Tác Đồng

Chương 42



“Thế tử điện hạ, Vương gia đến đây.”

Nghe được thông báo, Nhiễm Mặc Phong đem Nhiễm Lạc Nhân đang gối lên trên đùi nó ngủ say, cẩn thận đặt qua một bên, còn chưa kịp xuống giường, liền thấy phụ vương sắc mặt không vui đi tới bên giường.

“Phụ vương.” Kêu một tiếng, Nhiễm Mặc Phong xuống giường, khom người mang hài, có người cầm lấy hài của nó, mang vào cho nó, tiếp theo ôm lấy nó. Nhiễm Mục Lân nhìn Nhiễm Lạc Nhân ngủ say ở trên giường vài lần, rồi ôm con quay đầu đi, mặt lại âm trầm thêm vài phần.

Ra ngoài, Nhiễm Mục Lân cũng không quay về Vô Tam điện, mà là đi về phía chỗ sâu nhất trong hoàng cung. Hắn mất hứng, ngay cả bọn cung nữ thái giám ở trên đường cũng có thể nhìn ra, tất nhiên Nhiễm Mặc Phong cũng nhìn ra, nhưng nó đoán không ra phụ vương đang tức giận cái gì, nó vốn không phải là người biết đoán lòng người.

“Phụ vương.” Túm túm phụ vương, mắt Nhiễm Mặc Phong lộ ra nghi hoặc. Trước khi nó đi ra ngoài đã báo cho phụ vương biết nó muốn tới thăm Nhiễm Lạc Nhân, vậy nên phụ vương sẽ không phải vì chuyện này mà tức giận mới đúng a.

Nhiễm Mục Lân không lên tiếng, mà là lặng yên mang đứa con đi vào tẩm cung mà mẫu phi đã từng sống. Đẩy đại môn nặng nề ra, trong phòng tràn đầy hiu quạnh, tuy Nhiễm Mục Kì sai người mỗi ngày lại đây dọn dẹp, nhưng vẫn không thể trừ khử được bi oán của một nữ tử sau khi bị chết thảm lưu lại ở trong này.

Phụ vương không mở miệng, Nhiễm Mặc Phong càng không mở miệng, nó nhìn phụ vương, đỏ ửng trong mắt dần dần bốc lên.

15 năm trước, khi ấy hắn 10 tuổi, sau khi bị phụ vương đuổi tới biên quan, Nhiễm Mục Lân chưa từng lại bước vào tẩm cung của mẫu phi. Mà hôm nay, sau khi biết được con lén đem lệnh bài đưa cho Tiết Kì, rồi lại nhìn thấy con ôm Nhiễm Lạc Nhân ngủ say, hắn chẳng nghĩ gì liền đi đến nơi này.

“Phong Nhi, ” buông con xuống, đóng cửa lại, Nhiễm Mục Lân cầm tay con đi vào, “Con có biết chỗ này là chỗ nào không?”

Lắc đầu.

“Đây là nơi nãi nãi của con từng sống.”

Mẫu thân của phụ vương? Nhiễm Mặc Phong ngửa đầu nhìn về phía phụ vương thần sắc nghiêm túc.

Theo trong trí nhớ cũ kỹ, Nhiễm Mục Lân nhất nhất xem qua những thứ mẫu phi từng dùng, ghế nằm nàng từng nằm qua, còn có sách cùng đàn tranh mà nàng thích nhất.

Sờ lên cây đàn tranh mà sau khi mẫu phi tiến cung hậu mang đến, Nhiễm Mục Lân ngồi xuống, kéo con vào trong lòng, rồi hắn đặt hai tay lên đàn tranh, âm luật đứt quãng vang lên, cứ như vậy sau vài lần, một khúc nhạc hình thành.

Hai tròng mắt Nhiễm Mặc Phong hơi hơi mở to, phụ vương thế nhưng lại biết đánh đàn, nó chưa từng nghe qua! Hắn nhìn đôi tay của phụ vương, đôi tay đem khúc nhạc đàn đến thông thuận, liền cảm thấy ngực trầm trầm.

