Tai Họa Thành Nạn Yêu Thành Hoạ

Chương 6



Hỏi: Bạn thích giống loài không tưởng nào nhất? (ví dụ như các loại quái vật dị chủng)

Hướng Hải: “Doraemon.”

Nguyệt Thăng: “Thiên sứ.”

Đường Ngữ: “Người cá.”

Vạn Triết: “Rồng.”

Hoàng Cửu Cửu: “Người ngoài hành tinh.”

Mạch Đào: “Người chuyển giới có tính không?” (Vũ: ọc ọc ọc~~)

Thành Thực: “Nhiều lắm! Siêu nhân! Người nhện! Kinh Kong! Siêu nhân điện quang...”

Lương Đình Xuyên: “Trần Thành Thực.” (Vũ: đây quả là giống loài không tưởng!)

=====================

Cơm nước xong, Mạch Đào nói: “Mẹ nuôi, con còn có việc, đi trước, mẹ ngồi xe Đình Xuyên trở về đi.”

Mẹ Trần gật đầu, nét mặt tươi cười như hoa, quay đầu lại nói với Thành Thực: “Đào Đào thật có tiền đồ, y như ba nó.”

Thành Thực nghĩ thầm: đúng thật là y như ba hắn, ba hắn ở quê nhà mở hộp đêm, hắn đến chỗ này mở quán bar, còn là loại quán bar không sạch sẽ.

Ở bãi đỗ xe ngầm Mạch Đào nói với Lương Đình Xuyên: “Anh bạn, đừng để mẹ nuôi tôi phát hiện ra chuyện hai người, bằng không hậu quả không thể lường được.”

Lương Đình Xuyên cười nhạt, “Anh tôi còn không sợ, còn có thể sợ mẹ cậu ấy?”

Nhớ lúc trước sau khi Mạch Đào biết được quan hệ của hai người kia liền bị chọc tức, bạn mình cư nhiên thượng em giai? Tiên sư! Cái gì cũng không cần nói nữa! Lương Đình Xuyên tên ngụy quân tử này! (cũng không ngẫm lại là chính anh đưa em trai đến bên mép người ta, hơn nữa còn là em trai anh câu dẫn người ta.)

Vì vậy Mạch Đào không phân tốt xấu liền đánh một trận với Lương Đình Xuyên, đánh cho lưỡng bại câu thương. Vừa vặn Thành Thực tan học trở về, vì vậy một màn anh hùng cứu mỹ nhân rực rỡ lên đài, Mạch Đào bị chính em giai quý báu của mình oánh cho một trận.

Mạch Đào oán hận nói: “Nếu không phải thằng nhóc Thành Thực lần kia cánh tay khửu tay ngoặt ra bên ngoài, cậu còn có thể tay lành chân lặn sống đến bây giờ sao? Nói cho cậu! Bố nuôi tôi là con rồng địa phương chuyên cho vay cắt cổ, ông ấy mà biết con trai đích tôn ba đời bị cậu thượng, hắc hắc hắc...”

Cho vay cắt cổ?

Lương Đình Xuyên vẻ mặt hắc tuyến: Đây là thói đời gì vậy? Anh hỏi: “Thành Thực không phải nói nhà cậu ấy mở quán cơm sao?”

“Nó thì biết cái gì!” Mạch Đào bỏ lại những lời này, cười quái dị: “Tự cầu nhiều phúc đi anh bạn!”

Mạch Đào đem hai thùng sản phẩm khoai lang lớn chuyển vào trong xe Lương Đình Xuyên, sau đó nổ máy Grand Cherokee của anh gào thét chạy.

Mẹ Trần đối với chiếc BMWs X5 màu đỏ của Lương Đình Xuyên khen không dứt miệng, bà nói: “Xe của ngài Lương thật là có phẩm vị, tôi rất thích rất thích, xe của ba Thành Thực nó tối như mực khó coi chết được, ngài Lương, xe của ngài là hiệu gì vậy?”

Lương Đình Xuyên trong lòng nghĩ: hai mẹ con nhà này yêu thích thật đúng là giống nhau, anh cười đáp: “Bác gái, đây là BMWs.”

“Oa, ngay cả tên cũng đáng yêu như thế ~ Xe của ba Thành Thực nó ngay cả tên cũng rất khó nghe, cái gì mà bốn chữ chết hay không chết...”

Thành Thực thấp giọng nói: “Mẹ, đó là Phantom.”

Gân xanh trên trán Lương Đình Xuyên nhảy lên, giả vờ cái gì cũng không nghe thấy.

