Tà Thiếu Dược Vương

Chương 787: Tề Thiên thoát vây



- Ha ha... Đi ra rồi! Đại gia, bổn đại gia đi ra rồi! Rốt cục đi ra... Mỗi một con khỉ nhỏ đều hưng phấn gào thét, mỗi một con đều bay lên không trung nhảy múa.

- A... Mà lúc này, trong số người đứng ở một bên nhìn, chỉ có Nhậm Kiệt sớm biết sẽ là như thế, Hổ Hổ thì hưng phấn muốn xông tới, lại bị Nhậm Kiệt ôm lại.

Đừng xem những tiểu tử này mỗi một tên đều không xê xích bao nhiêu so với Hổ Hổ, giờ này hưng phấn ào ào lao ra ngoài, trên thân mang theo tia sáng màu đỏ, nhưng không thể tùy tiện đến gần, bởi vì vừa rồi đều từ trong Thánh Bia thoát vây đi ra, tình trạng của chúng đều không bình thường.

Mà bên kia, Nhậm Thiên Hành cùng năm vị Tiên Vương đều hoàn toàn ngây dại.

Thấy Hổ Hổ trong lúc bất chợt tăng lên đến cấp Tiên Vương, cũng đủ để rung động, đủ để kinh người, hiện tại thấy một màn như vậy, họ hoàn toàn hoảng sợ ngây người, đây là cái gì, mỗi một con khỉ đều có chứa lực lượng làm cho bọn họ đều cảm thấy uy hiếp.

Hơn nữa mỗi một con khỉ nhỏ đều tràn đầy sinh mạng độc lập, mỗi một động tác, mỗi một sắc thái, mỗi một tiếng kêu lời nói... đều hoàn toàn bất đồng.

Nhưng lại có thể nhìn ra, bọn chúng đều là một thể, mà lại đều độc lập, đây là pháp thuật gì, đây là thần thông gì?

Cái này, thật sự... thật sự đã vượt ra ngoài tri thức và hiểu biết của họ.

Tuy rằng lúc trước Tề Thiên bị tập kích ở Tây Bắc đại doanh Nhậm gia, đã từng dùng thân mình hóa thành vô số con nhỏ khỉ đánh chết rất nhiều quân địch, hóa giải chiến sự ở Tây Bắc đại doanh, nhưng lực lượng lúc đó hoàn toàn không thể so sánh với hiện giờ.

Cho dù Nhậm Thiên Hành bọn họ đã nghe nói qua chuyện đó, nhưng so với tận mắt nhìn thấy bản tôn Tề Thiên bị trấn áp từ trong Thánh Bia thoát vây, lại là một khái niệm hoàn toàn khác.

- Oa! Chúc mừng một chút, vỗ tay hoan nghênh!

- Thống khoái... Quá thống khoái! Ha ha... Đi ra rồi!

- Lão già kia, hãy đợi đấy! Bổn đại gia rất nhanh thì sẽ tìm ngươi!

- Đến đây, ôm một cái! Ha ha...

"Bịch Bịch... Keng Keng.. Grào Grào..."

Trên bầu trời, vô số con khỉ nhỏ cụng tay lẫn nhau hoan hô, ôm lẫn nhau vui mừng, cũng có con quá hưng phấn đánh lẫn nhau... trên không trung phát ra thanh âm chấn động.

Một màn này, không ai có thể nghĩ tới đây chỉ là một người thoát vây!

- Ta cũng muốn đi, ta cũng muốn đi... Hổ Hổ nhìn xem một hồi, quên mất chuyện vừa rồi, vùng vẫy muốn đi lên.

- Nhanh, nhanh, Tề Thiên! Hổ Hổ muốn đi đâu kìa, nhanh lên đừng đùa nữa! Đúng rồi, Hổ Hổ có thể nhìn thấy đấy, để cho nàng vui vẻ một chút, nếu không coi chừng sau này bổn gia chủ không để cho nàng quản tới ngươi! Hổ Hổ giống như là con của Nhậm Kiệt, bất quá Nhậm Kiệt cũng sớm đã phát hiện giữa Hổ Hổ và Tề Thiên rất đặc thù, đợi sau khi từ Cuồng Ngưu nơi đó biết rõ Hổ Hổ là thất muội của Nghịch Thiên Thất Đại Thánh bọn họ năm xưa đã chết, Nhậm Kiệt cũng có chút hiểu rõ.

Hổ Hổ này, Nhậm Kiệt xem như con của mình, lúc trước chính là Nhậm Kiệt hao phí lực lượng dựng dục cứu sống nàng, giúp cho nàng sống lại.