Đàn xong một khúc nhạc đơn giản, Nhiễm Mục Lân liền ngừng lại, hắn vươn tay ôm con lên. “Nãi nãi con là một người đàn rất hay, mà nàng nhảy múa lại là tuyệt thế vô song. Thế nhưng nàng cũng không thích nhảy múa, trừ phi ‘hắn’ nhõng nhẽo ngạnh bức muốn xem, nãi nãi con mới cố mà múa cho xong một khúc. Thế nhưng đêm dài yên tĩnh, khi mọi người trong cung đều nghỉ ngơi, nàng sẽ một mình múa hai canh giờ. Phụ vương cùng hoàng bá con mỗi đêm đều trộm chạy đến nơi này, nhìn xem nãi nãi con nhảy múa.”

Mẫu phi khi đó – nét mặt tươi cười như hoa, nhưng cũng là nước mắt lăn dài. Múa của nàng chỉ nguyện cho một người xem, thế nhưng người nọ không phải là “Hắn”. Hắn cùng hoàng huynh không biết người trong lòng mẫu phi kia đến tột cùng là ai, chỉ biết mẫu phi là phụ vương dùng hết thảy thủ đoạn để chiếm lấy, cho nên mẫu phi ở trong cung rất được sủng ái, cho nên nữ nhân kia mới có thể hận mẫu phi, hận đến không tiếc độc chết nàng.

Mẫu phi phải sinh đứa nhỏ cho nam nhân nàng hận nhất, nhưng nàng lại đối với bọn hắn vô cùng tốt, nàng đem toàn bộ yêu thương của nàng cho bọn hắn. Cho dù, có một đứa nhỏ có bộ dạng vô cùng giống “Hắn”, nàng cũng chưa bao giờ đem nỗi hận đối với nam nhân kia chuyển dời đến trên người hắn. Cho dù thời điểm nàng chết, cũng không quên dặn dò hắn, phải chiếu cố tốt huynh trưởng, phải vĩnh viễn rời xa hoàng cung, không cần vì nàng báo thù. Nhưng hắn cùng hoàng huynh vĩnh viễn cô phụ di ngôn của mẫu phi, không chỉ có ở lại trong cung, mà còn giúp nam nhân kia bảo vệ giang sơn này.

Nhiễm Mặc Phong nghe không hiểu “Hắn” trong miệng phụ vương đích là ai, nhưng nghe cho ra phụ vương không thích hắn, tựa như khi Nhiễm Lạc Thành nhắc tới mình vậy. Nó lẳng lặng nhìn phụ vương, phụ vương hôm nay có gì đó không giống mọi ngày, nó thực lo lắng, lại không biết nên làm thế nào.

“Phong Nhi, ” Nhiễm Mục Lân cúi đầu nhìn về phía cặp mắt lo lắng của con, khom người ôm con lên, “Mặc dù nãi nãi con ở trong cung ‘cẩm y ngọc thực’, ba nghìn sủng ái ở một thân, nhưng nàng bất quá chỉ là chim chóc trong ***g son, đến chết cũng chưa từng hưởng qua hạnh phúc. Phong Nhi, tâm nguyện của phụ vương không phải ở quyền lực, chờ thiên hạ thái bình, phụ vương nhất định là phải đi. Cho nên phụ vương sẽ không thú phi, lại càng sẽ không có những đứa con khác. Phụ vương biết, đến lúc đó, phụ vương mở miệng, con khẳng định sẽ đi cùng phụ vương.”

“Phụ vương.” Đỏ ửng tụ tập. Nó sẽ không rời đi phụ vương.

“Nếu có một vài người không cho con đi cùng phụ vương thì sao?” Hắn chỉ có một mình con, thế nhưng con lại không có một mình hắn. Càng ở lại trong cung, hắn lại càng phát giác ra loại cảm giác này.

“Phụ vương, cùng nhau đi.” Không có người ngăn trở nó.

Nhiễm Mục Lân nở nụ cười thản nhiên, hắn hôn hôn nhi tử, nói: “Phong Nhi, chuyện phụ vương giấu con chỉ có một chuyện biết đánh đàn này thôi, mà kỳ thật cũng không tính là giấu, chính là nhiều năm không đàn, đã sớm phai nhạt.” Chuyện hắn giấu con rất nhiều, nhưng có thể để cho con biết cũng chỉ có mỗi một chuyện đơn giản này.

