Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Chương 143: Phế vật háo sắc (4)



Editor: ChieuNinh

"Ầm ĩ cái gì mà ầm ĩ? Muốn đánh ra ngoài mà đánh, còn dám quấy rối, toàn bộ hủy bỏ tư cách!" Xao động ở bên này dẫn tới đạo sư học viện chú ý, một vị đạo sư mặt tối sầm đi tới, trừng mắt nhìn bọn họ. Trên người bắn ra uy thế cường đại làm bọn họ bị chấn động đến mức nói không ra lời.

"Đạo sư, là cái phế vật này động thủ trước, thỉnh đạo sư đòi cái công đạo cho ta." Thiếu nữ quần áo màu vàng nhạt chỉ vào Dạ Thất Thất mặt mũi tràn đầy ủy khuất nói với đạo sư.

Đạo sư mắt nhìn thiếu nữ quần áo màu vàng nhạt, lại nhìn sang dung mạo thanh tú của Dạ Thất Thất, ánh mắt di chuyển ở trên người các nàng.

"Là như thế thật sao? Ngươi nói." Đạo sư khẽ chau mày, ánh mắt rơi xuống trên người Dạ Thất Thất.

Trước khi hắn tới đã từng thấy qua hình ảnh người thiếu nữ này, nàng chính là người trước nay chưa thấy thân có thuộc tính ngũ hành, đồng thời cũng là phế vật linh căn có một không hai; bởi vì thiếu nữ này, đạo sư bên trong học viện chia làm hai phái, một bên chủ trương thu nàng vào học viện, có lẽ nàng sẽ sáng lập kỳ tích! Một phái khác kiên quyết chủ trương không thể thu vào học viện, không thể để cho một cái phế vật làm hư danh tiếng Xích Hỏa học viện.

Mà đạo sư này, tên là Trương Khâm, đúng là một trong những đạo sư chủ trương không thu vào học viện.

"Nếu như đạo sư đã tin tưởng nàng ta nói, cần gì phải hỏi ta?" Dạ Thất Thất không mặn không nhạt nhìn Trương Khâm một cái, giọng nói không kiêu không nịnh mang theo vài phần chế giễu nhàn nhạt lạnh lẽo.

Mặc dù hắn chưa nói rõ, nhưng ánh mắt cùng thái độ của hắn đã đưa ra đáp án.

Đã như vậy, Dạ Thất Thất không cho rằng chính mình còn có cái gì dễ nói.

"Làm càn! Thứ không coi ai ra gì lớn lối cuồng vọng như vậy, có tư cách gì trở thành học viên của Xích Hỏa học viện? Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu như ngươi lập tức nói xin lỗi, ta liền không tính toán với ngươi." Hai tay Trương Khâm chắp ở sau lưng, một bộ dáng cứng cỏi kiên quyết, trên gương mặt bình thường mang theo vài phần nghiêm túc, đáy mắt thoáng lóe qua ánh sáng.

Xin lỗi?

Dạ Thất Thất nhếch môi, chậm rãi nói ra: "Vì sao ta phải xin lỗi?"

"Đạo sư, ngươi nhìn nàng ở trước mặt ngươi cũng cuồng vọng vô lễ như vậy, nếu như là trở thành học viên Xích Hỏa học viện, còn không biết sẽ lớn lối thành bộ dáng gì? Khẩn cầu đạo sư vì danh tiếng học viện, nghiêm trị người này!" Đáy mắt thiếu nữ quần áo màu vàng nhạt thoáng hiện lên vẻ đắc ý, khiêu khích nhìn Dạ Thất Thất một cái, vui vẻ trong mắt càng đậm.

Phế vật, ta xem ngươi đấu với ta như thế nào?

"Ngươi thật sự không xin lỗi?" Trương Khâm nhàn nhạt quét mắt nhìn thiếu nữ quần áo màu vàng nhạt, trong mắt hiện lên vẻ thưởng thức.

Thiếu nữ này quả thật thông minh, biết mình cố ý khó xử nữ tử này, hình như rất phối hợp, thiếu nữ thông minh như thế, sau này chắc chắn tiền đồ vô lượng.

"Ta vốn không sai, vì sao phải xin lỗi?" Dạ Thất Thất nhướn mày, khóe môi mang theo vài phần mỉa mai: "Đạo sư tới đây, không hỏi nguyên do liền định ra tội của ta, nhận thức trong chuyện này là lỗi của ta, ta nói hay không nói thì có gì khác nhau? Nếu trong nội tâm đạo sư sớm đã có quyết định, cần gì phải quanh co lòng vòng, xin lỗi hay không thật sự trọng yếu như vậy sao? Không nói đến ta vốn có không sai, cho dù là ta thực làm sai, phương thức xử lý của đạo sư cũng không có công bằng, ta có quyền cự tuyệt bất luận mọi khiển trách của đạo sư đối với ta."

Nói xong, Dạ Thất Thất lại giống như cười mà không cười nhìn thiếu nữ quần áo màu vàng nhạt, khóe môi khẽ nhếch nói: "Sự thật như thế nào, trong lòng ngươi và ta tự có kết luận, ngươi khi dễ ta đến nước này, không gì khác hơn cũng bởi vì ta thân là phế vật ngũ hành thuộc tính linh căn, nếu như linh căn của ta là cực phẩm thiên tài khó gặp, ngươi còn dám đối đãi với ta như thế sao?"

Lời Dạ Thất Thất nói đến mây trôi nước chảy, giống như một trận gió thổi qua bên tai mọi người, nhàn nhạt, mang theo vài phần cảm giác tươi mát.

Sắc mặt thiếu nữ quần áo màu vàng nhạt giống như biến sắc ngay lập tức, rất khó coi: "Ngươi đừng vội nói bậy vu oan cho ta, là bản thân ngươi kiêu ngạo ương ngạnh bắt nạt người khác, làm sao lại oán ta? Chẳng qua cái ta muốn là công đạo mà thôi."

"Công đạo?" Dạ Thất Thất hừ lạnh: "Ngươi muốn, ta cũng muốn, làm sao bây giờ?"

"Đạo sư ở đây, tự hắn sẽ cho chúng ta một cái công đạo, ai phải ai trái, tự có công luận." Thiếu nữ quần áo màu vàng nhạt cắn môi dưới ngước đầu vẻ mặt tràn đầy kiêu ngạo nói.

"Nhưng ta không tin cái gọi là công đạo này thì làm sao bây giờ?" Dạ Thất Thất không đếm xỉa ánh mắt nén giận của thiếu nữ quần áo màu vàng nhạt, cùng với ánh mắt như đao của vị đạo sư kia. Lúc ánh mắt vô tình quét qua xung quanh, một bóng dáng ôn nhuận như ngọc tiến vào trong tầm mắt của nàng. Lúc này hai mắt Dạ Thất Thất tỏa sáng, khóe môi khẽ nhếch giống như có chút suy nghĩ mà cười, mở miệng nói: "Ta có vẻ tin tưởng gương mặt đó của hắn sẽ cho ra công bằng, làm sao bây giờ?"