảng sợ, vội vàng tới đỡ cậu ta, ánh mắt lo âu: “Tiểu Vân, con không sao chứ?”

Tần Vân không nói gì.

Mẹ Tần cầu cứu cha Tần, người sau lắc đầu, tỏ vẻ bất lực.

“Tiểu Vân, con muốn nghỉ ngơi một lát không?”

Ánh mắt Tần Vân dại ra, hơi co giật, môi run run, dường như muốn nói gì.

Mẹ Tần không nghe rõ: “Con nói cái gì?”

“Mẹ… Anh Tự… Anh Tự vẫn yêu con đúng không?” Tần Vân quay lại bắt lấy vai mẹ Tần “Ảnh chỉ tức giận con thôi, anh làm vậy là để trừng phạt việc con nói sai ở hôn lễ, đúng không mẹ? Bình thường anh ấy không phải người tuyệt tình vậy đâu, anh ấy chắc là… chắc là hờn dỗi con thôi phải không.”

Tần Vân buông tay mẹ Tần ra, thân hình hơi lay động, đi về phía phòng ngủ.

“Chắc chắn là dỗi con rồi… Chắc chắn là như vậy… Vì vậy ngày hôm qua ảnh mới cố tình dùng Nghiêm Thanh chọc tức con… Hôm nay tới từ hôn cũng là muốn chọc tức con…”

Cậu ta vịn tường, từng bước lê người vào phòng ngủ.

“Con ngủ một lát, tỉnh dậy sẽ đi tìm anh ấy. Mọi người đừng phiền con.”. Ngôn Tình Cổ Đại

“Haiz…” Mẹ Tần thở dài “Phải làm gì đây?!”

Cha Tần ngồi trên ghế salon, buồn rầu uống trà: “Cho nó thời gian đi, từ từ sẽ tốt lên.”