Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Chương 90: Phản phệ



“A a a a - - ta muốn giết ngươi! Ngươi phải chết...” Tam Đầu Cự Mãng đã bị tức giận điên lên. Trong khoảng thời gian ngắn, hai cái đầu bị hủy, tu vi mấy ngàn năm bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, giờ phút này nó hận không thể một hơi nuốt trọn nhân loại đáng giận kia.

Đối mặt với Tam Đầu Cự Mãng điên cuồng tiến công, Dạ Thất Thất tránh né không kịp, bị đuôi rắn của nó quất trúng phía sau lưng, cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, suýt chút nữa hộc máu.

“Gào...” Tam Đầu Cự Mãng gầm nhẹ một tiếng, há mồm cắn qua về phía Dạ Thất Thất.

Dạ Thất Thất phản ứng cực kỳ nhanh chóng, tâm niệm vừa động, lưu lại một đạo tàn ảnh, bản thân biến mất không còn hình bóng.

Bên này Tam Đầu Cự Mãng mới chụp hụt, tức giận khó tiêu tìm kiếm bóng dáng của nàng. Nhưng ngay sau đó, chỗ cái đuôi truyền đến một trận đau nhức kịch liệt.

Chỉ thấy chẳng biết lúc nào Dạ Thất Thất đã chạy đến phía sau nó, một đao chém xuống đuôi rắn của nó!

Đầu rắn, đuôi rắn đều bị người này chặt đứt, Tam Đầu Cự Mãng căm giận ngút trời không cách nào áp chế bộc phát ra.

Mà Dạ Thất Thất ngay tại lúc nó bộc phát lửa giận, muốn cùng mình đồng quy vu tận, trong tay đột nhiên xuất hiện một cái đỉnh nhỏ như đầu người lớn có màu đen. Đỉnh này ảm đạm không ánh sáng, thân đỉnh có khắc các loại ký hiệu phức tạp, toàn thân tràn ra một cỗ hơi thở cổ xưa quay về.

“Ánh sáng gạo, như thế nào e sợ vậy? Nghịch Thiên Đỉnh, thu!” (câu này rất khó hiểu, mình để tạm vậy, có bạn nào rành tiếng Trung thì dịch giúp để mình sửa lại nhé. Thanks! Nguyên văn là: 米粒之光, 何足惧也?)

Trong một thoáng, đỉnh nhỏ kia rời khỏi tay nàng, bay đến trên không Tam Đầu Cự Mãng, một hấp lực thật lớn thu Tam Đầu Cự Mãng vào trong đỉnh!

Trên mặt Dạ Thất Thất lộ ra tươi cười, một lần nữa thu Nghịch Thiên Đỉnh vào nội thể. Hiện thời nguy cơ tạm lui, Tam Đầu Cự Mãng bị thương nặng được thu vào Nghịch Thiên Đỉnh. Năm tên hắc y nhân bị Tam Đầu Cự Mãng nuốt chửng ba người, từ lúc nàng cùng Tam Đầu Cự Mãng kịch chiến hai người còn lại cũng trốn đi, giờ phút này tạm thời nàng an toàn.

Cùng Tam Đầu Cự Mãng chém giết hao phí quá nhiều linh lực, nếu không phải bánh bao nhỏ cho nàng biết có thể dùng Nghịch Thiên Đỉnh thu nhập Tam Đầu Cự Mãng bị thương nặng vào trong. Nàng và Tam Đầu Cự Mãng tiếp tục liều chết đánh nhau như vậy, kết quả ai thắng ai bại còn chưa biết được!

“Phốc - - “

Sương mù màu đỏ trên người nàng càng ngày càng yếu đi, Dạ Thất Thất biết lực lượng mình mượn tới lập tức sắp dùng hết. Trong cơ thể truyền đến một loại cảm giác bị lấy hết, nàng nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi!

- - nhất định phải phải rời khỏi đây ngay lập tức, nếu không hai gã hắc y nhân kia trở về thì mình hẳn sẽ phải chết là không thể nghi ngờ!

Dạ Thất Thất cố gắng chống đỡ thân thể suy yếu muốn rời khỏi nơi này, nhưng đột nhiên thân thể chịu đựng một lực lượng rất lớn xuất hiện không thuộc về mình cắn trả.

Đi không được hai mươi bước, nàng liền mất đi ý thức, ngã ở ven đường.

Trong màn đêm, một bóng dáng màu đen đạp ánh trăng mà đến, dừng ở bên cạnh nàng, ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng ôm nàng lên, nhìn khuôn mặt nàng tái nhợt không có chút huyết sắc nào. Ngón tay thon dài như ngọc nhẹ nhàng phất qua khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của nàng, bỏ vào trong miệng nàng một viên đan dược hiện ra lục sắc quang mang, thở dài nói: “Nha đầu ngốc, làm sao lại ngốc như thế?”

Rồi sau đó, hắn ôm Dạ Thất Thất té xỉu rời đi, biến mất ở trong màn đêm vô biên!

...

Mở mắt ra lần nữa, Dạ Thất Thất phát hiện mình đúng là đang ngủ ở trong khách sạn của mình. Trong phòng còn có bọc hành lý của nàng, cùng với Lão Bạch đang ôm một đống điểm tâm khoái trá ăn ở trên gối đầu.

Ưm?

Đột nhiên Dạ Thất Thất lại phát hiện tất cả thương thế trên người mình đều tốt lắm, ngay cả chỗ bị mũi tên linh khí trong Ngũ Hành trận đâm bị thương cũng hoàn toàn khỏi hẳn, ngay cả vết sẹo cũng không lưu lại.

Chẳng lẽ hết thảy phát sinh ngày hôm qua là đang nằm mơ?

Trong đầu Dạ Thất Thất thật nhanh lóe qua ý này, lại đồng thời bị nàng ném đi, bởi vì nàng phát hiện tình huống thân thể chính mình vào giờ phút này.

Nàng cười khổ một tiếng, quả nhiên, tùy hứng là phải trả giá thật lớn!

Hiện tại ở trong người nàng trống rỗng, một tia linh lực cũng không còn, Nghịch Thiên Đỉnh cũng không khác lúc trước, toàn thân màu đen không có nửa điểm dị thường. Nàng cố tình kêu gọi bánh bao nhỏ nhiều lần đều không được đáp lại, nàng cũng đành buông tha.

Còn có Đoạn Đao kia của nàng, giờ phút này khôi phục lại bộ dáng loang lổ rỉ sét như dĩ vãng, tàn phá không chịu nổi. Ở trên thân đao không còn cảm giác được nửa phần sát khí tồn tại, nó giống như một đao chẻ củi bỏ đi, không có gì khác thường.

Nàng cũng bị tình huống trong cơ thể mình vào giờ phút này mà sợ hết hồn, linh khí không cách nào ngưng tụ, chẳng lẽ tu vi của nàng toàn bộ biến mất sao?