Tạc Niên

Chương 8: Thanh phúc cung



Ăn sáng xong, hai người bắt đầu khởi hành.

Xe ngựa ngừng trước phủ, ngồi ở vị trí đánh xe chính là thị vệ thân cận bên người Lục hoàng tử, Tả Kỳ. Làm người ngay thẳng, võ nghệ cao cường, quan trọng nhất chính là hết mực trung tâm với Âu Dương Lam. Tô Nhan nhìn hắn một cái, nghe thấy Âu Dương Lam nói: “Đây là Tả Kỳ, thị vệ trong phủ.”

Tô Nhan nghe xong mới phát hiện hắn đang nói chuyện với mình, khẽ lên tiếng, mắt nhìn Tả Kỳ: “Tả thị vệ, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”

Tả Kỳ trên mặt không có biểu tình vừa nghe thấy lời này không khỏi đỏ mặt. Tuy rằng đã hơn hai mươi tuổi, gương mặt lại như oa oa, đảo qua đảo lại càng tăng thêm sức mạnh. Tô Nhan thấy hai má hắn ửng đỏ, không khỏi cười cười. Tả Kỳ trước nay là người không chịu nổi đùa giỡn, chỉ nói một câu như vậy tay chân liền luống cuống.

Có lẽ, chỉ có một chuyện khiến Tả Kỳ đặc biệt nghiêm túc.

Đó là khi sinh mệnh Âu Dương Lam bị uy hiếp. Hắn sẽ không chút do dự rút kiếm thề sống chết bảo hộ chủ tử của mình, mất đi tính mạng cũng không tiếc.

Tả Kỳ căn bản không kịp mở miệng, Âu Dương Lam lại đột nhiên lên tiếng: “Tả Kỳ vẫn luôn theo bên người ta, rất ít khi lộ diện, ngươi đã gặp từ lúc nào?”

Tô Nhan dừng ý cười miệng, lần nữa xác định người này tuyệt đối cố ý khó dễ mình.

Nói một câu dễ nghe cũng keo kiệt như lựa xương trong trứng gà.

Tả Kỳ tựa cũng phát hiện chủ tử cố ý làm khó dễ, thần sắc hơi kinh ngạc, nhất thời không biết nên nói cái gì tới giảng hòa. Huống chi, chủ tử nói chuyện nào cho phép hạ nhân xen mồm, hắn lại nhìn qua Tô gia Lục công tử. Người bình thường lúc này nên kinh sợ mới phải, đằng này thế gia công tử mười ba bốn tuổi thế nhưng vẻ mặt bình tĩnh, đôi mắt đen nhánh sáng ngời tựa hồ còn lóe chút quang mang, thanh âm giòn như trúc phá không khí mà vang lên: “Tả thị vệ mười lăm tuổi đã là đại nội thị vệ, chỉ là Lục hoàng tử nhìn hợp nhãn nên xin Hoàng thượng nhường lại cho mình. Tuy rằng đã là chuyện nhiều năm trước, nhưng tự nhiên sẽ có người nhớ rõ Tả thị vệ năm đó anh dũng ra sao.”

Lời Tô Nhan nói làm Âu Dương Lam cùng Tả Kỳ đồng thời sửng sốt. Việc này đã xảy ra từ nhiều năm trước, chỉ là không nghĩ tới đứa nhỏ trước mắt này lại biết rõ như vậy.

Ngữ khí nói chuyện cùng thần sắc thong dong, làm bọn họ không có cảm giác mình đang nói chuyện cùng một thiếu niên chưa nhược quán, mà đang nói chuyện cùng một người trưởng thành.

Ba người ở trước cửa phủ nháo chút thời gian, khi đến hoàng cung trời đều đã sáng rồi.

Tuy rằng sắp đến mùa xuân, nhiệt độ không khí lại vẫn thấp đến dọa người. Âu Dương Lam trên người mặc bao nhiêu lớp tự nhiên không cảm thấy lạnh. Duy chỉ đáng thương cho Tô Nhan đi phía sau, tuy cũng ăn mặc nhiều tầng nhiều lớp nhưng so với Lục hoàng tử đang khoác áo lông chồn đi phía trước, áo bông trên người Tô Nhan có vẻ không phóng khoáng bằng.

Lực bất tòng tâm kỳ thật không chỉ là một thành ngữ.

Cho dù ý chí Tô Nhan kiên định, nhưng thân thể gầy yếu thì cũng đánh không lại gió lạnh phần phật phả vào người.

Tả Kỳ không tiến cung cùng hai người họ, chỉ đứng chở ở ngoài cửa cung.

Cho nên, hai người từ cửa cung đến giờ, một đường không nói chuyện.

Tối hôm qua tuyết rơi, toàn bộ đều là một mảnh trắng xóa. Tuyết dưới chân tuy không dày, lại chọt đúng chỗ ngứa biểu đạt rằng chúng nó tồn tại. Chân đạp lên trên, sẽ phát ra tiếng “Kẽo kẹt kẽo kẹt”, vào sáng sớm yên lặng phá lệ vang lên thanh thúy. Tô Nhan cúi đầu xem những chỗ chưa bị dẫm qua, tuyết trắng trong suốt, giống như chè hạt sen sáng mà trong. Một lát sau, Tô Nhan ngẩng đầu lên thấy phía trước Âu Dương Lam không biết ngừng lại khi nào, vẻ mặt không kiên nhẫn nhìn mình.

