Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Chương 284: Độc kế của kẻ giả mạo (5)



Editor: ChieuNinh

"Hoàng, Tam sư huynh..."

Dạ Thất Thất men theo hơi thở của hai người mà đuổi theo ra đi, nhưng sau khi đuổi theo ra khỏi sơn cốc, thì triệt để mất đi tăm hơi của hai người.

Tam sư huynh và Hoàng, sao lại đột nhiên trở mặt? Chẳng lẽ bọn họ đã từng quen biết còn có oán hận kéo dài hay sao?

Nghĩ đến đây, trong nội tâm Dạ Thất Thất càng thêm lo lắng khó nhịn.

Hai người bọn họ đối với nàng mà nói, đều vô cùng quan trọng, nàng cũng không mong muốn người nào bị thương.

...

"Ồ, Thanh Long Thành, chẳng lẽ Tam sư huynh và Hoàng đi Thanh Long Thành?" Nhìn thành trì phồn thịnh trước mắt này, lông mày Dạ Thất Thất cau lại.

Đi, không đi... Trong nội tâm Dạ Thất Thất rất là rối rắm.

Vô luận là Dạ Thất Thất hay là Thủy Đình, đều có liên quan tới Thủy gia, mà quan hệ đều là đối địch!

Ban đầu nàng không có ý muốn đi, nhưng lại lo lắng Tam sư huynh và Hoàng, mà quan trọng nhất là, đáy lòng nàng hình như có một thanh âm đang thúc giục nàng, để cho nàng nhất định phải đi Thanh Long Thành.

Cảm giác hết sức mờ ảo, nhưng lại hết sức chân thật, càng đến gần Thanh Long Thành, thì loại cảm giác này càng thêm mãnh liệt. Lần trước ở ngoài Thanh Long Thành cũng mơ hồ có cảm giác này, nhưng lúc đó tình huống nguy cấp, nàng cũng không chú ý, nhưng trước mắt sau khi nàng thực sự đi tới gần Thanh Long Thành, mới rõ ràng cảm nhận được sự kêu gọi mãnh liệt, gần như làm chủ hết ý thức của nàng.

Sau khi do dự hết lần này đến lần khác, Dạ Thất Thất vẫn không chịu nổi lực kêu gọi trong ý thức này, nên đi vào Thanh Long Thành.

Trong Thanh Long Thành...

Trước kia là thành trì phồn thịnh huyên náo ồn ào, hôm nay lại an tĩnh dị thường, trên đường phố không có một người nào đi đi lại lại, lộ ra làn gió trống vắng thê lương.

Tại sao có thể như vậy? Đây mới thật là đại bản doanh Thủy gia ở Thanh Long Thành sao? Có lầm hay không?

Nhìn tòa thành trì trống vắng trước mắt này, trong nội tâm Dạ Thất Thất âm thầm tự suy đoán.

Đi khoảng một phút đồng hồ sau, Dạ Thất Thất nhìn thấy phía trước cách đó không xa xuất hiện một đội bảo vệ, đây là nhóm người thứ nhất Dạ Thất Thất trông thấy khi đi vào Thanh Long Thành.

"Mau, dán bức họa lên, chúng ta còn phải đi nơi khác!" Người dẫn đầu đội bảo vệ giao một bức tranh vẽ chân dung cho thủ hạ dán tại nơi dễ trông thấy.

Bức họa?

Dạ Thất Thất nhướn mày, đi lên phía trước, vừa nhìn thấy thì cau chặt lông mày.

Đây là bức họa của nàng, chỉ là lúc nàng mặc nữ trang!

Nói cách khác, người trên bức họa này là Dạ Thất Thất nàng, mà không phải là Thủy Đình.

Nhìn ba chữ thật to "Huyền thưởng lệnh" phía bên trên, chân mày Dạ Thất Thất lại nhíu chặt thêm ba phần.

Đang yên đang lành, tại sao Thủy gia dán ra thông báo huyền thưởng lệnh tìm nàng?

Dạ Thất Thất cảm giác giống như mình đã quên mất một chuyện rất quan trọng, nhưng cụ thể là cái gì thì nhất thời nàng cũng không nhớ nổi, chỉ là cảm thấy tất cả mọi chuyện đều lộ ra sự quỷ dị.

...

"A... Cứu mạng, cứu mạng... Ai tới cứu cứu con của ta đi..."

Dạ Thất Thất đi ở trên con phố vắng vẻ trống không, đột nhiên nghe thấy một tiếng la khóc từ xa truyền đến. Nàng men theo thanh âm mà chạy lên trước, thì trông thấy một phụ nhân quần áo lam lũ, tóc tai bù xù, phụ nhân mặc quần áo vải thô rách nát, sắc mặt xám trắng, trong ngực ôm một hài nhi tiếng khóc yếu ớt đòi ăn.

Hình như phụ nhân đang bị thương rất nặng, trên mặt đất còn sót lại một vết máu đỏ tươi.

Thấy thế, Dạ Thất Thất chạy lên trước đỡ lấy phụ nhân hỏi: "Hài tử làm sao vậy? Bị bệnh sao?"

"Thiếu gia tốt bụng, cầu xin ngươi cứu cứu con ta, cầu xin ngươi, ta khấu đầu cho ngươi..." Phụ nhân trông thấy Dạ Thất Thất thật giống như trông thấy cứu tinh vậy, trong mắt tràn đầy hy vọng quỳ trên mặt đất khổ sở cầu khẩn Dạ Thất Thất cứu con trai của nàng.

"Phu nhân ngươi đừng vội, để ta xem trước một chút tình huống hiện tại của hài tử ngươi thế nào?" Dạ Thất Thất một thân trường bào màu xanh thẳm, môi hồng răng trắng, vừa nhìn liền biết là người có tác phong nhanh nhẹn. Thiếu niên nhã nhặn thanh tú nho nhã, hai tròng mắt lóe ra ánh sáng sáng ngời như ngôi sao vậy.