Tạc Niên

Chương 36: Tiểu cửu



Thiếu gân thiếu dây cung – Tả thị vệ cũng bị thanh âm của thiếu gia làm cho hoảng sợ, ngay cả chiếc đũa rớt cũng chưa phát hiện, chợt nghe Âu Dương Lam tiếp tục nói: “Lý di ở trù phòng hôm qua nói với ta, bà có một cháu ngoại, cô nương đó lớn lên hoa dung nguyệt mạo, hiện giờ cũng tới tuổi lập gia đình. Bà ấy nói Tiểu Kỳ là một đứa nhỏ trung hậu thành thật, vừa gặp đã biết là người có thể phó thác cả đời. Ngươi năm nay cũng hai mươi rồi, không bằng ngươi lấy cháu gái của Lý di đi.”

Tả Kỳ không ngừng rớt đũa ngay cả chiếc còn lại trên tay cũng rớt, Hoa Lân cũng rớt. Đũa này làm từ bạc rớt xuống mâm va chạm vào bàn sứ tạo ra tiếng vang thanh thúy, giống như là Âu Dương Lam giờ phút này khóe miệng tươi cười đồng dạng với nhau, nhìn như ôn hòa, kỳ thật mãnh liệt mênh mông.

“Ta…… Ta…… Thiếu gia, đừng, không được.” Tả Kỳ bị cô cháu gái chưa từng gặp kia dọa tới mức mặt mũi trắng bệch, nói năng lộn xộn. Tô Nhan thấy hắn thực sự bị dọa đến không nhẹ, không khỏi trừng mắt nhìn Âu Dương Lam một cái, thanh âm mang theo ý vị răn dạy ngay chính mình cũng chưa phát hiện: “Tả Kỳ ở phủ Hoàng tử ngần ấy năm, cho dù muốn thành hôn cũng phải lấy người tâm đầu ý hợp. Thiếu gia qua loa quyết định như vậy không sợ phụ lòng Tả Kỳ những năm gần đây đi theo hầu hạ sao?”

Đôi tay Hoa Lân đặt dưới bàn khẩn trương nắm chặt, hắn sao có thể dự đoán được Tô Nhan luôn luôn ôn hòa lại dám nói với thiếu gia những lời như vậy. Nếu lại đem thiếu gia chọc giận, A Nhan khẳng định không có ngày lành, vừa định mở miệng hỗ trợ, lại nghe Âu Dương Lam phiếm ý cười rộ không nhanh không chậm đáp: “Xem Tô Nhan vì ngươi cầu tình kìa, hôm nay tạm tha ngươi lần này.”

“Đa tạ thiếu gia.” Tả Kỳ dùng sức gật đầu, giống như gà con đang mổ thóc, trong mắt có chút hơi nước, rất là đáng yêu.

Một người đơn thuần như vậy chỉ có lúc giết người mới hoàn toàn lãnh liệt, cả người tựa như kiếm trong tay, hàn phong tất hiện. Tô Nhan rất ít khi thấy Tả Kỳ rút kiếm, nghe nói phối kiềm tùy thân của Tả Kỳ là do Hoàng Thượng ban cho, tên là Nguyệt Độc, từ thần ngọc mà làm thành, chém sắt như chém bùn, uy lực vô cùng. Có lẽ lúc trước Âu Dương Lam chính là nhìn trúng tính tình Tả Kỳ cùng bản tính trung thành của hắn cho nên mới đem hắn nhét vào trong phủ, vì hắn sở dụng.

Vận mệnh đám người bọn họ tựa hồ từ lúc bắt đầu chính là đã định.

Tiếu Dụ chết thảm, Hoa Lân đầu mình hai nơi, Tả Kỳ bị người lăng trì, Tạ Nhiễm tuổi xuân chết sớm, ngay cả Tiêu Tuyệt cũng không được chết già.

Những lúc kia, thật lâu chưa từng nhớ tới quá khứ lại ở bữa tối ấm áp này đột nhiên chui từ dưới đất mà lên. Từng đoạn ngắn linh tinh bén nhọn tựa bột phấn pha lê ở mỗi một góc tàn sát bừa bãi. Tô Nhan một giây thất thần, chén canh trước mặt liền ào qua đây, chén canh đậm đặc mà nóng bỏng lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai hướng Tô Nhan ào đến.

