Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Chương 150: Tòa tháp hỏng thần bí



Editor: ChieuNinh

Nếu như giờ phút này có người hỏi Dạ Thất Thất, chuyện nàng muốn làm nhất là cái gì?

Dạ Thất Thất tuyệt đối sẽ không chút do dự trả lời: "Xử lý tên khốn kiếp nào đó chỉ muốn được voi đòi tiên vô liêm sỉ tới cực điểm!"

"Dạ Thất Thất, tiểu gia muốn uống nước."

"Cút!"

"Dạ Thất Thất, tiểu gia đói bụng muốn ăn thịt nướng."

"Cút!"

"Dạ Thất Thất, tiểu gia đau chân, ngươi tới xoa bóp chân cho tiểu gia!"

"... Ta có thể giúp ngươi chém đứt." Dạ Thất Thất nghiến răng, đã nhẫn nại đến cực hạn.

Tiểu phá hài kiêu ngạo ngửa mặt, hừ lạnh nói: "Dạ Thất Thất, bây giờ tiểu gia là đại ca của ngươi, ngươi dám không nghe lời đại ca nói, đây là ngươi bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa, khi sư diệt tổ..."

Dạ Thất Thất nghiến răng, bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa khi sư diệt tổ đều lòi ra, hắn thật đúng là dám nói hả!

"Tiểu phá hài, ngươi có muốn thử tư vị bị luyện chế thành đan dược không?" Dạ Thất Thất hí mắt, trong mắt nứt ra ánh sáng nguy hiểm, uy hiếp nói.

Lập tức vẻ mặt Tiểu phá hài tràn đầy phòng bị lui về phía sau hai bước, trừng mắt nhìn nàng, hỏi: "Ngươi muốn làm cái gì với ta? Ngươi cái nữ nhân tà ác xấu xa!"

- - cái nữ nhân tà ác xấu xa!

Khóe miệng Dạ Thất Thất khẽ run rẩy, nàng đã làm gì tiểu đậu đỏ chưa đủ lông đủ cánh này, làm chuyện không bằng cầm thú rồi hả? Lại bị hắn chụp mũ một cái tiếng xấu như vậy.

"Còn có, tiểu gia ta có tên có họ, không cho phép lại gọi tiểu gia là tiểu phá hài." Tiểu phá hài trừng mắt nhìn Dạ Thất Thất, mãnh liệt kháng nghị nói: "Tiểu gia gọi là Long Dục, ngươi, nữ nhân xấu này phải nhớ rõ ràng cho tiểu gia, lại gọi sai tiểu gia đẩy ngươi vào trong hầm phân."

Dạ Thất Thất: "..."

Long Dục, tên còn rất có hình có dáng, chỉ là người không đáng tín nhiệm!

"Nữ nhân, ánh mắt kia của ngươi là có ý gì? Ngươi dám dùng cái loại ánh mắt đó nhìn tiểu gia, ngươi chán sống hả? Ngươi có tin tiểu gia đánh ngươi hay không, dám không lễ phép đối với đại ca của ngươi, ta đánh chết ngươi!!!"

Nhìn Long Dục trước mắt đang giương nanh múa vuốt nhe răng trợn mắt, trong nháy mắt Dạ Thất Thất cảm thấy lá gan cũng đau.

"Có phải ta kêu ngươi là đại ca, ngươi liền sẽ bỏ qua cho ta hay không?" Dạ Thất Thất thật sự bị hắn đánh bại, nàng tình nguyện đi theo Thanh Lang quyết đấu, cũng không cần phải mệt người nán lại cùng một chỗ với tiểu phá hài một phút đồng hồ nào, vậy thì thật là tra tấn mà!

"Hôm nay có thể bỏ qua cho ngươi." Tiểu phá hài cũng chính là Long Dục mặt mũi tràn đầy kiêu ngạo nhướn mày, nói ra lời tức giận đến Dạ Thất Thất thiếu chút nữa điên cuồng túm hắn.

Dạ Thất Thất: "..." Vì phòng ngừa nàng sụp đổ thất thủ thủ tiêu hắn, Dạ Thất Thất thừa lúc không có người chú ý trực tiếp thi triển Súc Địa Thành Thốn thoát khỏi Long Dục độc hại.

...

Dạ Thất Thất thu hồi thi triển Súc Địa Thành Thốn bỏ qua tên thường gọi là tiểu phá hài, đi vào một chỗ trống rộng lớn, linh khí ở đây so sánh với địa phương khác càng nồng đậm hơn, Dạ Thất Thất chính là bị linh khí nồng đậm này hấp dẫn qua đây.

Nơi này là... Một tòa tháp?

Dạ Thất Thất ngẩng đầu, nhìn tòa tháp hỏng trước mắt tọa ở chỗ này, liên tiếp nhíu mày.

"Chít chít... Chít chít - -" nhóc con, nơi này có gì đó, mau vào đi, bên trong có đồ!

Một đạo bạch quang chợt hiện lên, bóng dáng Lão Bạch xuất hiện ở đầu vai Dạ Thất Thất, ôm cổ của nàng làm các loại ầm ĩ, thần sắc tâm tình hết sức kích động.

"Lão Bạch, ngươi nói trong tòa tháp hỏng tọa ở chỗ này có cái gì?" Dạ Thất Thất đưa tay ra chọt chọt Lão Bạch, đối với lời nói của Lão Bạch bày tỏ hoài nghi, bên trong tòa tháp cũ rách như vậy có thể có bảo bối gì? Lão Bạch xác định không phải là đang đùa giỡn?

Lão Bạch gật đầu như bằm tỏi, ôm đầu tóc của nàng nhảy đu đưa lúc ẩn lúc hiện.

Dạ Thất Thất muốn đi vào bên trong tòa tháp hỏng này nhìn xem đến cùng có cái bảo bối gì làm cho Lão Bạch nhớ thương. Nhưng nàng mới vừa đến vị trí gần tòa tháp chừng năm mươi thước, cũng cảm giác được một cỗ uy áp mãnh liệt. Ở cửa tòa tháp hỏng, trên một tấm bia đá, trên đó viết hai cái chữ to: "Cấm - - địa!"