Tái Hôn! Ông Xã Mới Rất Xảo Quyệt

Chương 37: Mau tránh ra, chặn đường rồi



"Trì Tiểu Úc, đây là ngươi đang công khai đối nghịch với cha ngươi phải không? Ngươi có bao giờ để người cha này vào trong mắt không hả?" Bộ mặt Thẩm Hải Quyền dữ tợn, dáng vẻ bệ vệ sôi trào, thật giống như một giây sau sẽ xông đến trước mặt Trì Tiểu Úc bóp cổ cô.

"Để vào trong mắt? Bình thường không phải là để ở trong lòng sao?" Tay Trì Tiểu Úc để lên vị trí trái tim, mở miệng hỏi lại, câu này của cô đúng là có thể khiến Thẩm Hải Quyền tức chết.

Thẩm Hải Quyền giận đến hoa cả mắt, trong thoáng chốc, giống như ông lại nhìn thấy người vợ đã chết của mình ở ngay trước mặt, ông nhắc nhở bản thân không nên tức giận mà mất đi bình tĩnh.

Có phải ông sinh ra đã được định sẵn là để làm trâu làm ngựa cho Cẩm Tú hay không?

Tại sao phải là ông? Ông vì Cẩm Tú bỏ ra nhiều công sức như vậy, thậm chí ông còn cưới một người phụ nữ mà ông không hề yêu, bây giờ Cẩm Tú nên là của ông mới đúng, Trì gia nên giao lại Cẩm Tú cho ông như phí bồi thường những hi sinh của ông bao năm nay cho bọn họ mới đúng. Là bọn họ ép người quá đáng!

"Trì Tiểu Úc, ta cho ngươi hai lựa chọn.” Thẩm Hải Quyền đè nén lửa giận, hai tay nắm chặt, gân xanh trên tay nổi lên, "Lựa chọn thứ nhất là lập tức ly hôn, lựa chọn thứ hai là giao cổ phần của Cẩm Tú ra."

Trì Tiểu Úc im lặng nhún vai, "Hai lựa chọn kia đều thuộc quyền sơ hữu của tôi, tại sao muốn tôi lựa chọn chứ?"

"Đây là cơ hội cuối cùng ta cho ngươi.” Thẩm Hải Quyền nhìn cô, giống như là đang nhìn cừu nhân không đội trời chung của mình, khuôn mặt của người Trì gia luôn mang đậm chất phương đông, ông thật muộn đánh nát cái khuôn mặt đáng hận này.

"Tôi bây giờ nói với ông câu này cũng là lần cuối cùng, Giản Diệc Tu và Cẩm Tú đều là của tôi.” Trì Tiểu Úc thản nhiên bình tĩnh nói lại.

Trì Tiểu Úc làm như không thấy vẻ mặt phẫn nộ của Thẩm Hải Quyền, thật giống như người đàn ông trung niên trước mặt, vẻ mặt nhăn nhó, ánh mắt nham hiểm ác độc giống như muốn giết cô chỉ là một người xa lạ chứ không phải là cha để của mình.

"Được. Được lắm.” Thẩm Hải Quyền nói liên tục mấy câu được, tại chỗ quay một vòng.

Nhìn Thẩm Hải Quyền bây giờ giống như đang lên cơn động kinh, cuối cùng Lam Yến cũng không thể ngồi yên được nữa, mặt lạnh lùng, đứng dậy, nhìn thẳng Trì Tiểu Úc, "Trì Tiểu Úc, làm người không nên tham lam như vậy."

Tham lam? Nghe thấy câu này Trì Tiểu Úc sững người, bọn họ đúng là hết thuốc chữa rồi, hai thứ họ bắt cô lựa chọn đều là của cô, cô không muốn bỏ đi thứ nào cũng được tính là tham lam sao?

Đối với logic khác người này của cô ta, Trì Tiểu Úc cô bội phục, bội phục!

Trì Tiểu Úc nhướng mày, con ngươi lạnh lùng nhìn thẳng Thẩm Hải Quyền, cô từ đầu đến cuối hoàn toàn không nhìn Lam Yến, đối với người đàn bà này, một cái liếc mắt cô cũng lười bố thí.

Trì Tiểu Úc không tim không phổi, đổ thêm dầu vào lửa, "Nếu như ông muốn từ chức, tôi sẽ không ngăn cản."

Nói xong, bỏ mặc Thẩm Hải Quyền đang đứng ở một bên cả người tức giận đến phát run, Trì Tiểu Úc kéo cánh tay Giản Diệc Tu chuẩn bị rời đi, lại bị Lam Yến ngăn lại.

"Trì Tiểu Úc, cô có lương tâm hay không?" Lông mày tinh tế xinh đẹp của Lam Yến nhăn lại, chỉ trích nói: "Hải Quyền vì Trì gia mấy người chèo chống Cẩm Tú nhiều năm như vậy, đây chính là cách báo đáp của các người dành cho anh ấy hay sao?"

Trì Tiểu Úc nhíu mày, "Vậy cô cảm thấy chúng tôi nên báo đáp ông ta như thế nào?"

Không đợi Lam Yến trả lời, Trì Tiểu Úc nhếch khóe môi, lạnh giọng nói luôn câu trả lời trong lòng cô ta, "Tôi phải mang Cẩm Tú tặng cho các người sao? Hừ, sợ rằng các người cũng không có cái phúc phận này."

Vẻ mặt Trì Tiểu Úc lạnh lẽo, cao giọng quát: "Mau tránh ra, cô chặn đường tôi rồi."

"Cô...” Lam Yến giận đến giậm chân, tay giơ lên muốn tát Trì Tiểu Úc một cái cho hả giận.

Trì Tiểu Úc không hề sợ hãi, mắt cũng không nháy lấy một cái, cô cũng không phải là cô bé ngây thơ giống như trước kia rồi, hơn nữa ở bên cạnh cô giờ này còn có Giản Diệc Tu.

Mặt Giản Diệc Tu lạnh lẽo như băng, tay anh bắt được cổ tay Lam Yến, rồi vung tay ném tay cô ta qua một bên.

Quan hệ gia đình của Trì gia so sánh với tư liệu thu liệu khác biệt thật là lớn, không ngờ trên thực tế bọn họ lại quá đáng ngang ngược đến cô pháp vô thiên.

Giản Diệc Tu cúi đầu, nhìn về phía Trì Tiểu Úc, cô còn không tim không phổi nhìn về phía anh nháy mắt, hành động này của cô làm cho lòng anh đau nhói.

Bị Giản Diệc Tu nhìn chằm chằm, trong đầu Trì Tiểu Úc lần mò tìm kiếm, lúc nào cô lại đắc tội anh rồi.

Lam Yến vì cái vung tay của Giản Diệc Tu bị mất thăng bằng nên ngã trên ghế sofa, cô ta thẹn quá hóa giận, một giây sau, đã thấy Thẩm Hải Quyền đứng trước mặt Lam Yến.