“Hoàng cung rộng lớn, tốt nhất đi theo ta.” Hắn hơi hơi mở miệng, thanh âm so với tuyết dưới chân còn muốn lạnh hơn. Tô Nhan gật gật đầu, cũng không còn tâm tư thưởng thức bông tuyết, ba bước làm hai bước về phía trước. Âu Dương Lam chờ Tô Nhan đến phía sau, liền xoay người đi về phía trước.

Kỳ thật Tô Nhan đã ở hoàng cung được mười năm, mỗi một góc mỗi một con đường đều phi thường quen thuộc nhưng lại thuận theo Âu Dương Lam mà đi phía sau, làm bộ thật sự sợ lạc đường.

Bọn họ cũng không trực tiếp đi đến cung điện của Hoàng Thượng mà là đi tới chỗ Tam hoàng tử trước. Trừ bỏ một mình Âu Dương Lam các hoàng tử đều ở lại trong cung. Dù sao hoàng cung cũng thật sự lớn, có sinh thêm mười tám vị hoàng tử nữa cũng không cảm thấy chen chúc. Ở trên đường ngẫu nhiên gặp Thất hoàng tử Âu Dương Phong, Tô Nhan thấy hắn không khỏi một trận kích động, chính mình đã lâu không gặp Tiếu Dụ, không biết tên kia ở hoàng cung có quen hay không.

Liền nhìn thấy sau lưng Âu Dương Phong xuất hiện một kẻ đang ôm lò sưởi: Tiếu Dụ, Tô Nhan mới thoáng nhẹ nhàng thở ra.

Tô Nhan sợ rằng chính mình chưa kịp dừng chân lại, Tiếu Dụ cũng không còn nữa.

Hiện giờ thấy hắn tung tăng nhảy nhót như vậy, ít nhiều Tô Nhan cũng yên tâm. Bởi vì cách quá xa, hơn nữa phía trước Âu Dương Lam tựa hồ không tính dừng lại chào hỏi, cho nên Tô Nhan cũng chỉ hảo hảo đi theo chủ tử, không dám lỗ mãng.

Âu Dương Khâm ở tại cũng điện phía tây, gọi là Thanh Phúc Cung.

Tên này thật sự phù hợp với tính tình của hắn, không tranh không đoạt, lại còn có chút bỏ bê quyền kế thừa ngôi vị hoàng đế. Tại hoàng cung này mặc kệ người khác nước đục nước trong, hắn vẫn luôn giữ cho mình một thân trong sạch.

Âu Dương Khâm không dự đoán được Âu Dương Lam sẽ đến, sửng sốt nửa ngày mới phun ra được một câu: “Lục đệ, sao ngươi lại tới đây?”

Âu Dương Lam nhìn quanh bốn phía, lạnh lạnh mở miệng: “Ta nghe Nhị ca nói ngươi không muốn làm hoàng tử nữa?” Tô Nhan một bên nghe xong, cảm thấy Âu Dương Lam nói chuyện không khỏi quá trực tiếp, phảng phất hết thảy lựa chọn của Âu Dương Khâm đều cùng hắn không quan hệ. Cũng đúng, vốn dĩ hôm nay hắn đến vì ủy thác của Âu Dương Vân, sao có thể yêu cầu hắn đồng cảm như bản thân mình cũng rơi vào trường hợp này?

“Cũng…… Cũng không phải không muốn, chỉ là……” Âu Dương Khâm nói chuyện có chút phun ra nuốt vào, đôi mắt trong lúc vô tình quét đến phía sau Âu Dương Lam không khỏi sửng sốt, ngược lại nói: “Lục đệ mau ngồi, Tô công tử cũng mời ngồi.”

Âu Dương Lam nhướng mày ngồi xuống, Tô Nhan tất nhiên là không thể ngồi, lại bị Âu Dương Khâm một phen ấn xuống ghế: “Tô công tử tới Thanh Phúc Cung của ta cũng đừng khách khí.”

Tô Nhan trong lòng âm thầm bật cười, Âu Dương Khâm đối mình nhiệt tình như vậy, còn không phải muốn mình thay hắn nói vài lời hay ý đẹp trước mặt Tiêu Tuyệt hay sao. Thật là một người không hiểu thế sự. Hắn cũng không nghĩ Tiêu Tuyệt là người phương nào, sao có thể vì dăm ba câu của người khác mà thay đổi cách nhìn của mình?

Cho dù Âu Dương Khâm thật sự thành người thường, Tiêu Tuyệt không thích là nhất định không thích.

Nghĩ đến đây, Tô Nhan đột nhiên có chút chán ghét chính mình lắm miệng. Lúc ấy chỉ là nhất thời xúc động, không nghĩ tới Âu Dương Khâm thế nhưng đem những lời mình nói tưởng thật. Nếu kết quả vẫn như cũ, không phải mình đã hại Âu Dương Khâm rồi sao? Người này tuy không có chí lớn, nhưng lại là người có tình có nghĩa.

Thừa dịp Âu Dương Khâm gọi người chuẩn bị trà, Âu Dương Lam đột nhiên thò thân mình qua, ở bên tai Tô Nhan nói: “Tô Nhan, ta thật là xem nhẹ ngươi. Ngươi rốt cuộc giở thủ đoạn gì làm cho Tam ca dầu muối đều không ăn của ta đối với ngươi cung phụng như vậy?”