Tái Giá

Chương 27



Nguyên Nghi Chi Cười ngước mặt lên nói " đệ đệ, muội muội đều chơi với con, chỉ cần con làm một người anh tốt."

Tạ Chiêu lập tức bảo đảm: "con nhất định sẽ làm một ca ca tốt! Nương nương để cho bọn họ chơi với con nha!"

Tạ Ung đi vào, không vui, nhỏ giọng quát: "Cả ngày chỉ biết chơi, ngươi lớn thế nào rồi? đã mấy tuổi rồi hả ?"

Nguyên Nghi Chi bất đắc dĩ vỗ trán, lại nữa!

Tạ Ung thật là một phụ thân ngốc, chỉ biết đen mặt lại khiển trách tiểuhài tử, khó trách Tạ Chiêu luôn khiếp sợ, không hẳn là bị ảnh hưởng từTriệu Thị, còn do bị Tạ Ung dọa sợ?

Phụ thân ngu ngốc!

Nguyên Nghi Chi vuốt ve nhẹ bụng, không nhịn được mắng thầm trong bụng phụthân của tiểu oa nhi. Xem ra sau này vì vấn đề nuôi dạy hài tử, nàngcùng hắn còn phải tranh chấp đây.

Chỉ là, nàng cực kỳ mong đợi ngày đó .

Từ sáng đến tối, một đám người vây quanh Nguyên Nghi Chi chạy qua chạylại, ăn cơm, mặc quần áo, tản bộ, không khỏi chiếu cố liên tục như vậy .

Nguyên Nghi Chi vốn trêu cợt Tạ Ung mấy câu, nhưng nghĩ đến Đinh Cẩm Tú cũngbởi sinh khó mà qua đời, nên trong lòng Tạ Ung có bóng ma, nàng lại đaulòng thay hắn, ngoan ngoãn nghe lời, nghiêm túc cẩn thận bảo dưỡng thânthể mình.

Sinh con là cửa ải khó nhất đối với nữ nhân từ trướcđến giờ, hơn nữa mang thai cực khổ và nguy hiểm, Nguyên Nghi Chi mặc dùthường hay thoải mái nhưng cũng không dám coi thường.

Mới đầunàng cảm thấy mang thai không có cảm giác gì khác, cho đến có một hômthức giấc vào buổi sáng cản thấy buồn nôn, Tạ Ung thấy sắc mặt nàngkhông tốt, vội vàng gọi bọn nha hoàn vào, nhưng Nguyên Nghi Chi đã nônmữa đầy giường.

Đây chỉ là khởi đầu, mọi thứ ngày càng tệ, khẩuvị Nguyên Nghi Chi luôn rất tốt giờ thì bắt đầu nôn mửa, ăn bất cứ thứgì cũng ói, ngày càng nhiều, trong bụng như có khối đã nặng đè ép, những thứ trước kia thích ăn lại thấy ghê tởm, chỉ muốn ăn rau dưa trái cây.

Nhưng thời kỳ nàng mang thai thật không khéo lại nhằm vào mua đông làm gì córau dưa? Trái cây cũng rất ít. Kết quả chính là sắc mặt của Nguyên NghiChi càng ngày càng kém, khẩu vị càng ngày càng tệ.

Tạ Ung gấp đến độ phát hỏa, mấy phen muốn tự mình bái phỏng vương cô, hi vọng nàng cóthể đến ở tạm Tạ phủ vì điều dưỡng thân thể cho Nguyên Nghi Chi.

Vương cô là Thánh Thủ Phụ Khoa nổi danh ở Dương Châu, bà xuất thân Thư Hương, phụ thân từng làm một Tiểu Quan, tinh thông y thuật, mẫu thân cũng tinh thông dược lý, bà từ nhỏ đã có hứng thú với y học yêu thương con gáiVương Thị đen toàn bộ kiến thức truyền cho bà, nhưng học tại nhà cũngchỉ đến một giới hạn nào đó, hơn nữa vương cô lập chí muốn nghiên cứubệnh của nữ nhân, lớn lên một muốn tìm thây học y ở chung quanh, nhưngvào thời buổi trọng nam khinh nữ, truyền nam không truyền nữ ngành ycũng có khó khăn của nó, nhưng với tính khí kiên trì thành sự( ý là mọiviệc thành công nhờ kiên trì), rất nhiều lão lang trung đã được nàngkhơi thông tư tưởng, truyền thụ cho nàng rất nhiều bí mật bất truyền,cũng nhờ thế nàng học được y thuật, từ từ trở thành một người nổi trội.

Đáng tiếc, hành động của vương cô ngay lúc ấy rất kinh hãi thế tục, lạikhông tìm được nam nhân thích hợp xứng đáng gả, vương cô cả đời ở cùngvới bà dì, chỉ lấy nhận mấy đệ tử bên cạnh.