Còn luôn cưu mang nàng, hiện tại nàng từ từ lớn lên, đã sắp khôi phục ký ức của năm xưa... Hắc hắc... nếu Tề Thiên thật sự muốn mang đi Hổ Hổ, không biểu hiện ra chút thành ý để gia trưởng hắn này yên tâm thì sao được! Tuy nhiên nói thì nói vậy, nếu làm như vậy, chẳng phải Tề Thiên sẽ trở thành... Ha ha...

- Tốt lắm! Vạn Thiên Biến Hóa, Vạn Pháp Tùy Tâm! "Bùng... Bùng... Ầm..." Nghe Nhậm Kiệt nói vậy, tất cả con khỉ nhỏ lập tức dừng lại, sau đó đồng thời đáp một tiếng "tốt lắm", rồi tất cả con khỉ nhỏ rối rít nhập lại vào nhau.

Trong nháy mắt va chạm, sau đó biến thành một đoàn dung hợp cùng một chỗ, biến thành một con khỉ lớn hơn.

Dần dần, xuất hiện một con cự viên to lớn đầu đội trời chân đạp đất, đã không còn là bộ dáng con khỉ nhỏ, nói là cự viên càng thêm chính xác, bởi vì quá mức to lớn.

- A... Trong lúc bất chợt, ánh mắt cự viên kia nhìn về phía Nhậm Kiệt bên này, khoát tay một cái, trong nháy mắt chộp lấy Thánh Bia vô cùng to lớn kia không ngừng luyện hóa.

Trong Thánh Bia giống như có mười vạn tám ngàn cái lỗ chân lông, đó là hiệu quả của bộ phận máu thịt, lông tóc cùng lực lượng trong thân thể Tề Thiên luyện vào trong đó, hoàn toàn luyện hóa khối Thánh Bia thần kỳ nhất trong thiên địa này.

Mà ngay khoảnh khắc cự viên chụp xuống, Thánh Bia kia liền xoay tròn.

"Vèo... Vèo..." Càng xoay tròn càng nhanh, dần dần biến thành một cây gậy to lớn màu đỏ. Chỉ có điều, sức nặng của nó không chỉ là 10 vạn tám ngàn cân đơn giản như vậy, nhưng cây gậy này chỉ trong nháy mắt biến lớn biến nhỏ, đồng thời lớn nhỏ tùy ý.

Đang trong quá trình biến hóa, đột nhiên Tề Thiên búng ra, trong nháy mắt cây gậy này đã biến thành bộ dáng của hắn, vọt tới bên Nhậm Kiệt, kéo lấy Hổ Hổ xông về phía Tề Thiên bên kia.

Lần này Nhậm Kiệt không có ngăn cản, vừa rồi bởi vì Tề Thiên đang thoát vây, nhìn như không có gì, nhưng lúc đó sinh ra lực lượng cường đại biến hóa cùng xung lực vượt quá tưởng tượng, hơn nữa luyện hóa Thánh Bia còn không biết thế nào.

Hiện tại rốt cục không có vấn đề nữa, nhìn thấy Tề Thiên đã luyện hóa Thánh Bia thành thân ngoại hóa thân, đồng thời còn có thể trở thành vũ khí của hắn, là chân chính Hỗn Độn Chí Bảo, Nhậm Kiệt cũng vui vẻ.

Mặc dù chỉ là ở một bên nhìn, nhưng nhìn thấy một kiện Hỗn Độn Chí Bảo sinh ra, đối với Nhậm Kiệt cũng có trợ giúp rất lớn. Hơn nữa Tề Thiên đã dạy cho Nhậm Kiệt bộ công pháp của hắn này, cho nên Nhậm Kiệt cũng từ trong quá trình hắn thi triển, dùng để thoát vây học được rất nhiều, đồng thời từ trên kiện Hỗn Độn Chí Bảo của Tề Thiên này thấy được con đường tương lai của Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ.

Mặc dù sẽ rất khó khăn, rất dài lâu, nhưng Nhậm Kiệt biết: Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ nhất định phải trở thành Hỗn Độn Chí Bảo mới được.

Bất quá Hỗn Độn Chí Bảo hơn xa so với tưởng tượng, Tề Thiên bị vây mấy vạn năm luôn luôn nỗ lực, sau đó mượn mình trợ giúp, dẫn đường ít nhất ba thành lực lượng của đại thế giới Cổ Thần Vương, mới hoàn thành hoàn toàn chuyện này, đủ để biết sự trân quý của Hỗn Độn Chí Bảo.

Tề Thiên bị vây mấy vạn năm, ngay lúc thoát vây cũng đồng thời luyện hóa Thánh Bia trấn áp hắn này trở thành kiện Hỗn Độn Chí Bảo, điều này coi như là một chuyện vui ngoài ý muốn.