Tô Nhan còn chưa kịp phản ứng, thân mình đột nhiên bị người bế lên, nước canh trên bàn uốn lượn thành rắn rơi hết trên mặt đất.

Tí tách.

Tay Âu Dương Lam chặt chẽ vòng qua eo, vẻ mặt xanh mét, lời nói cơ hồ là rống lên: “Tô Nhan, ngươi rốt cuộc muốn ta khẩn trương bao nhiêu lần mới cam tâm!”

Phục hồi tinh thần lại, Hoa Lân cùng Tả Kỳ bị Âu Dương Lam sư tử rống tới sửng sốt. Nhìn qua Tô Nhan trong ngực thiếu gia, phát hiện y khẽ mím môi, ngửa đầu nhìn lên thiếu gia cao hơn y rất nhiều. Tầm mắt hai người ở trong không khí mà va chạm, tầm mắt mãnh liệt đến Hoa Lân và Tả Kỳ cũng cảm giác được. Sau đó liền truyền đến thanh âm như nước: “Lần sau chú ý là được.” Nói cho hết lời, Tô Nhan liền thu hồi tầm mắt, trên mặt đã khôi phục bình thường không còn quật cường như mới nãy.

Đôi tay nắm eo Tô Nhan đột nhiên buộc chặt, nhéo nhéo da thịt y mấy cái mới không tình nguyện buông ra, ngược lại đối Hoa Lân nói: “Gọi phòng bếp mang thức ăn lên.”

“Vi thần ăn no rồi, thiếu gia chậm dùng.” Tô Nhan thoáng lui ra phía sau hai bước, hơi cúi đầu, nói cho hết lời xong liền xoay người đi ra ngoài cũng không thèm liếc Âu Dương Lam một cái.

Hoa Lân đứng tại chỗ, mắt thấy sắc mặt thiếu gia càng ngày càng kém, không khỏi nói: “Phòng bếp có nấu chè hạt sen, A Nhan vừa rồi không ăn bao nhiêu, không bằng chúng ta chờ chút lại đưa qua cho y.”

“Ân.” Âu Dương Lam bủn xỉn phun ra một chữ, cũng đi ra ngoài.

“Thiếu gia vừa rồi sao muốn ta cưới cái kia, cái gì cháu gái a?”

Hoa Lân khóc không ra nước mắt, hài tử đáng thương, đến bây giờ còn không minh bạch là chuyện gì đã xảy ra. Vì ở cùng dưới một mái hiên, Hoa Lân kéo lỗ tai Tả Kỳ lại, để sát vào lớn tiếng khuyên bảo: “Về sau đừng tới gần A Nhan quá, mặc kệ y đối thiếu gia nói cái gì làm cái gì ngươi hết thảy coi như không phát hiện. Ngược lại, thiếu gia đối hắn nói cái gì làm cái gì ngươi cũng nhắm mắt lại, nghe thấy được không đó!”

Tả Kỳ tuy đầy mặt hoang mang, vẫn nhẹ nhàng lên tiếng.

Hoa Lân nhìn một bàn đầy mĩ vị phía sau, lại bị lãng phí.

Đoạn đường từ cửa cung phủ đến thượng thư phòng Tô Nhan đều nhớ không rõ rốt cuộc đã đi bao nhiêu, cảnh trí ven đường đã nhìn rất nhiều năm, phía trước đi tới chính là bóng dáng người kia in sâu vào lòng, chỉ là hôm nay lại cảm thấy đặc biệt bất đồng.

Bởi vì Âu Dương Lam cũng không có giống thường ngày đi nhanh về phía trước, mà là đi một chút rồi dừng, như là cố tình đang đợi mình.

Tô Nhan cũng không nói lời nào, chỉ là sải bước nhanh hơn, ai nói chân y ngắn đâu.

Còn chưa tới gần Ngự Hoa Viên, liền trông thấy thái giám bên người Hoàng Thượng Lý Tiến công công cúi đầu chạy tới, hành lễ với Âu Dương Lam cung kính nói: “Nô tài tham kiến Lục hoàng tử điện hạ, bái kiến Tô Lục công tử.”

