Tai Họa Thành Nạn Yêu Thành Hoạ

Chương 17



Hướng Hải: “Trước đây em còn tưởng anh là con lai.”

KAY: “À, tôi không phải, chỉ là một tên nhà quê, khiến cậu thất vọng rồi.”

“Không, không...”

“...”

“...”

Thành Thực: “Bọn họ nói gì vậy?”

Đường Ngữ nằm rạp xuống bò tới, “Không nghe thấy, gần thêm chút nữa...”

Hướng Hải: “Buổi tối cùng bọn em ăn nhé?”

KAY: “Tối nay đi làm.”

Hướng Hải: “À...”

“...”

“...”

Đường Ngữ tiếp tục bò lổm ngổm, “Thành Thực, em nghe thấy bọn họ nói gì không?”

Thành Thực lại bò gần vài bước, “Không có, mẹ X Bùi Hướng Hải nói nhỏ như vậy... Nhất định là có gian tình...”

KAY: “Hướng Hải.”

“Ưm?”

“Thành Thực và Đường Ngữ ghé vào trên người cậu không thấy rất nặng sao?”

= =

===========================

Đèn mờ của quán bar này dị thường xinh đẹp, toilet rất sạch sẽ, ngọn đèn bí hiểm khiến không gian có vẻ lạnh lẽo này càng trở nên mờ ảo, Hoàng Cửu Cửu đi tiểu xong đắc ý dào dạt đi tới bồn rửa tay bên cạnh rửa sạch tay, nhìn mình trong gương, đẹp trai không chịu nổi! Hắc hắc hắc... Hoàng Cửu Cửu vươn ngón trỏ làm một tư thế choáng váng, tự mình vui vẻ ngửa tới ngửa lui.

Bên cạnh anh có một người dựa vào cửa ngăn cách, thấy hình dạng kia của anh cũng vui vẻ, nói: “Cậu hình như phi thường vui vẻ.”

Hoàng Cửu Cửu đáp: “Đúng vậy đúng vậy.”

“Hết cảm nắng rồi?”

“Hết rồi.” Hoàng Cửu Cửu nói xong lời này, tru lên nhảy dựng xông ra ngoài cửa, lại bị Mạch Đào tóm áo đẩy vào trong một gian ngăn cách.

“Ở đây là nơi công cộng! Anh đừng có xằng bậy!”

“Tôi cứ xằng bậy thì sao nào?” Mạch Đào cài cửa, nở nụ cười, “Bảo bối nhi, mới 1 tiếng không gặp cậu đã thay đổi một thân Fashion như thế, nhân viên quầy bar kia không tệ nhỉ...”

Hoàng Cửu Cửu sợ hãi vạn phần kề sát lên vách tường gạch men, run lẩy bẩy nói: “Anh anh... Anh tôi tôi có nhu cầu, anh quản được à?”

“À...” Mạch Đào cười đến dị thường sắc tình, “Có nhu cầu có thể tìm tôi nha...”

“Ai muốn tìm anh, tôi tôi đã nói tôi không thích loại hình như anh!” Hoàng Cửu Cửu cố gắng nhìn mọi nơi xung quanh tìm kiếm chỗ chạy trốn, có chút dáng dấp chó cùng rứt giậu.

Sắc mặt Mạch Đào cứng lại, vươn tay bóp cổ Hoàng Cửu Cửu, Hoàng Cửu Cửu kêu sợ hãi: “Giết người phải đền mạng...” Mạch Đào đã dựa tới cắn môi anh, lưỡi Hoàng Cửu Cửu đông lùi tây trốn, cuối cùng vẫn bị Mạch Đào bắt được cuốn lấy khó phân thắng bại.

Hoàng Cửu Cửu bị hôn đến sắp hít thở không thông, tay chân cứng ngắc không thể động đậy, một tay kia của Mạch Đào điêu luyện cởi quần đối phương, Hoàng Cửu Cửu chỉ cảm thấy dưới thân lạnh vù vù, lập tức sợ đến hầu như không khống chế. Tay Mạch Đào bọc tới, ở địa phương nguy hiểm kia không nhẹ không nặng nhéo một chút, Hoàng Cửu Cửu lại khóc, Mạch Đào đắc ý buông ra bờ môi anh, thấp giọng nói: “Nói cho cậu, tôi thích nhìn cậu khóc nhất.”

Hoàng Cửu Cửu cảm thấy người trước mắt này quả thực không thể nói lý, run giọng nói: “Anh, anh biến thái...”