- Kim Cô Bổng... Kim Cô Bổng thu nhỏ, thu nhỏ, trở nên lớn, trở nên lớn... Mà lúc này, Hổ Hổ thì mãi mê chơi đùa, hoàn toàn quên mất một chút sợ hãi cùng không thích vừa mới khôi phục trong trí nhớ. Nàng bất đồng với những người khác, Cổ Tiểu Bảo bọn họ đều từ từ lớn lên, nhưng Hổ Hổ thì vẫn luôn duy trì tâm tình trẻ con.

Chỉ có thời điểm Tề Thiên bị giết, nàng mang theo hai con vượn trắng nhỏ, cũng gia nhập giết chóc.

Nhưng trải qua lần này lắng đọng lại, hơn nữa lần nữa nhìn thấy Tề Thiên, nàng lập tức vui vẻ. Lúc này nàng cầm cây gậy Tề Thiên vừa mới luyện hóa chơi đùa mê say.

Thứ này giống như thân ngoại hóa thân của Tề Thiên, Tề Thiên hoàn toàn luyện hóa, tùy tâm biến hóa, quả thật rất thần kỳ! Mấu chốt là cũng giống như một phân thân của Tề Thiên, vừa có chứa khí tức của Tề Thiên, vừa có có năng lực biến hóa hàng vạn hàng ngàn, cho nên vừa lúc phù hợp với tâm tính trẻ con của Hổ Hổ giờ này, Hổ Hổ mãi mê chơi đùa không thôi.

- Đại Thánh! Thu thần thông đi, đến đây tâm sự! Thấy Hổ Hổ còn nhớ rõ chuyện xưa mình kể cho nàng nghe, kêu kiện Hỗn Độn Chí Bảo của Tề Thiên vừa mới luyện hóa này là Kim Cô Bổng, Nhậm Kiệt thiếu chút nữa bật cười thành tiếng, nhìn lại thân thể to lớn của Tề Thiên, Nhậm Kiệt hướng về phía Tề Thiên hô một câu.

- Cút đi! Đại gia đâu phải tên đó đâu! Vừa nghe Nhậm Kiệt cũng kêu như vậy, Tề Thiên không nhịn được trả lời một câu, nhưng trong nháy mắt thân hình thu nhỏ, biến thành bộ dáng một đại hán. Đúng là giống nhau như đúc với Tề Thiên lúc đầu Nhậm Kiệt gặp được, chỉ có điều thời khắc này bản thể Tề Thiên đi ra, càng tạo cho người ta một loại khí thế đỉnh thiên lập địa, bá tuyệt thiên hạ.

Nhậm Thiên Hành, Kỳ Lân Tiên Vương bọn họ vẫn không rõ chuyện gì xảy ra, nhất thời còn chưa hiểu ý trong lời nói của Nhậm Kiệt và Tề Thiên, cái gì cái tên kia, chẳng lẽ còn có một nhân vật lợi hại như hắn hay sao? Cái này cũng quá kinh khủng đi!?

Tuy rằng Tề Thiên không có cố ý phóng ra lực lượng, uy áp, nhưng giờ này loại uy thế không phục thiên địa, bá tuyệt thiên địa của Tề Thiên, nên Tề Thiên mới vừa đi vào, đã làm cho Hình Vẫn Tiên Vương lộ ra thần sắc cảnh giác, Nhậm Thiên Hành bọn họ thì khẽ thi lễ rất cung kính.

Đạt tới bước này của họ, là biết Tề Thiên chân chính cường đại, loại nhân vật này khẳng định là tồn tại khiến người ta quỳ lạy.

- Ở đâu tìm được mấy tên này, ngược lại không tệ, cho dù là ở thời hỗn độn, thời đại hồng hoang cũng coi như có chút thành tựu, là chư hầu một phương. Tuy nhiên tương lai thành tựu cùng phát triển của những người này, chưa chắc có tự tay ngươi bồi dưỡng tốt cho những người đó. Lão Kỳ Lân này hẳn là sinh linh hỗn độn thì phải, nhưng tuổi thọ vốn gần tới thời kỳ cuối, chắc cũng được lợi từ lực lượng của đại thế giới Cổ Thần Vương, tuổi thọ tăng lên, nhưng tiền đồ không lớn. Phượng Hoàng này cũng không tệ lắm, có chút hy vọng. Tiểu Hắc Long này cũng như vậy... Nói thật, bọn họ không phải người của đại thế giới này, chính ở chỗ này thành tựu như thế chưa chắc có thể có nhiều. Còn người này thật ra được, tuy nhiên lực lượng là chiếm được từ người khác, nếu như không có tình huống đặc biệt, đạt tới Tiên Vương cũng là cực hạn. Người này hẳn là người của Tiên giới bị ngươi hàng phục phải không? Nhưng dường như bị hao tổn rất nặng, ý thức không rõ ràng lắm... Tề Thiên cũng chú ý tới Nhậm Thiên Hành và năm vị Tiên Vương, người này quen thói không bỏ, liền lên tiếng đánh giá từng người.