“Phụ vương.” Xảy ra chuyện gì?

“Phong Nhi.” Nhiễm Mục Lân chậm rãi ngồi xuống trên mặt đất, sờ lên thắt lưng của con, rồi nhìn con hỏi, “Lệnh bài của con đâu?” Hắn có thể giấu con, nhưng con không thể giấu hắn! (quan có thể đốt nhà, nhưng dân không được đốt đèn =.=)

“Tiết Kì.” Nhiễm Mặc Phong nói thẳng, nhìn lông mày của phụ vương lập tức nhíu lại, nó nháy mắt mấy cái, khó hiểu.

“Phụ vương.” Nắm lấy tay của phụ vương, nó nói ra chuyện Tiết Kì muốn nó trợ giúp, “Hắn nói hắn muốn ở lại chỗ này.”

Ở lại chỗ này? Nhiễm Mục Lân vừa nghe liền sửng sốt. Tiết Kì không phải muốn lệnh bài của Phong Nhi để đi khỏi cung sao? Hắn lập tức hỏi: “Phong Nhi, Tiết Kì muốn lệnh bài của con để làm gì?”

Nhiễm Mặc Phong nhớ lại những lời Tiết Kì nói với nó.

“Mặc Phong, có thể giúp ta lưu lại đây không? Ta không muốn trở về. Ta muốn ra cung nhìn xem, ngươi có thể cho ta mượn lệnh bài của ngươi không?”

“Phụ vương, hắn muốn lưu lại, không muốn trở về. Lấy lệnh bài, muốn ra cung nhìn xem.” Nhiễm Mặc Phong nói cho phụ vương biết nguyên do mà mình cho mượn lệnh bài, nhưng nó vẫn đang không hiểu vì sao phụ vương lại tức giận.

Con ngươi của Nhiễm Mục Lân dao động liện tục, rất nhiều ý niệm chuyển qua trong đầu của hắn. Tiết Kì không muốn trở về? Hơn nữa còn nói với Phong Nhi là muốn lưu lại? Đây là vì sao? Phong Nhi bất quá chỉ là một thế tử, hơn nữa còn là một đứa nhỏ. Vì sao không nói với hắn hoặc là hoàng huynh? Hắn rất rõ con hắn tuyệt không nói dối, nhưng lại đoán không ra Lâu Lan vương Tiết Kì đến tột cùng đang mưu tính chuyện gì? Trở về Lâu Lan làm vương thì không muốn, lại muốn ở lại Bắc Uyên làm khách. Chẳng lẽ Lâu Lan nuôi không nổi Tiếu Kì nữa sao?

“Phong Nhi, không phải con nói đi thăm Nhiễm Lạc Nhân sao? Sao lại gặp được Tiết Kì?” Nhiễm Mục Lân lập tức nhận ra khác thường.

Nhiễm Mặc Phong mím chặt môi, nó không muốn để cho phụ vương biết nó đi tìm Tiết Kì là vì chuyện gì, thế nhưng nó nói dối lại không tốt.

“Phong Nhi?” Ngữ khí kéo cao, cũng chứa đầy uy hiếp.

Qua một hồi lâu, nhưng Nhiễm Mặc Phong vẫn không mở miệng. Sắc mặt Nhiễm Mục Lân cực kỳ âm trầm, tay hắn đặt lên trên mông con, thấp trầm hỏi: “Phong Nhi, vì sao gặp được Tiết Kì? Con đi tìm Tiết Kì? Mà vì sao lại đi tìm Tiết Kì? Có chuyện gì mà không thể nói với phụ vương? Con còn chưa lớn mà đã học cách giấu phụ vương sao?”

“Phụ vương.” Nó không muốn để cho phụ vương biết, trước khi nó hiểu rõ nó là người phương nào?

“Phong...... Nhi?” Kéo dài ngữ điệu, đã là nhẫn nại cuối cùng.