“Đứng dậy đi.” Âu Dương Lam nhàn nhạt đáp nhẹ một tiếng.

Lý Tiến lúc này mới đứng lên nhưng đầu vẫn cúi: “Hoàng Thượng cùng Tô Thừa tướng đang ở Ngự Hoa Viên thưởng xuân hoa, đặc mệnh sai ta đi thỉnh Lục hoàng tử cùng Tô Lục công tử qua bên đó.” Âu Dương Lam hơi nhướng mày, nhìn Tô Nhan bên cạnh, phát hiện y vẻ mặt bình tĩnh, như là căn bản không nghe thấy Lý Tiến nói.

“Lục hoàng tử, Tô Lục công tử, thỉnh.” Lý Tiến làm động tác thỉnh, Âu Dương Lam liền dẫn Tô Nhan đi Ngự Hoa Viên.

Giờ phút này xuân ý dạt dào, hoa trong hoa viên được cắt gọt từng khóm tinh mỹ nhóm sau tiếp nhóm trước nở ra, muôn hồng nghìn tía, đua nhau khoe sắc khiến cho trong không khí đều tràn ngập nhàn nhạt mùi hoa, bị gió nhè nhẹ đưa tới từng nơi dù là hẻo lánh trong hoàng cung. Âu Dương Lam cùng Tô Nhan đi vào Ngự Hoa Viên liền thấy cách đó không xa trong đình hóng gió, Âu Dương Quân và Tô Nguyên Tu đang ngồi đối diện nhau, trước mặt bọn họ là một bàn cờ. Bên Âu Dương Quân là cờ đen, bên Tô Nguyên Tu là cờ trắng, đang khó phân thắng bại.

“Nhi thần tham kiến phụ hoàng.”

“Vi thần tham kiến Hoàng Thượng.”

Nghe thấy thanh âm, Âu Dương Quân xoay đầu lại, cười cười: “Tiểu Lam đến rồi,” sau đó nhìn qua Tô Nhan bên cạnh, mặt mày thanh đạm thân mình mảnh khảnh. Không biết sao ông ta đột nhiên nhớ tới mấy tháng trước ở phủ Lục nhi, biếu tình khi Tô Nhan nói với ông ta không thể cứu Lục Nhi, nhìn như bình tĩnh lại mang theo chắc chắn không thể nói rõ. Lúc ấy ông ta liền cảm thấy đứa nhỏ này tuyệt không phải ếch trong ao, về sau tiểu nhi tử kiêu căng của mình lại để đứa nhỏ này trong Ngọc Lan Cung, lần nữa làm ông ta kinh ngạc hết chỗ nói. Hôm nay gặp lại Tô Nhan, trong mắt không khỏi nhiều thêm ý cười: “Tô Nhan, thân mình khỏi hẳn chưa?”

“Hồi bẩm Hoàng Thượng, đã không còn đáng ngại.” Tô Nhan cúi đầu, thanh âm nghe không ra một tia cảm xúc. Tô Nguyên Tu đang ngồi đối diện Âu Dương Quân đột nhiên buông quân cờ trong tay, đứng dậy đối Âu Dương Lam hành lễ: “Lão thần tham kiến Lục hoàng tử.”

Âu Dương Lam vội đi lên trước, đỡ cánh tay Tô Nguyên Tu, cười nói: “Tô Thừa tướng chẳng lẽ là muốn chiết sát* ta?”

*Chiết sát: có nghĩa trong trường hợp một người có lễ với một người khác, người kia thấy lễ không hợp (vị trí, tầng lớp..) sẽ nói chiết sát mình, tức là xấu hổ không xứng với lễ đó.

“Lão thần không dám, chỉ là lễ nghĩa này nhất định không thể bỏ.” Tô Nguyên Tu bình tĩnh nói, liếc mắt một cái qua đình hóng gió thẳng hướng tới Tô Nhan: “Không biết tiểu nhi tử ở phủ hoàng tử có làm Lục hoàng tử thêm phiền toái?”

