Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Chương 322: Đấu trí với Thủy Đình nhận được đáp án (3)



Editor: ChieuNinh

"Đại Gia Gia..." Thủy Thanh Ngạo muốn giải thích, lại bị Đại Trưởng Lão đánh thêm một cái tát.

"Hồ đồ!"

Giờ khắc này, Đại Trưởng Lão hận không thể bổ đầu Thủy Thanh Ngạo ra, nhìn xem trong đầu hắn có phải phải đều chứa **** không. Thế nhưng lại có thể làm ra loại chuyện dẫn sói vào nhà này.

"Bốp bốp bốp - -" tiếng vỗ tay thanh thúy truyền ra từ trong tay Dạ Thất Thất: "Ta không có hứng thú nhìn ngươi giáo huấn tôn tử, nếu như không có việc gì, ta đi trước." Ngữ khí Dạ Thất Thất không chút để ý, giống như nàng không phải đang ở vị trí cấm địa nguy hiểm trùng trùng của Thủy gia, mà là một khách sạn tửu lâu trên đường, qua lại tự nhiên.

Hành động lần này của Dạ Thất Thất cũng chọc giận đám người Đại Trưởng Lão vốn là từng có chuyện với nàng: "Câm miệng! Ngươi coi nơi này là chỗ nào? Thủy Đình, hôm nay không giết ngươi, khó tiêu nhục nhã ngày đó ta phải chịu!"

Nghĩ đến ngày đó bên ngoài Thanh Long thành, Dạ Thất Thất liên giết vài người Thủy gia, cuối cùng hắn tự mình ra tay, hoàn toàn bị người áo trắng thần bí nhục nhã. Đại Trưởng Lão đem hận ý tràn đầy trong lòng tất cả đều phát tiết đến trên người Dạ Thất Thất.

"Ầm - - "

Một đạo lam quang hiện lên, Dạ Thất Thất lắc mình né qua.

"Thiên La Địa Võng, diệt!" Lời vừa nói xong, quả cầu lửa đầy trời chen chúc mà ra coi như là Thiên La Địa Võng.

Hồng quang qua đi, Đại Trưởng Lão bị hao tổn tóc bạc, góc áo bị cháy ra hai cái lổ, bộ dáng có vẻ chật vật.

"Ta thấy ngươi không chỉ có là người già hoa mắt, đầu óc cũng không tốt, giống như Đại Trưởng Lão mắt mờ chẳng phân biệt được nặng nhẹ, khó trách Thủy gia vĩnh viễn cũng không có cách nào ưu việt hơn Hỏa gia." Diendanlequydon~ChieuNinh Chuyện cho tới bây giờ, Dạ Thất Thất đều không biết nên nói Đại Trưởng Lão Thủy gia là người ích kỷ hay là tự đại.

Vào lúc này, trong mắt hắn vẫn chỉ thấy có cảm xúc bản thân, thực sự quá buồn cười.

Nghe vậy, Đại Trưởng Lão sửng sốt, trong mắt chợt lóe lên ánh sáng, coi như đột nhiên nhớ tới cái gì, ánh mắt bỗng phóng đại: "Ngươi không phải là Thủy Đình, rốt cuộc ngươi là ai?"

"Xì!"

Dạ Thất Thất cười ra tiếng, lông mi khẽ chớp, ý cười mang theo vài phần ngả ngớn nhìn Đại Trưởng Lão, phun ra hai từ có thể làm người ta tức điên lên: "Ngươi đoán?"

"Nhãi ranh ngươi dám..."

"Đại Gia Gia, nàng ta là Dạ Thất Thất, Ngũ Trưởng Lão chính là bị nàng ta giết chết." Thủy Thanh Ngạo ở một bên giải thích.

"Dạ Thất Thất?" Đại Trưởng Lão nhíu mày, cúi đầu suy tư, một lát sau ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua ở trên người Dạ Thất Thất và Thủy Đình, đáy mắt mang theo nỗi hoảng sợ: "Ngươi là Dạ Thất Thất, vậy nàng ta là người phương nào?" Mắt hắn đầy khiếp sợ và không thể tin nhìn chằm chằm Thủy Đình.

"Ngươi cho rằng thế nào?" Dạ Thất Thất như cười như không nhìn hắn.

"Không có khả năng!" Đại Trưởng Lão biến sắc, vẻ mặt không thể tin lui về phía sau hai bước, tay chỉ vào Thủy Đình đang run run, "Ngươi... ngươi lại là thân nữ nhi?"

Tại sao có thể như vậy?

Đây đến cùng là chuyện gì xảy ra? Thủy Đình rõ ràng là thân nam nhi, tại sao lại đột nhiên biến thành thân nữ nhi? Trong này đến cùng đã xảy ra chuyện gì?

Trong nháy mắt suy nghĩ Đại Trưởng Lão hỗn loạn, chống lại hai gương mặt gần như là giống nhau như đúc của Dạ Thất Thất và Thủy Đình, cùng với ánh mắt cười nhạo như cười như không, trong đầu hắn là một mảnh hỗn loạn.

"Bằng không thì thế nào? Ta sinh ra đã là thân nữ nhi, nếu không có bọn lòng muông dạ thú các ngươi, ta há có thể lấy thân phận nam nhi sống mười bảy năm qua? Như thế nào? Diendanlequydon~ChieuNinh Cảm giác giấc mộng tan biến cũng không dễ chịu đi? Ha ha ha ha..." Nói xong, Thủy Đình lên tiếng tùy ý cười to.

"Ngươi lừa chúng ta mười bảy năm..."

"Thì tính sao? Lòng muông dạ thú, ai gặp cũng giết! Thủy thị không diệt, thiên lý khó dung - -" trong mắt Thủy Đình tràn ngập hận ý nói.

Nhiều năm hi vọng tan biến trong một đêm, sắc mặt Đại Trưởng Lão âm trầm khó coi, trong mắt tràn ngập sát ý: "Các ngươi, một người cũng đừng mong trốn thoát! Toàn bộ đều phải chết - - "

Trong một thoáng, cuồng phong gào thét, mặt đất bị run rẩy!

Hết chương 322.