Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Chương 158: Heo ăn hết phong ấn (4)



Editor: ChieuNinh

Sau khi đợi tất cả mọi người đều rời đi, bóng dáng Dạ Thất Thất chậm rãi rơi xuống trên mặt đất, bóng dáng xinh xắn từ từ trở nên rõ ràng.

Dạ Thất Thất đứng rất xa ở bên ngoài cấm tháp, nhìn tòa tháp này hình như cũ rách không chịu nổi, kì thực ẩn giấu sát khí.

Nơi này đến cùng phong ấn vật gì? Lại cần bốn vị trưởng lão liên thủ, còn cộng thêm một thiếu niên nàng hoàn toàn nhìn không thấu, tổ hợp mạnh mẽ hung hãn như thế, còn suýt nữa bị thua, thứ mà nơi này phong ấn cường hãn đến trình độ nào mới có thể lợi hại như thế?

Dạ Thất Thất thử thăm dò đi lên trước, lại phát hiện sức cản trước kia hoàn toàn biến mất, cùng với đó là linh khí cũng không có chút biến hóa nào.

Xem ra, sức cản trước kia và linh khí nồng đậm, đều là vì nguyên nhân phong ấn dãn ra mà toát ra ngoài. Hiện tại, cấm tháp bị phong ấn một lần nữa, tất cả linh khí thoát ra ngoài trước đó đều biến mất, cấm tháp bây giờ, coi như không có chỗ nào khác thường.

"May mắn, ta phát hiện rồi." Khóe môi Dạ Thất Thất câu lên nụ cười tà, nhìn cấm tháp trước mắt tọa ở chỗ này, thấp giọng tự lẩm bẩm.

Không biết khi nào thì Lão Bạch móc Nguyên Bảo liên tục ngủ ở trong không gian ra, thân thể lớn chừng quả đấm cưỡi trên đầu Nguyên Bảo, kéo hai cái lỗ tai Nguyên Bảo, vô cùng lớn lối.

Khóe miệng Dạ Thất Thất giật giật, đối với tình hình Lão Bạch lớn lối đã không nói nên lời.

"Lão Bạch, đến cùng nơi này có đồ vật gì?" Dạ Thất Thất hỏi Lão Bạch lần nữa.

Vấn đề này, nàng hỏi Lão Bạch không dưới ba lần, mỗi lần Lão Bạch đều thần bí hề hề không nói cho nàng, chỉ nói với nàng sau này sẽ biết, làm cho Dạ Thất Thất tò mò trái tim cũng treo ngược lên cao.

"Nhóc con ngươi đừng hỏi được không? Chuột gia gia đã nói là sẽ không nói cho ngươi, thì không nói cho ngươi, cho dù ngươi đánh chết chuột gia gia, chuột gia gia cũng không nói, ngươi nên chết cái tâm kia đi!" Lão Bạch kiên trì không chịu nói.

Lại là cái dạng này, lông mày Dạ Thất Thất cau lại, trong tay lóe lên một đạo hồng quang, Phệ Hồn roi hóa thành một luồng ánh sáng hồng, trói Lão Bạch lại, đổi chiều thành đầu dưới chân trên, con mắt híp lại: "Không nói, thì ta ném ngươi vào trong, có lẽ còn có thể để cho các ngươi bạn cũ trùng phùng."

"Không được! Lão tử mới không cần gặp tên hỗn đản kia - -" lời nói mới vừa kêu ra miệng, Lão Bạch liền sững sờ, trừng mắt tức giận nhìn Dạ Thất Thất: "Ngươi lừa gạt lão tử nói ra!"

"Binh bất yếm trá (chiến tranh không ngại dối lừa)!" Dạ Thất Thất thu hồi Phệ Hồn roi, nhún vai, bày tỏ chính mình hết sức vô tội: "Ngươi đã không muốn nói, ta cũng không ép ngươi." Nói xong, Dạ Thất Thất trực tiếp xoay người rời đi.

Một khắc xoay người kia, ánh mắt Dạ Thất Thất bỗng nhiên trở nên lạnh!

"A... Nhóc con mau bắt nó!"

Dạ Thất Thất đi chưa được mấy bước, liền nghe được tiếng rống giận dữ của Lão Bạch vang lên trong đầu. Quay đầu lại, trông thấy Nguyên Bảo lắc lắc cái mông nhỏ đầy thịt thịt, vùi đầu thở hổn hển không biết lại ăn cái gì, bộ dáng say sưa ngon lành.

Dạ Thất Thất đi tới, sau khi trông thấy Nguyên Bảo ăn cái gì, trong nháy mắt sắc mặt thay đổi!

Nó... Lại gặm phong ấn thành một cái lỗ thủng mà người ta thật vất vả bày ra! Nó đây là muốn tìm đường chết sao hả!

"Đừng lo lắng, mau bắt lấy nó, đừng để cho nó ăn nữa." Lão Bạch sắp khóc, hoàn hảo vật bên trong kia trước đó bị người ta làm cho cực kỳ suy yếu, nếu không bọn họ nhất định phải chết.

Dạ Thất Thất một tay tóm lấy Nguyên Bảo, nó còn thèm thuồng lè lưỡi liếm liếm miệng, một bộ dáng vô cùng dư vị (sau khi ăn), trong nháy mắt Dạ Thất Thất có loại xúc động muốn ăn thịt heo hầm miến cách thủy - -

"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Xong đời, cái tên kia hết sức biến thái, nó đi ra chúng ta nhất định phải chết..." Lão Bạch gấp đến độ xoay vòng vòng.

Dạ Thất Thất bị nó xoay chuyển đến nhức đầu, một cái tát qua cho nó choáng váng, vứt xuống trên người Nguyên Bảo bị nàng ngược đến lệ rơi đầy mặt.

"Tiểu nha đầu chết tiệt, nàng chán sống hả? Ngươi đừng cản ta, nếu thật sự để cho nàng mang vật kia đi ra, hết thảy sẽ trễ..." Chỗ bí mật, Đan lão vuốt tay áo, dựng râu trừng mắt nghiến răng, con mắt oán hận trừng Dạ Thất Thất, muốn ăn tươi nuốt sống nàng.

"Đừng nóng vội, ngươi xem nét mặt của nàng." Thiếu niên mặt em bé ngăn cản Đan lão lại, để cho hắn nhìn vẻ mặt người thiếu nữ kia.

"Nhìn cái gì vậy? Một cái tiểu nha đầu không biết trời cao đất rộng có cái gì..." Ồ, không đúng, nét mặt của nàng không đúng!

Lông mày kia tiểu nha đầu cau lại, hai tròng mắt nhìn chằm chằm kết giới bị phá hư, im lặng không lên tiếng.

Thoạt nhìn, cho rằng nàng bị dọa sợ đến choáng váng, nhưng nếu như nhìn kỹ, liền phát hiện tinh quang lóe lên trong mắt nàng, hai đầu lông mày mang theo một cỗ thần thái tự tin phấn chấn.

Chẳng lẽ con nhóc này rõ ràng nói với hắn, chính là cái người liên tục ẩn náu ở trong bóng tối?