Mẹ Trần nghiễm nhiên là thiện cảm mười phần với ngài Lương, vừa vào trong phòng liền vui mừng khôn xiết, “Ngài Lương, tôi thật không dám tưởng tượng phòng này sạch sẽ như thế! Thành Thực nhà chúng tôi từ nhỏ chính là con quỷ lôi thôi, tôi chạy theo phía sau thu dọn cũng không kịp, nếu không phải ba nó mời ba nữ giúp việc tôi đúng là không thể bận hơn, ai nha Thành Thực đây là phòng con sao? Oa, chăn và ra giường màu trắng sữa! Đây thật là phòng của con sao? Mẹ không đi nhầm chứ? Thành Thực...” Mẹ Trần mắt hạnh ngân ngấn nước mắt, mở hai tay ôm yêu nghiệt vẻ mặt xấu hổ, “Đô Đô... Con quả nhiên đã lớn rồi ~~~”

“Ai nha con mèo nhỏ kìa ~~ ” Mẹ Trần bỏ quên con trai ôm lấy con mèo lang thang kia hôn đến hôn đi, “Thật đáng yêu, ba con cũng không cho mẹ nuôi chó mèo, thật đáng ghét ~~ mẹ muốn ly hôn với ba con! Mẹ muốn tái giá!”

Lương Đình Xuyên: thật quen tai.

Thành Thực: “Đó là vì mẹ vừa nuôi động vật ba con liền thất sủng.”

Mẹ Trần hai mắt đẫm lệ trong suốt, “Ba con thật keo kiệt, con nghìn vạn lần đừng giống ông ấy.”

Lương Đình Xuyên: cậu ấy rất giống mẹ.

Mẹ Trần ngạc nhiên náo loạn hồi lâu, ngay cả tắm rửa xong cũng phải kinh ngạc vui mừng cầm một hộp xà phòng hình con vịt vui vẻ nửa ngày, sau đó nhét vào trong túi xách Chanel của mình.

Thành Thực: “Mẹ, cái này cũng không cần mang về chứ?”

Trong mắt mẹ Trần rưng rưng sáng long lanh, “Ngay cả một hộp xà phòng cũng không chịu cho mẹ? Đô Đô keo kiệt y như ba con, lần trước mẹ đem rèm cửa sổ đều đổi thành Pikachu, mới một ngày đã bị ba con tháo sạch, đời trước mẹ tạo cái gì nghiệt lại gặp phải ba con hai người...” Một bên giả khuông giả dạng đem tay vói vào trong túi.

Thành Thực lấy tay đỡ trán: “Đem đi đi, chỉ cần đừng cho ba thấy...”

...

Khi Lương Đình Xuyên chuẩn bị tắt đèn đi ngủ liền nghe thấy mẹ Trần sát vách thét chói tai: “Đứa trẻ hư hỏng đứa trẻ hư hỏng, con trai lớn như vậy còn muốn ngủ với mẹ, không biết xấu hổ!”

Tiếp đó, Thành Thực vẻ mặt ai oán xuất hiện trước giường Lương Đình Xuyên.

“Đô Đô, đến đây đi.” Lương Đình Xuyên mở rộng vòng tay.

Thành Thực nhào tới cắn xé, “Không được kêu tên này!”

Lương Đình Xuyên tự mình vui vẻ không ngừng, Thành Thực nhớ tới cái gì, hỏi: “Cho mèo ăn chưa?”

“Chưa, anh đi xem trong tủ lạnh có cái gì hâm lên cho nó ăn.”

Lương Đình Xuyên bóc một quả trứng luộc, dầm nhỏ rồi đem cá khô thái nát trộn vào, con mèo ăn đến quên cả trời đất. Lương Đình Xuyên ngồi xổm ở bên cạnh xem, ý cười tràn đầy trên khóe miệng, anh nhẹ nhàng kêu: “Đô Đô.”

Con mèo nhỏ ngẩng đầu, ánh mắt ẩn tình liếc anh một cái, lên tiếng trả lời: “Meo...” Sau đó lại cấp tốc vùi đầu ăn.

“Tốt, nhớ kỹ tên của mày.” Anh khen ngợi vỗ vỗ đầu mèo, đứng dậy dùng nửa bát sữa hâm nóng trong lò vi sóng đặt ở bên người con mèo coi như là phần thưởng.

Thành Thực tắm rửa xong ngồi ở trên giường xoa xoa mái tóc húi cua ngắn tũn, thấy Lương Đình Xuyên đi vào, lui lui cổ.

“Há miệng.” Lương Đình Xuyên ra lệnh.