Mắt đỏ xoay chuyển, là do dự, là giãy dụa, là hoang mang không biết nên nói thế nào. Khi tỉnh lại, nó là Nhiễm Mặc Phong, nhưng cũng là Nanh, thế nhưng Nanh là vật ra sao? Người nọ lại chỉ nói ‘chưa phải lúc’. Là người? Là quỷ? Phụ vương có sợ nó không? Thế nhưng nó còn chưa tìm hiểu được.

“Phong Nhi.” Bàn tay uy hiếp chuyển lên trên đôi mắt của con, Nhiễm Mục Lân lên tiếng dụ hống, tuy nói muốn đánh, nhưng làm sao xuống tay được.

“Giữa hai phụ tử chúng ta không thể có bí mật gì. Nói cho phụ vương biết – vì sao con phải đi tìm Tiết Kì?”

“Ta là ai?”

“Phụ vương.”

“Phụ vương của ai?”

“Nhiễm Mặc Phong.”

Nhiễm Mặc Phong đứng dậy, kéo kéo phụ vương, nó muốn đi ra ngoài. Theo con đứng lên, Nhiễm Mục Lân đi theo con ra khỏi tẩm cung, quẹo ra phía sau của tẩm cung. Sân sau của tẩm cung toàn cỏ dại, Nhiễm Mặc Phong buông phụ vương ra, tiến lên phía trước vài bước.

“Phụ vương, thối lui.” Nhiễm Mặc Phong báo cho phụ vương né tránh một chút, rồi nó nhìn chằm chằm vào cây cổ thụ cực kỳ to lớn ở phía trước.

Đứng ở phía sau hành lang, Nhiễm Mục Lân kiên nhẫn chờ đợi đứa con nói cho hắn biết rõ thực hư. Nghĩ đến đứa con quả thực có chuyện giấu diếm hắn, trong lòng hắn hơi chút khó chịu, hơn nữa lại có chút khẩn trương không hiểu.

Chỉ chốc lát sau, không trung vang lên tiếng sấm rền, cuồng phong đột nhiên nổi lên. Nhiễm Mục Lân thấy con nắm chặt hai đấm, lưng hơi cúi xuống, tâm của hắn đi theo tiếng sấm rền mà chấn động. Đột nhiên, Nhiễm Mặc Phong nhảy lên cao cao, tay phải chém ra phía trước, sau vài tiếng ‘xào xạt’, cây cổ thụ phải 3 người vây mới hết phát ra tiếng vang ‘kẹt kẹt, rồi từ từ ngã ra phía sau. Thân cây tráng kiện giống như bị người lấy rìu mà chặt đứt. Tập trung nhìn vào, thân cây là bị khảm thành bốn nhát, bất quá không có chém đứt hoàn toàn, vẫn có một bộ phận nhỏ còn dính liền nhau, nhưng một bộ phận nhỏ này căn bản không thể chống đỡ được thân thể cao lớn của cây, cây cổ thụ ‘oanh’ một tiếng nện lên trên mặt đất, đình gỗ bên cạnh cũng bị nhánh cây ngã xuống đập nát.

Cuồng phong mang theo bụi bậm mà cây cổ thụ ngã xuống tạo nên đánh về phía Nhiễm Mục Lân, nhưng lại tránh Nhiễm Mặc Phong ra.

Nhiễm Mặc Phong đáp xuống đất, trên đầu nó toàn là mồ hôi, nó thở dốc phì phò, trong mắt là bất mãn. Nó quả nhiên quá yếu, chỉ mới làm một chút thế này mà nó đã cảm thấy chân khí trong cơ thể nó gần như sắp hao hết. Tranh bức ra lực lượng của nó, nhưng lực lượng của nó so với Tranh là không đáng nhắc tới.

Nhiễm Mặc Phong đứng thẳng, quay đầu lại nhìn phụ vương, chỉ thấy phụ vương thần tình kinh sợ mà nhìn chằm chằm cây cổ thụ bị gãy kia, trên mặt là đủ loại biểu cảm. Nhiễm Mặc Phong không có tiến lên, nó có lực lượng mà thường nhân không có, nó…. là quỷ tử.