Tà Y Độc Phi

Chương 26: Không phục thì cút!



Edit: Tiểu Linh

Beta: Nhã Vy

Chỉ thấy cái này có thể so sánh với một dãy núi thật sự ở trong tu viện, có thể thấy được mãnh thú vô cùng hung mãnh ở khắp nơi, thậm chí ——–

Bọn họ còn nhìn thấy linh thú! Linh thú, đó là linh thú nha!

Cho dù sau này Cửu Giai Đỉnh võ giả cũng tuyệt đối không muốn trêu chọc linh thú cùng bầy mãnh thú này, hiện tại lại xuất hiện ở trước mặt bọn họ như vậy, mọi người có thể không tức giận sao? Có thể không muốn chửi ầm lên sao?

Thanh Mị nhìn vẻ mặt của mọi người, khinh thường cười lạnh một tiếng: “Như thế nào? Sợ? Hiện tại có ai muốn rời khỏi thì lập tức cút! Nếu không sau khi đi vào có chết rồi thì học viên quân sự sẽ không chịu bất luận trách nhiệm gì!”

Lời nói của Thanh Mị không thể nghi ngờ là một kích quyết đoán đánh vào nội tâm vốn đang yếu ớt của mọi người một lần nữa, chết rồi sao?

Cái gì gọi là, sau khi đi vào … là chết rồi?

Lúc này, thân ảnh Quân Mặc Hoàng dần dần xuất hiện trong tầm mắt mọi người, Quân Mặc Hoàng nhàn nhạt liếc nhìn mọi người, chậm rãi mở miệng: “Thanh Mị, nói cho bọn họ biết tỉ lệ tử vong chiêu sinh năm trước của học viện quân sự.”

Dưới đài mọi người, lập tức yên tĩnh.

Bọn họ chỉ là muốn đến trường mà thôi, muốn học năng lực tự bảo vệ mà thôi, vốn chưa bao giờ nghĩ tới bọn họ sẽ bỏ mạng theo cách như vậy sao?

Chẳng qua là vì cái gì mà trước khi học, dĩ nhiên lại là cái chết? Vì sao cùng Ma La tộc đối kháng, cần phải cho học viên bọn họ ở trên chiến trường? Hiện tại không phải là lúc bọn họ luyện võ học tập sao?

“Học viện quân sự, vì cái gì gọi là học viện quân sự? Đúng là muốn giúp đỡ nhân ma chi chiến không ngừng mà cung cấp nhân tài quân sự!”

“Biết vì sao mà cánh cửa của học viện quân sự lại cao như vậy không? Bởi vì từng đệ tử tiến vào học viện quân sự, tùy thời đều phải đối mặt với tử vong nguy hiểm!”

“Học viện quân sự, không có đệ tử làm ăn chờ chết, không có đệ tử không đủ năng lực bảo vệ chính mình!”

Mỗi chữ mỗi câu Thanh Mị nói đều đánh vào nội tâm của mọi người.

Dạ Nhiễm dương môi khẽ cười, học viện như vậy, nàng thích! Có khiêu chiến, có giết chóc, thời thời khắc khắc thể xác và tinh thần đều phải khẩn trương, học viện quân sự, tuyệt đối sẽ làm cho nàng thu hoạch được nhiều thứ.

“Diệt Nguyệt, Thừa Trạch, các ngươi sợ sao?” Dạ Nhiễm chuyển mắt nhìn Khúc thiếu niên và Diệt Nguyệt thiếu nữ bên cạnh, vuốt ve Tạp Tạp trong lòng, âm thanh lãnh đạm hỏi.

Tập Diệt Nguyệt cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì, đối với lời nói của Dạ Nhiễm dường như không nghe thấy.

Trán Khúc Thừa Trạch đã chảy ra mồ hôi lạnh, Khúc Thừa Trạch hắn chính là một người sợ chết, mất đi tính mạnh rồi, có được tất cả thì sao chứ?

Mắt to của Tạp Tạp chớp mấy cái, thông qua khế ước nó thậm chí có thể cảm nhận được trong nội tâm Dạ Nhiễm ẩn ẩn tia hưng phấn, dù sao thì bất kể như thể nào nó đều liều chết bảo vệ cho Nhiễm Nhiễm.

“Cho các ngươi thời gian năm phút đồng hồ suy nghĩ, không muốn lưu lại thì mời quay người rời khỏi.” Thanh Mị nhìn mọi người, hạ xuống tối hậu thư.

Học viện quân sự mỗi lần nhận đệ tử, đều phải chịu trách nhiệm cho tánh mạng của bọn họ được an toàn, không ai lại nguyện ý chứng kiến sinh mệnh của một người trẻ tuổi cứ như vậy biến mất, cho nên đệ tử khi tiến vào học viện, các phương diện tố chất nhất định phải hoàn toàn thông qua kiểm tra!

Năm phút đồng hồ ngắn ngủi, nhưng với mọi người lại là thời gian gian khổ nhất.

Năm phút đồng hồ qua đi, gần như một nửa số người, ngẩng đầu sâu sắc nhìn thoáng qua cột điện bằng sắt cao ngất ký hiệu học viện quân sự , sau đó xoay người cung kính cúi đầu, quay người, lưng thẳng tắp, ly khai.

Không ai xem thường bọn họ, lúc này không ai lộ ra cái gì khinh thường cùng thần sắc trào phúng.

Còn nhiều người nữa, tại thời khắc này, hốc mắt đều ẩm ướt.