“Tôi cứ biến thái cậu có thể làm gì tôi?” Mạch Đào nói xong lời này, hạ thấp người xuống ngậm lấy thứ gì đó nửa cứng nửa mềm ở dưới thân Hoàng Cửu Cửu. Hoàng Cửu Cửu rên rỉ một tiếng, thần kinh trong thân thể rơi vào tay giặc, anh dùng tay cào lên gạch men trơn trượt trên vách phía sau, thở dốc. Kỹ thuật của Mạch Đào tốt đến lão luyện, ngón tay còn quanh quẩn nhẹ vuốt trên phần cuối xương sống của Hoàng Cửu Cửu, Hoàng Cửu Cửu thống khổ lại vui sướng, lúc sắp tới cao trào liền vô ý thức đẩy Mạch Đào, đáng tiếc không đẩy được, đều bắn vào trong miệng Mạch Đào.

Mạch Đào nhíu nhíu mày, đem thứ trong miệng nhổ vào bồn cầu một bên, ngửa đầu nhìn Hoàng Cửu Cửu, hai người một trận trầm mặc, Hoàng Cửu Cửu run tay mặc quần, Mạch Đào cười quái dị: “Cậu cũng nên cảm ơn tôi chứ?”

Hoàng Cửu Cửu suy yếu nói: “Cảm... Cảm ơn.” Vừa xê dịch bước chân, Mạch Đào đứng lên ôm anh lại hôn một trận, đức hạnh đói khát kia khiến Hoàng Cửu Cửu dở khóc dở cười.

“Có qua mà không có lại là không lễ phép, đạo lý này cậu cũng biết phải không?” Mạch Đào lôi kéo Hoàng Cửu Cửu thay đổi vị trí, tựa ở trên tường, thuần thục đem quần cởi ra, lộ ra dã thú dương nanh múa vuốt dưới thân kia, say mê nhìn Hoàng Cửu Cửu. Hoàng Cửu Cửu da đầu tê dại, không tự chủ được lui một bước ra sau, Mạch Đào thúc dục nói: “Mau một chút, đừng khảo nghiệm tính nhẫn nại của tôi.”

Hoàng Cửu Cửu liếm liếm môi, do dự, không phải anh chưa từng làm giúp người khác, chỉ là đối tượng trước đây đều rất nhỏ tuổi rất yếu ớt, thứ kia đều rất đáng yêu, còn hung khí vừa dài vừa lớn như của Mạch Đào, chính anh có thể nuốt vào hay không còn là một vấn đề. Mạch Đào dừng ở trên môi ướt át của anh, nôn nóng ảo tưởng cảm giác cánh môi gợi cảm kia tiếp xúc đến da thịt mình, dưới thân càng thêm căng lớn đến dữ tợn.

Hoàng Cửu Cửu vẻ mặt cầu xin lắc đầu, Mạch Đào nóng nảy, nắm chặt Hoàng Cửu Cửu, Hoàng Cửu Cửu đương nhiên là liều mạng giãy dụa, Mạch Đào còn cợt nhả hôn chỗ này một chút hôn chỗ kia một tí, Hoàng Cửu Cửu trong lúc hốt hoảng dùng đầu gối cố sức huých lên cậu em âm mưu đã lâu của Mạch Đào, Mạch Đào hú lên quái dị che chở hạ thân lui vào trong góc, Hoàng Cửu Cửu sợ chết khiếp, xoay người mở cửa chạy trối chết.

Mạch Đào ở phía sau rống lên: “Hoàng Cửu Cửu, ông đây sớm muộn cũng có ngày gian chết cậu!”

Lương Đình Xuyên nhìn Thành Thực cuộn tròn trong sô pha, đen mặt nói: “Buổi trưa em lại ăn rác rưởi gì hả?” Thành Thực ô ô kêu, Đô Đô ở bên cạnh cũng meo meo kêu. Lương Đình Xuyên xách Đô Đô ném sang một bên, ngồi ở bên người Thành Thực giúp cậu xoa xoa bụng, lông mày thẳng nhăn chặt.

Thành Thực ôm lấy cổ Lương Đình Xuyên hai mắt đẫm lệ rưng rưng nói: “Đình Đình, em sắp chết rồi.”

“Chết đi.”

“Ô ô ô... Em thật sắp chết mà...”

Lương Đình Xuyên một tay ôm sát Thành Thực, một tay ở chỗ dạ dày cậu xoa xoa, trong miệng mắng: “Chó con! Bảo em đừng loạn ăn đồ rồi! Anh thấy em là thật không muốn sống, về sau một ngày ba bữa đều ở nhà ăn.”

“Ừ...” Thành Thực liều mạng cọ cọ trong lòng anh.

“Chó con, thuốc được rồi mau uống.” Lương Đình Xuyên nâng bát thuốc trên bàn trà lên.

Thành Thực đem mặt chôn ở hõm vai anh, nói thầm: “Kẹo...”

“Ở đây này.”

Thành Thực lúc này mới thò mặt ra, bưng bát thuốc nhắm chặt mắt ừng ực uống hết, uống xong ném bát, vươn tay về phía Lương Đình Xuyên, “Kẹo...”

“Không có, ngày hôm qua ăn hết rồi.”

“Anh!!!”