Hôm nay vương cô tuổi tác đã cao, thể lực không lớn như lúc trước, môn hạ đệ tử cũng ra ngoài tự lập, thật ra thì nàng trải qua sự cô độc và tĩnh mịch.

Nguyên Nghi Chi cảm thấy rất tò mò với nữ thần y như vậy, hơn nữa kính nể, muốn tự đến bái kiến nàng, nhưng bị Tạ Ung ngăn lại.

Tạ Ung học tập cổ nhân Tam Cố Mao Lư(1), lấy thân phận quan phẩm cao nhấtcủa mình ở Dương Châu tự mình đi bái kiến vương cô, hi vọng bà chuyểnđến Tạ phủ để chăm sóc, hơn nữa có thành ý muốn vì bà dưỡng lão.

Vương cô cả đời tự mình hành y, không chịu đến nhà người khác làm người chămsóc, nhưng mà hôm nay bà đã gần sáu mươi tuổi rồi, không có thể lực đèolội suối để cứu người được nữa, đồng thời cũng bị chút thành ý của TạUng tác động, quan trọng hơn bà thích Tạ Chiêu thường hay đến cùng TạUng, người lớn tuổi đặc biệt dễ dàng bị bộ dạng của tiểu hài tử hồnnhiên ngây thơ làm lay động, vương cô cuối cùng đáp ứng khẩn cầu của TạUng.

Trước đó Vương cô có chẩn đoán bệnh tình cho Tạ Chiêu, nó đã bị yếu từ nhỏ trong bụng mẹ, nếu muốn chân chính khỏe mạnh không gặptrở ngại sau khi lớn lên, cần khá nhiều thời gian bồi dưỡng tẩm bổ làchủ yếu, thuốc uống chỉ là phụ trợ thêm.

Sau khi vương cô choNguyên Nghi Chi điều dưỡng ăn uống cẩn thận, thân thể Nguyên Nghi Chidần dần tốt hơn lên, nàng hiện tại chỉ hay nôn oẹ, phản ứng so với phụnữ bình thường khác khi có thai kịch liệt hơn một chút, điều này cũngkhông có gì đặc biệt cũng không có biện pháp tốt hơn, chỉ có thể từ từđiều dưỡng, tận lực tìm những thức ăn nàng muốn ăn, thích ăn các loạithức ăn kỳ lạ nào đó.

Ở giai đoạn nôn nghén, thì không cần biếtlà thức ăn có dinh dưỡng và không dinh dưỡng , quan trọng nhất là có thể ăn, bất kể là cái gì, chỉ cần nàng muốn ăn, ham ăn thì càng tốt.

Vương cô đối với Tạ Ung giảng giải về phụ nữ có thai những phản ứng đặc biệt, có thể vẫn nôn nghén đến ngày sinh, khá dài 8, 9 tháng mười ngày trongthời gian này chì có thể chờ đợi, phụ nữ có thai thật rất vất vả, bất kể như thế nào cũng phải che chở bảo vệ.

Tạ Ung nghe, một lúc lâu cũng chỉ im lặng.

Ngay lúc này, Tạ phủ trong kinh thành truyền tin đến, Tạ mẫu đưa thư đến một chút thuốc, một chút hức ăn và một người —— Đinh Lục tiểu thư Đinh CẩmVân.

Tạ mẫu viết trong thư vì Nguyên Nghi Chi mang thai cảm thấyrất vui, hi vọng nàng có điều dưỡng thân thể thật tốt, năm sau vì Tạ gia sinh một tôn tử.

Nhưng trong thư của bà đoạn sau mới là trọngđiểm, Tạ mẫu nói Nguyên Nghi Chi mang thai, không thể chăm sóc Tạ Ung,càng không thể chăm sóc Tạ Chiêu, hơn nữa Tạ Chiêu trước đó bị bệnh,bệnh rất nặng, Tạ mẫu dường như từng câu từng chữ điều là chỉ tríchNguyên Nghi Chi hại, cho nên bà cùng bên ngoại Tạ Chiêu Đinh gia bắt tay với nhau, chưa được phép Tạ Ung đã đem sính lễ đến hỏi Đinh Lục tiểuthư Đinh Cẩm Vân làm tiểu thiếp cho Tạ Ung.

Đinh Cẩm Vân lần nàytheo đón người ngựa từ Tạ phủ tới Dương Châu, thân phận đã từ tiểu dicủa Tạ Chiêu nay trở thành Nhị nương của Tạ Chiêu một chuyển biến trọngđại ——nàng được Tạ mẫu dùng kiệu nhỏ đón vào Tạ phủ, ở kinh thành vàocửa trong tình trạng không có nam chủ.