Âu Dương Lam hơi hơi mỉm cười: “Tô Nhan thông minh hiểu chuyện, là y giúp ta đại ân mới đúng, Thừa tướng không cần khách khí.”

“Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi.” Tô Nguyên Tu phụ họa cười cười, lại không liếc Tô Nhan một cái, lúc này Âu Dương Quân ở một bên thúc giục, Tô Nguyên Tu mới một lần nữa ngồi xuống, chấp cờ tiến lên.

Không bao lâu, Âu Dương Quân và Tô Nguyên Tu đã nhập hồn vào bàn cờ, còn Âu Dương Lam với Tô Nhan đứng ở một bên, trong lòng chứa đầy tâm sự.

Không biết qua bao lâu, Âu Dương Quân đột nhiên nói: “Tô ái khanh a, giang sơn này của ta có một nửa công lao của Tô gia ngươi đó.”

Tô Nhan ấn đường nhảy dựng nhìn về phía phụ thân, phát hiện ông ấy vẻ mặt bình thường cười: “Hoàng Thượng nói quá lời, Tô gia ta nhiều thế hệ ở triều làm quan, vì dân vì nước là lẽ đương nhiên.”

Âu Dương Quân xua xua tay, tâm tình sung sướng cười rộ lên: “Giang sơn này không phải của một mình trẫm, mà là thuộc về thiên hạ con dân. Trẫm cả đời này chưa rầm rộ cải cách cũng không nghĩ tới mở rộng ranh giới, chỉ cầu lê dân bá tánh an cư lạc nghiệp, già có chỗ dưỡng trẻ được học hành. Ái khanh cảm thấy nguyện vọng này của trẫm có thể vĩnh viễn kéo dài hay không?”

“Hoàng Thượng chớ có tự coi nhẹ mình, trong lòng lão thần, Hoàng Thượng mãi là một thế hệ minh quân, có minh quân như thế là phúc khí của thiên hạ bách tính.” Tô Nguyên Tu thanh âm bình tĩnh mà nói, trên tay cầm quân cờ tuyết trắng. Thời điểm nói chuyện, ngón tay như là có ý thức đùa bỡn quân cờ nhỏ kia, dùng sức đến nỗi đầu ngón tay trở nên trắng bệch. Tô Nhan nhìn thoáng qua, liền vội vàng dời mắt đi, trong lòng bị bịt kín một tầng bóng ma không rõ.

“Ha ha ha, ái khanh thật biết lấy người làm niềm vui, trẫm hôm nay mời ái khanh đến kỳ thật có một chuyện muốn thương lượng.”

Tô Nguyên Tu thả lỏng tay rụt trở về, đem quân cờ bình yên kia bỏ vào khay đựng cờ: “Không biết Hoàng Thượng có gì phân phó?”

“Cửu công chúa đã mười hai tuổi, trẫm cũng nên chỉ hôn cho nàng. Nghĩ tới nghĩ lui, trẫm cảm thấy Tô Thần phủ Thừa tướng ngài làm người trung hậu đối nhân xử thế ôn hòa, không bằng để hắn trở thành phò mã. Ái khanh cảm thấy như thế nào?” Âu Dương Quân một bộ trưng cầu ý kiến, Tô Nhan thấy phụ thân vẻ mặt bình tĩnh nói: “Sợ là tiểu nhi trèo cao.”

“Ái khanh khách khí, Tiểu Cửu tính tình bạo liệt thật sự, sợ chỉ có nhân tài như Tô Thần mới hàng phục được nàng. Ngày sau nếu Tiểu Cửu có chỗ không tốt, ta còn muốn thỉnh ái khanh cùng Tô Thần bỏ qua cho nàng nữa mà.” Nói đến nước này, cho dù Tô Nguyên Tu trong lòng thật sự không muốn, chỉ sợ ván đã đóng thuyền rồi.

Vì thế Tô Nguyên Tu do dự cũng không, lập tức tạ ơn.

Tô Nhan muốn tiến lên, lại bị Âu Dương Lam không dấu vết kéo lại, vừa ngẩng đầu đã thấy Âu Dương Lam hướng y âm thầm lắc đầu.