Tà Thiếu Dược Vương

Chương 693: Ngưu Lão Nhị nổi điên



- A... Nghe Nhậm Kiệt nói lời này, Bàng Cẩm ở một bên thiếu chút nữa ngã chúi đầu xuống đất, trong đầu vang lên tiếng ông ông, đã có hơi hỗn loạn.

Ngay cả Bàng Vân cũng trố mắt líu lưỡi, không thể tin được tai mình nghe chính là sự thật: "Trời ơi hắn nói thái thượng trưởng lão sẽ chết, cái này... cái này không phải rõ ràng muốn giết chết Đường Phong trưởng lão sao?"

Vừa rồi mặc dù biết: người có thể chạy vào bên trong Đông Hoang Thần Giáo làm ra hết thảy chuyện như thế, tuyệt đối không phải nhân vật bình thường, nhưng thật sự nghe hắn nói muốn giết chết Đường Phong thái thượng trưởng lão, Bàng Vân vẫn có cảm giác sợ hãi hít thở không thông.

Không sai, chính là sợ hãi... sợ hãi phát ra từ nội tâm. Chín vị thái thượng trưởng lão của Đông Hoang Thần Giáo, không nói mỗi người đều mạnh bao nhiêu, chủ yếu là thân phận địa vị của họ, cho dù là các đại giáo vô thượng khác cũng không dám nói giết là giết, điều đó chẳng khác nào là địch của cả Đông Hoang Thần Giáo.

Loại chuyện như vậy, tu luyện giới gần như không ai dám làm, nhưng hôm nay nàng lại nghe được.

- Không đủ sao? Nếu không đủ vậy thì thêm chút... Thấy Bàng Vân không lên tiếng, nhìn bộ dáng nàng bị hoảng sợ ngây người, Nhậm Kiệt lại cố ý bổ sung một điều. Trên thực tế, nếu đúng thật không đủ, thì dù có bắt thêm mấy thái thượng trưởng lão đến đây trực tiếp giết chết, Nhậm Kiệt cũng đều không quan tâm.

Chuyện là địch với đại giáo vô thượng hắn có không ít, giết người của đại giáo vô thượng hắn cũng giết không ít. Hơn nữa Nhậm Kiệt biết rõ, hiện tại có cơ hội tiêu diệt sinh lực của đối phương, thì không thể bỏ qua, bởi vì sớm hay muộn sẽ có một ngày phải chân chính đối mặt, cho nên hắn cũng không có e ngại bất kỳ điều gì.

- Không... Không cần! Đủ... đủ rồi... Quá đủ rồi! Ta là đang suy nghĩ nên nói như thế nào, làm sao mang ngài đi vào mà sẽ không... mà sẽ không xảy ra chuyện gì! Dù sao ngài cũng biết, cuối cùng ta phải suy tính một chút đường lui cho mình mới được? Bàng Vân vừa nghe nói sợ tới mức liên tục xua tay, gần như phản ứng đầu tiên của nàng khi nghe Nhậm Kiệt nói lời này: chính là người này sẽ bắt mình dẫn thêm một vài người Đông Hoang Thần Giáo đến đây để giết chết, mới nghĩ vậy nàng đã cảm giác như trái tim muốn nhảy ra ngoài lồng ngực... làm sao dám nói không đủ!

Hơn nữa đến giờ khắc này, nàng cũng biết mình phải làm theo bất kỳ lời nói gì của người này! Đối mặt với nhân vật kinh khủng như thế, nàng đúng là không dám có ý nghĩ gì khác. Dĩ nhiên, là một nữ nhân thông minh, trong lời nói, vẻ mặt nàng cũng mang theo ý thử dò xét hoặc là nói cầu tình.

Bởi vì lúc này, nàng đã không dám dùng giọng nói đàm phán hay bất kỳ một lời thừa thải nào, thầm sợ chọc giận vị kinh khủng, vị điên cuồng, vị cả gan làm loạn cái gì cũng dám làm trước mắt này.

