Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Chương 207: Dạ Thất Thất tức giận



Editor: Tương Ly

Dạ Thất Thất chưa bao giờ nghĩ tới, Viêm Hỏa Thành đã từng phồn thịnh như thế hiện tại lại âm trầm biến thành tòa thành chết.

Trong đầu nàng hiện ra tình hình Viêm Hỏa Thành lần đầu tiên tới...

Đường phố náo nhiệt, dọc theo con đường người bán rong rao hàng, hài tử vui cười đùa giỡn... Những cảnh tượng đã từng phồn thịnh náo nhiệt kia tất cả đều không có ở đây, trước mắt lưu lại, chỉ có thi thể khắp nơi, cùng mùi máu tươi gay mũi lưu lại trong không khí.

"Không có... Đều không có..." Trong trí nhớ Viêm Hỏa Thành làm cho nàng ấm áp kia, không có.

Lưu lại, chỉ là một tòa thành chết!

Khuôn mặt Dạ Thất Thất mang theo vài phần đờ đẫn, từng bước từng bước, thân thể không ngừng run rẩy, từng bước một đến gần tòa thành chết khắp nơi là thi thể này.

"Thất Thất..." Viêm Minh nhíu lông mày lại, lo lắng nhìn nàng.

"Ta không sao." Dạ Thất Thất bình tĩnh trả lời, trên mặt nhìn không ra chút bất thường nào.

Đúng vậy, nàng không có việc gì!

Nàng tại sao có thể có chuyện, nên có chuyện phải là người khác.

Dạ Thất Thất híp mắt lại, đáy mắt lóe hồng quang, khóe môi hiện lên một tia cười lạnh.

"Hiện tại, đi đâu?" Viêm Minh không tiếng động đứng ở bên người nàng, yên lặng ủng hộ hết thảy quyết định của nàng.

Đi đâu?

Khóe môi Dạ Thất Thất lãnh ý càng đậm, hiện tại, nàng xác thực muốn đi một chỗ, một nơi có thể cho nàng biết chân tướng mọi việc.

So sánh với thi thể kinh người bên ngoài Viêm Hỏa Thành, trong Viêm Hỏa Thành chỉ có chút quạnh quẽ, nhưng không có một màn máu tanh chói mắt lúc mới vào thành kia.

Trên đường phố vắng lặng, chỉ là ngẫu nhiên chợt xuất hiện rải rác mấy người, một trận gió mát thổi qua, thổi bay bụi đất đầy trời.

Trong phủ thành chủ một mảnh tiêu điều, bầu không khí vắng lạnh.

Trong từ đường Dạ thị, ngoại trừ bày đầy bài vị tổ tông Dạ thị nhất tốc, còn có một gian phòng nhỏ đặc biệt, bên trong bày đầy rất nhiều mệnh bài, nhưng có nửa số đã tan vỡ, hoặc là ảm đạm không ánh sáng. Chỉ có số ít mấy khối mệnh bài còn tản mát ra hào quang ôn nhuận.

Trong từ đường, Dạ Quân Thạch một mình đứng ở trước bàn bày vô số mệnh bài, sắc mặt âm trầm, một đôi mắt âm lãnh nhìn chằm chằm mệnh bài màu sắc u ám đặt nơi cao nhất.

Mệnh bài chưa hủy, ý tứ người còn chưa chết, bị thương nặng như vậy mà còn chưa có chết, Dạ Quân Nham, mạng của ngươi thật đúng là cứng rắn!

Sắc mặt Dạ Quân Thạch âm trầm, cả người run rẩy, mắt hiện hung quang.

Nghĩ đến phái người đi ra truy sát Dạ Quân Nham không thể mang đầu Dạ Quân Nham về, ngược lại lại nhiều lần để hắn chạy thoát, điều này càng làm lửa giận của hắn lớn hơn.

Dạ Quân Nham một ngày không chết, hắn một ngày không cách nào an tâm.

Mọi chuyện phát sinh hết thảy trong Viêm Hỏa Thành chính là vì bức Dạ Quân Nham ra, lại không nghĩ rằng, như vậy mà vẫn bức không được hắn, cũng không biết bên kia Vi nhi có thành công hay không? Nha đầu Dạ Thất Thất chết tiệt kia không biết có tin tức Dạ Quân Nham không, hắn rất sủng ái nha đầu chết tiệt kia, nói không chừng nha đầu chết tiệt kia sẽ biết hành tung của Dạ Quân Nham?

Trong ba ngày, không có nửa điểm tin tức của Dạ Quân Nham, hắn sẽ phải chọn lựa tiếp tục.

Kế hoạch của bọn họ, không thể bởi vì một người Dạ Quân Nham mà liên tục hoãn lại, vì kế hoạch kia bọn họ làm nhiều chuyện như vậy, tuyệt đối không thể lại xuất hiện bất kỳ điều ngoài ý muốn!

Cùng lúc đó, cửa phủ thành chủ.

"Đại tiểu thư trở lại, đại tiểu thư..." Lão nô trông thấy Dạ Thất Thất trong nháy mắt ở cửa, hai tròng mắt ửng sáng bừng, kích động đến mức nói không rõ ràng.

"Dạ Quân Thạch ở đâu?" Dạ Thất Thất trực tiếp cắt đứt lời của lão nô, trong thanh âm lộ ra một hàn ý lạnh như băng.

Dạ Thất Thất một bộ hồng y như lửa, bên cạnh một người nam tử mặc cẩm bào màu đen đứng, trong tuấn mỹ mang theo tà khí, tuấn mỹ giống như kiểu loại yêu nghiệt, trên người nam tử và Dạ Thất Thất tản mát ra hơi thở tương tự, lạnh như băng tràn ngập sát khí, làm cho người khác không dám đến gần.

"Đại tiểu thư, thành chủ ở từ đường, đại tiểu thư chờ, ta lập tức cho người đi mời thành chủ." Lão nô còn muốn nói điều gì, thấy mặt Dạ Thất Thất lạnh như băng mang theo sát khí, lời nói đến bên miệng lại nuốt trở lại.

Dạ Thất Thất thật giống như không nghe thấy lời lão nô nói, thẳng tiến lên, một cước đạp đổ cửa chính, ‘Ầm’ nổ một tiếng.

"Bảo Dạ Quân Thạch đi ra, lập tức, ngay lập tức!" Không hề nhìn về phía sau, giọng nói Dạ Thất Thất rất cứng rắn.

Thanh âm lạnh lùng, trong nháy mắt truyền khắp cả phủ thành chủ.

Ở từ đường Dạ Quân Thạch cũng bị kinh động, đi ra từ đường, "Người nào dám lớn mật như thế?" Dạ Quân Thạch nhíu lông mày hỏi người hầu ngoài cửa.