Tập Diệt Nguyệt ngẩng đầu lên, cắn môi dưới, vành mắt đỏ hoe kiên định đứng nguyên tại chỗ, nàng, không đi! Không bằng ở lại học viện quân sự oanh oanh liệt liệt liều một phen, còn hơn như bình thường chờ chết!

Khúc Thừa Trạch hít sâu một hơi, đảo mắt nhìn bầu trời rộng lớn bên ngoài, nhìn nhìn lại tu viện bất cứ lúc nào tánh mạng cũng nguy hiểm, Khúc Thừa Trạch thủy chung không hề di chuyển bước chân.

Dạ Nhiễm cùng Tập Diệt Nguyệt hai nữ nhân còn không sợ, hắn đường đường là một đại nam nhân, sao có thể nói ra chữ sợ này được?

Coi như là vì mặt mũi, hắn Khúc Thừa Trạch cũng quyết không lùi bước!

Mười phút sau, tại chỗ chỉ còn lại có 130 người.

Trong thời gian ngắn ngủi một ngày, thậm chí chỉ là trải qua một hồi khảo nghiệm, một ngàn người, cứ như thế còn lại 130 người.

“130 người, ta ngược lại rất muốn biết trải qua khảo nghiệm thứ hai, các ngươi còn có thể lưu lại bao nhiêu người.” Thanh Mị khóe môi mang ý cười, mang theo tia khinh thường.

“Hiện tại ta sẽ tuyên bố quy tắc của mãnh thú đào thoát!” Thanh Mị chỉ vào trong tu viện, trong đôi mắt dịu dàng mang theo tia khát máu: “Mười phút sau sẽ đi vào tu viện, trong rừng phải tìm kiếm lệnh bài của học viện quân sự, lệnh bài tổng cộng 50 cái, không lấy được lệnh bài lập tức bị loại!”

Dạ Nhiễm nhíu mày, không phải đào thải trong liên tục sáu ngày sao? Hiện tại xem ra có lẽ ngày đầu tiên đã có thể đem một ngàn người chọn ra 50 người rồi.

Những người khác cũng có cùng nghi vấn giống như Dạ Nhiễm.

Thanh Mị giống như nhìn ra ý nghĩ của mọi người, chậm rãi giơ lên một bộ dáng tươi cười: “Các ngươi phải ở bên trong sinh tồn năm ngày năm đêm, trong lúc không được mang theo bất luận đồ ăn cùng nước gì, hơn nữa không được mảy may tổn thương bất luận một con mãnh thú hay linh thú nào, một khi có người gian dối không tuân theo quy định, lập tức bị loại!”

“Như vậy làm sao có thể sống sót được chứ?!” Một thiếu nữ thoạt nhìn có chút mảnh mai lập tức lên tiếng phản bác, hai má bởi vì kích động mà có chút đỏ bừng.

Câu hỏi của thiếu nữ cũng chính là tiếng lòng của các học viên, như vậy làm sao có thể sống sót đây? Không có nước, không có đồ ăn, thậm chí không thể tổn thương bất luận cái gì linh thú mãnh thú, bọn họ lấy cái gì đề sống?

BA~!

Một tiếng bạt tai thanh thúy vang lên bên tai mọi người.

Mọi người thậm chí không biết Thanh Mị di chuyển lúc nào, lúc bọn họ có phản ứng lại, Thanh Mị đã đứng trước mặt cô gái kia, hơn nữa một cái tát đã vung lên.

“Ta cho phép ngươi nói chuyện sao? Một nhược quỷ cũng dám ở trước mặt Diêm Vương chất vấn? Không hài lòng thì cút!” Thanh Mị lạnh lùng nhìn cô gái kia, lại còn nói một câu rất có cảm giác giết người.

Cô gái kia nhất thời sắc mặt tái nhợt trắng như tờ giấy, một bên má rất nhanh sưng đỏ lên, phẫn hận nhìn Thanh Mị: “Chúng ta là tới đây học tập, không phải đi tìm cái chết! Lại càng không cho ngươi đánh!”

“Không phục thì lăn.” Thanh Mị cặp môi đỏ mọng nhàn nhạt phun ra mấy chữ, trong giọng nói tràn đầy khinh thường cùng mỉa mai.

“Nếu như huấn luyện viên của học viện quân sự nổi tiếng khắp đại lục lại có tố chất như vậy, học viện quân sự này ta cũng không muốn vào!” Thiếu nữ che hai gò má, con ngươi tràn đầy nước mắt oán hận nhìn Thanh Mị, lưu lại một câu, quay người chạy ra.

Ủy khuất, phẫn nộ, không cam lòng, mọi người nhất tề nắm chặt nắm đấm, giờ khắc này mơi biết được, nguyên lai bọn họ trong mắt học viện quân sự này, cả cái rắm cũng không phải!

Thanh Mị đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt lạnh lẽo quét qua hơn một trăm người tại đây: “Còn có ai muốn lăn liền nhanh lên!”

Không có người ly khai, không có người lên tiếng, không có người di chuyển, ánh mắt mọi người đều mang theo sự kiên quyết, muốn cho Thanh Mị, muốn cho học viện quân sự hiểu rõ bọn họ không phải là phế vật cái gì cũng không làm được!

Trái lại, bọn họ đều là thiên tài, là nhân tài ưu tú mà tất cả các đại gia tộc ở mọi phương chọn ra.

Bọn họ, không thể chấp nhận bị vũ nhục như vậy, bọn họ, muốn cho học viện quân sự các vị hiểu rõ, không thu nhận bọn họ, chính là tổn thất của học viện quân sự!