Mặc dù chỉ là nhìn thoáng qua, nhưng Tề Thiên cũng đánh giá bọn họ từ trên xuống dưới từ đầu tới đuôi, sau đó còn có chút hứng thú, tính toán cẩn thận nói.

Mà Nhậm Thiên Hành, Kỳ Lân Tiên Vương, Phượng Hoàng Tiên Vương, Hắc Long Tiên Vương, Hình Vẫn Tiên Vương trải qua tu luyện lần này, vốn đều rất hưng trí bừng bừng, hơn nữa lòng tin mười phần, chuẩn bị một trận đột phá lớn hơn, mặc dù biết con đường kia dài dòng mà khó khăn, nhưng cũng có lòng tin đi lên được một chút.

Chỉ là bị Tề Thiên vừa nói như vậy, mỗi người đều trong lòng chìm xuống.

- Ngừng... ngừng... Nhậm Kiệt giơ tay lên kêu hắn ngừng, rồi nói: - Ngươi đây là tính xấu không đổi mà! Bất quá phỏng chừng hiện tại nếu đưa cho ngươi vật kia đối với ngươi tác dụng cũng không lớn, muốn nói gì nói với bổn gia chủ, tốt nhất đừng nói với người khác, ngươi làm ảnh hưởng tới tâm tính căn nguyên của Nhậm gia thì làm sao bây giờ? Có thể thành hay không, có cố định sao? Ngươi có từng nghĩ sao mình lại có ngày hôm nay không? Ngươi có từng nghĩ có thể bởi vì mình bị vây khốn mấy vạn năm mà chiếm được kiện Hỗn Độn Chí Bảo này không? Ngươi có từng nghĩ mình còn có thể luôn cố gắng cho giỏi hơn không? Ngươi có từng nghĩ còn có người lợi hại như bổn gia chủ này cứu ngươi ra hay không?

- Đều không nghĩ tới phải không? Nhậm Kiệt có thể trị Tề Thiên nhất, nhìn Tề Thiên nói: - Vậy trước tiên đừng nói gì khác, nếu ngươi đã đi ra rồi thì nói nghiêm chỉnh một chút chuyện có ích. Đúng rồi, trước đây bổn gia chủ còn gặp Ngưu Lão Nhị, tên này đi ra một cái vó trâu, nhưng cuối cùng lại giống như ngươi trước đây, chỉ có điều... còn gặp một huynh đệ khác của Nghịch Thiên Thất Đại Thánh các ngươi, hắn lại là bản thể đi ra!

Tề Thiên há hốc mồm lắng nghe, chỉ có Nhậm Kiệt có thể trị được hắn, mà Nhậm Kiệt vừa nói như vậy Tề Thiên cũng không tức giận, ngược lại thì rất đồng ý gật đầu.

Tuy nhiên khi nghe Nhậm Kiệt nói đến gặp Ngưu Lão Nhị, hắn cũng rất là bất ngờ; tiếp đó nghe giọng điệu của Nhậm Kiệt khi nói gặp một huynh đệ Nghịch Thiên Thất Đại Thánh khác, hơn nữa nghe nói là bản thể đi ra, Tề Thiên vốn đang tươi cười lập tức thu lại, tuy rằng hóa thân làm hình người, nhưng giờ khắc này trên mặt hắn lại xuất hiện sắc thái độc hữu của cự viên kia, phẫn nộ nhe răng quát to:

- Người nào?

Tề Thiên được xưng là vạn pháp đều thông, hết thảy đều hiểu, đương nhiên là rất thông minh, Nhậm Kiệt vừa nói như vậy hắn đã hiểu chuyện gì xảy ra, chính hắn giờ này mới có thể đi ra ngoài, những người khác bản thể hoàn toàn đi ra, nếu như không gặp nhân vật nghịch thiên như Nhậm Kiệt này thì không có khả năng.

Mà so với hắn còn đi ra sớm hơn, cộng thêm giọng nói của Nhậm Kiệt như vậy, hắn đã hiểu chuyện gì xảy ra: "phục tùng rồi".

Điều này sao có thể không khiến hắn tức giận?! Nghịch Thiên Thất Đại Thánh bọn họ chưa từng phục tùng, nhất là sau khi bị trấn áp, đừng nói là mấy vạn năm, dù là mấy chục vạn năm, mấy trăm vạn năm, cũng sẽ không phục tùng...