Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Chương 147: Một lần sảy chân để hận nghìn đời (1)



Editor: ChieuNinh

"Không thể nào! Ngươi là phế vật linh căn chỉ có một phần làm sao có thể lấy được thượng phẩm linh dược, linh dược này khẳng định không phải đạt được từ trong bí cảnh." Thiếu nữ quần áo màu vàng nhạt trăm ngàn không tin người có linh căn đánh đồng với phế vật cũng tìm được linh dược thượng phẩm, nàng nhất định là gian dối! Nhất định là gian dối!

Dạ Thất Thất cũng không muốn nói nhảm cùng loại người ngực to mà không có não này, quả thực là vũ nhục đầu óc thông minh của nàng, nhưng bị người công kích nàng lại không thể ngồi chờ chết.

"Vị trư tiểu thư này, xin hỏi ngươi sống ở bên bờ biển sao?" Dạ Thất Thất chỉ linh dược mình lấy ra: "Nếu không thì vì sao ngươi lại quản rộng như vậy? Ta có thể lấy ra những linh dược này thì đó là bản lãnh của ta, có thể thông qua khảo hạch hay không cũng không liên quan gì tới ngươi, huống chi, ngươi có tư cách gì đứng ra nghi vấn? Quả nhiên, chuyện thực chứng minh, người có gương mặt dài xinh xắn, đầu óc lại rỗng tuếch xác thực tồn tại."

"Ngươi... Ngươi dám nhục nhã ta như thế..."

"Nhục nhã ngươi? Có cần thiết sao? Ta chỉ là nói lời nói thật mà thôi." Dạ Thất Thất nhếch môi cười lạnh, cường điệu nhấn mạnh hai chữ 'mà thôi' đằng sau.

Thiếu nữ mặc quần áo màu vàng nhạt còn muốn cãi nhau với Dạ Thất Thất, lại bị người bên cạnh nàng ta ngăn cản, ở bên tai nàng ta nói vài câu gì đó. Thiếu nữ mặc quần áo màu vàng nhạt hung hăng trừng Dạ Thất Thất một cái, lưu lại một câu: "Ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!" rồi xoay người rời đi.

"Bệnh xà tinh." Dạ Thất Thất liếc mắt, khinh thường phun ra ba chữ.

Lấy ra thượng phẩm linh dược, chi đội ngũ của Dạ Thất Thất đương nhiên thông qua khảo hạch, nhưng mà vị trí ba đội dẫn đầu vẫn là vô duyên với bọn họ.

Đạt được vị trí ba đội dẫn đầu chính là Thủy Thanh Ngạo, Nam Đình, cùng với người của một đội Dạ Thất Thất không biết.

Nhìn mấy người kia nhận được ban thưởng phong phú, Dạ Thất Thất bày tỏ hết sức đỏ mắt!

"Đạo sư, khảo hạch đã xong, khi nào thì trả linh dược lại cho chúng ta?" Tất cả mọi người hâm mộ ghen ghét nhìn người thông qua khảo hạch hơn nữa đạt được ba đội dẫn đầu, giọng nói thanh thúy dễ nghe của Dạ Thất Thất đột nhiên vang lên.

Đạo sư: "..."

Mọi người: "..."

"Ngạch... Vị học viên này, linh dược giao ra lúc khảo hạch sẽ không trả lại cho học viên, đây là quy định cho tới nay..." Một đạo sư ho nhẹ hai tiếng, đứng ra giải thích.

Trong nháy mắt Dạ Thất Thất trừng to mắt, hỏi ra một câu làm cho người ta nổi cáu: "Ai quy định?"

"... Học viện quy định, vị học viên này nếu như có nghi vấn gì, có thể đi hỏi viện trưởng." Vị đạo sư bày tỏ cũng vô lực giải thích vấn đề của Dạ Thất Thất, liền đẩy trách nhiệm đến trên người viện trưởng vĩ đại, dù sao những tiểu học viên này cũng không thể nào nhìn thấy viện trưởng.

"Được, ta sẽ đi hỏi viện trưởng." Dạ Thất Thất nghiêm túc gật đầu, bày tỏ nàng nhớ kỹ.

Vị đạo sư này cũng không biết, một câu nói vô tình lấy lệ của hắn, chọc một cái đại phiền toái cho viện trưởng vĩ đại của bọn họ. Thế cho nên về sau khi viện trưởng biết rõ chuyện này thiếu chút nữa đã tiền dâm hậu sát, lại gian (dâm) rồi lại giết vị đạo sư này.

Sau khi khảo hạch xong, trong ba ngày tất cả học viên thông qua khảo hạch đều phải đi Xích Hỏa học viện báo danh, người đến muộn hoặc không đến xem như là tự động bỏ học.

Sau khi khảo hạch kết thúc, bọn Lôi Bằng nói có việc cần phải rời đi, ngay cả Tiểu Ái và Phong Tháp Tháp cũng đi, còn dư lại Dạ Thất Thất và tiểu phá hài không có địa phương để đi mắt to trừng mắt nhỏ.

"Ngươi đừng đi theo ta, ta muốn đi Xích Hỏa học viện, không tiện mang ngươi theo." Dạ Thất Thất trực tiếp mở miệng đuổi người, bản lãnh gây chuyện của tiểu phá hài này tuyệt đối là cấp bậc tông sư. Nếu như mang hắn theo, giá trị hận thù của nàng khẳng định nhanh chóng tăng vọt.

"Ta cũng muốn đi." Tiểu phá hài ngửa đầu, mặt mũi tràn đầy ngạo khí.

Dạ Thất Thất khinh thường hừ lạnh: "Ngươi? Nếu ngươi có thể đi, về sau ta gọi ngươi là đại ca."

Dạ Thất Thất thề, những lời này của nàng hoàn toàn là muốn trào phúng tiểu phá hài không biết tự lượng sức mình, tuyệt đối không có nghĩ tới đi thực hiện.

Ai biết lúc này tiểu phá hài vừa nghe xong thì con mắt tỏa sáng, bỏ lại một câu: "Ngươi chờ!" Người đã như một làn khói không thấy tăm hơi.

Dạ Thất Thất: "..."