Thành Thực lắc đầu mạnh mẽ.

“Há miệng!” Lương Đình Xuyên ấn ngã Thành Thực, dùng sức bóp miệng cậu, “Trước khi đi ngủ em còn ăn chocolate, không sợ sâu răng? Anh kêu Hoàng Cửu Cửu mang em đến chỗ nha sĩ! Đem răng sâu của em nhổ toàn bộ!”

“Em chỉ chỉ chỉ chỉ ăn một cái...”

Lương Đình Xuyên vói tay xuống dưới gối, móc ra ba viên chocolate giấu kín.

Thành Thực tức giận nhảy dựng lên: “Nhất định là meo meo càm tới, không cần anh ra tay, em đi giáo huấn nó một chút!”

Lương Đình Xuyên hừ lạnh, “Đi đi, buổi tối cùng nó ngủ sô pha.”

“Ứ ~~ “Thành Thực trong nháy mắt hóa thân thành miêu yêu, ngã vào trong lòng Lương Đình Xuyên làm nũng. Lương Đình Xuyên ngửi được hơi nước ướt ngọt trên người tiểu yêu nghiệt của anh, rất mê người, anh chụt một ngụm trên cái trán trơn truột của yêu nghiệt, chụt một ngụm khóe mắt cong cong, chụt một ngụm gương mặt trơn mềm, lúc dừng lại trên đôi môi thơm ngát, liền luyến tiếc rời đi.

Thành Thực phát sinh tiếng rên rỉ khe khẽ, đem Lương Đình Xuyên trêu chọc đến toàn thân khô nóng, anh dùng đầu lưỡi càn quét trong miệng đối phương, bàn tay trong chốc lát cũng không nhàn hạ vói vào trong quần ngủ lỏng rộng của Thành Thực, Thành Thực giãy dụa vặn vẹo, lầm bầm nói: “Mẹ em đang ở đây.”

“Cửa khóa trái rồi, bà không vào được...”

“Thế nhưng, mẹ ở sát vách.”

“Em nhỏ giọng một chút, tường này hiệu quả cách âm tốt, không nghe thấy đâu...”

“Anh hung ác như vậy, còn muốn em nhỏ giọng?” Thành Thực kháng nghị.

Lương Đình Xuyên vận sức chờ phát động đè ép tới, tới gần bên tai Thành Thực nói nhỏ: “Đô Đô ngoan, anh sẽ rất nhẹ...”

Thành Thực cắn môi mặc cho anh dùng ngón tay buôn đi bán lại một trận dưới thân mình, khi thứ càng thêm thô to gì đó đi vào, không khỏi thất thanh kêu lên: “Oa đệt! Anh nào có nhẹ, ai nha...”

Lương Đình Xuyên vội che miệng cậu dỗ nói: “Ngoan, đừng làm ồn! Mẹ em nghe thấy liền xong đời, ông bố cho vay cắt cổ của em sẽ dỡ anh ra làm tám khối.”

“Ba anh mới cho vay cắt cổ ấy, ba em là mở quán cơm... Ai nha... Ai nha...”

Hai người triển khai vật lộn giằng co kịch liệt, yêu nghiệt bại trận đầu tiên, ngài Lương vẫn còn đang khí thế như nước lũ xâm lược, yêu nghiệt ô ô cầu xin tha thứ: “Xong chưa? Ai nha ai nha...”

Lương Đình Xuyên thở hổn hển khuyên giải an ủi: “Thành Thực ngoan, sắp xong rồi.”

“Sắp là bao lâu, ai nha...”

Mẹ Trần quả nhiên là ngủ đến sấm rền cũng không tỉnh, căn bản không biết con trai bảo bối ở sát vách mây mưa thất thường với ngài Lương tao nhã.

Lương Đình Xuyên tàn sát bừa bãi xong ôm Thành Thực cười xấu xa, “Sao lại đặt cái tên Thành Thực không giải thích được phong tình này chứ, vừa vặn mẹ em ở đây, ngày mai thương lượng với bà một chút đổi tên đi.”

Thành Thực uể oải cực kỳ cuộn tròn trong lòng anh, cọ cọ tai anh nỉ non: “Anh thích đổi thành tên gì?”

“Gọi Trần Tiểu Yêu đi, tiểu yêu tiểu yêu, lúc ở trên giường kêu rất phiến tình.”

Thành Thực cong môi, nhẹ nhàng cắn một ngụm trên vai anh: “Anh đổi thành Lương Tiểu Quái, em liền đổi thành Trần Tiểu Yêu.”