Nghe nàng nói thế, Nhậm Kiệt không khỏi cười: - Chuyện đó thì đơn giản: một là chính phu nhân đi giải thích với Đông Hoang Thần Giáo, dù sao phu nhân là bị bức bách. Nếu như vậy còn không được, sau khi hoàn thành chuyện này ta cũng có thể mang phu nhân cùng đệ đệ an toàn rời đi, đến một địa phương Đông Hoang Thần Giáo cũng không tìm được. Hai là, sau khi dẫn ta đi vào, phu nhân cứ giả bộ như cái gì đều không biết, dĩ nhiên, về phần bên trong đó rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì, thì cũng không dám bảo đảm... Vì thế chính phu nhân tự quyết định đi!

- Tốt lắm! Ta toàn lực hiệp trợ ngài, không quản ngài muốn làm gì ta đều sẽ giúp ngài hoàn thành! Như vậy ta cũng không thể tiếp tục ở lại Đông Hoang Thần Giáo được nữa, cũng không dám nói chuyện điều kiện gì với ngài, chỉ hy vọng ngài có thể bảo đảm an toàn cho tiểu đệ của ta. Chuyện đi vào tiểu thế giới Đông Hoang Thần Giáo, ta sẽ nhanh chóng nghĩ biện pháp làm tốt! Trầm mặc một lát, Bàng Vân rốt cục quyết định.

- A... Tỷ... Tỷ điên rồi sao, tỷ định làm gì! Tỷ biết tỷ đang làm gì không? Bàng Cẩm vừa nghe nói hoảng sợ tới mức đầu óc đã căng cứng lập tức nghe ông một tiếng, tỉnh táo lại: "Trời ơi! Tỷ tỷ định làm gì? Đối phương mới nói có mấy câu, tỷ đã phản bội định rời Đông Hoang Thần Giáo... Đây chính là đại giáo vô thượng đấy! Cái này... cái này không phải tự tìm chết sao!"

Dĩ nhiên, hiện tại hắn ngay cả đưa mắt nhìn Nhậm Kiệt cũng không dám, nhưng thông qua thần thức nóng nảy trao đổi cùng Bàng Vân.

- À... Bàng Vân lập tức thông qua thần hồn lực đáp lại, lộ vẻ sầu thảm, bất đắc dĩ cười khổ nói: - Tiểu đệ này, lần này tỷ tỷ không biết có thể còn sống gặp lại ngươi hay không, chỉ hy vọng ngươi có thể tiếp tục sống tốt một chút! Không có tỷ chiếu cố ngươi, sau này tự mình ngươi phải học hỏi thông minh một chút! Lòng tham không tệ, nhưng không có thực lực, không có bối cảnh, không có chỗ dựa... thì chỉ là tìm chết. Sau này ngàn vạn lần ngươi phải nhớ kỹ, sửa đổi một chút tật xấu trước kia! Trước đây tỷ nghĩ là có thể một mực chiếu cố ngươi, ngươi có chút tật xấu nhỏ cũng không sao, chỉ cần ngươi có thể vui vẻ sống yên ổn cả đời này thì tốt rồi! Cũng không cầu ngươi ra sao, bởi vì người cường đại, người thông minh chưa chắc đã vui vẻ, có thể nhìn ngươi sống vui vẻ như vậy, tỷ đã rất vui mừng rồi!

- Tỷ... Vừa nghe tỷ tỷ nói, Bàng Cẩm cũng cấp bách, tay nắm ống tay áo Bàng Vân run rẩy, nước mắt đều tuông ra, vội vàng thông qua thần thức nói: - Tỷ... tỷ nói cái gì vậy? Tỷ là phu nhân Giáo chủ Đông Hoang Thần Giáo, tỷ sẽ không có việc gì đâu! Tỷ tuyệt đối sẽ không có chuyện! Chỉ cần tỷ trước đáp ứng với người này, một khi gặp giáo chủ, hoặc là người cường đại hơn thì cứ bảo họ giết chết hắn...

- Tiểu đệ! Ngươi quá ngây thơ... ấu trĩ! Chuyện không đơn giản như ngươi nghĩ vậy đâu. Người này kinh khủng thế nào, vừa rồi ngươi cũng nhìn thấy đấy, thật không tưởng tượng! Hơn nữa hắn hẳn là người mấy hôm trước bị Thiên Châu của Kiếm Tiên Giáo, Tàn Hồn Thiên Tử của Tàn Hồn, Đan Vô Pháp của Đan Tiên Giáo đuổi giết. Ba người kia đều là người chiếm được Tiên khí thừa nhận, đều là người có thể nắm trong tay Tiên khí, nhưng ba người đuổi giết cuối cùng còn bị hắn trốn thoát, mà lại trong nháy mắt đi xuyên vào, nắm trong tay, phá hủy đại trận hơn hai ngàn dặm của Đông Hoang Thần Giáo ta, thủ đoạn như thế đã là thông thiên rồi, không phải ta và ngươi có thể tưởng tượng!

- Mà nếu đối phương đã dám làm như vậy, hiển nhiên là có nội tình, nhưng chúng ta lại không có mảy may nội tình gì. Huống chi, cho dù hắn bảo ta làm gì, khẳng định cũng sẽ lưu lại ngươi. Đối phương có Tiên khí, cho dù giáo chủ cùng những người khác có lợi hại mấy đi nữa, cũng không có khả năng cứu được ngươi. Cùng với do dự còn không bằng hoàn toàn dựa vào hắn, có lẽ còn có một đường sinh cơ! Tiểu đệ! Ngàn vạn lần nhớ kỹ, không nên lộn xộn, không cần làm loạn! Ngàn vạn lần chớ chọc giận người này! Tỷ tỷ phụ trách Đông Hoang Thần Giáo đã nhiều năm như vậy, cho tới nay chưa từng thấy một người nào kinh khủng như thế. Tỷ tỷ sẽ tận lực phối hợp với hắn, hy vọng có thể tranh thủ một đường sinh cơ cho tỷ đệ ngươi và ta. Về phần Đông Hoang Thần Giáo này... sau này sẽ không còn liên quan với tỷ đệ chúng ta nữa!

Bàng Vân rất thông minh, nàng biết khuyết điểm của đệ đệ mình, biết tất cả mọi chuyện trước kia hắn làm, nhưng nàng đều không thèm để ý tới, bởi vì nàng đến nơi này rồi được kỳ ngộ thăng quan tiến chức như diều gặp gió, đứng ở địa vị cao, chính là muốn cho đệ đệ khoái khoái lạc lạc vượt qua cuộc đời này. Đối với Đông Hoang Thần Giáo, nàng cũng không có quyến luyến, càng không có tình cảm gì nhiều lắm, không có loại trung thành như những chiến sĩ kia từ nhỏ bị nhồi sọ trung thành với Đông Hoang Thần Giáo, bởi vì nàng vốn chỉ là một viên quản sự ở bên ngoài.

Ở vào thời điểm này, nàng càng biết rõ hơn so với trước kia, mà Bàng Cẩm sau khi nghe Bàng Vân nói lời này cũng hoàn toàn hết chỗ nói rồi!

- Hai tỷ đệ các ngươi nói chuyện xong chưa? Nói chuyện xong tới xem một chút trận chiến này, đã đến thời điểm đặc sắc nhất, thuận tiện nói một chút suy nghĩ của phu nhân! Nhậm Kiệt đang nhìn Ngưu Lão Nhị chiến đấu cùng Đường Phong, giống như chờ đợi kết quả, đột nhiên quay đầu nhìn về phía hai tỷ đệ, đúng lúc hai người trao đổi xong, Nhậm Kiệt đột ngột lên tiếng lại giống như biết bọn họ trao đổi, thậm chí bộ dáng như biết nội dung bọn họ trao đổi...

Bàng Cẩm sợ tới mức giật mình một cái, Bàng Vân thì vội vàng gật đầu nhìn về phía chỗ chiến đấu bên kia. Vừa rồi nàng đơn giản giải thích một chút với Bàng Cẩm, thật ra nàng cũng không có nói gì. Người đầu trâu này khẳng định là trong Thánh Bia trốn ra, đây chính là tồn tại gây náo động long trời lỡ đất cho mấy đại giáo vô thượng, ba thiên tài nắm giữ ba kiện Tiên khí đuổi giết đều không thể giết chết, nhưng bây giờ người này chỉ nói một câu lại có thể làm cho nhân vật đó thành thành thật thật làm theo, sự kinh khủng này không cần nói nhiều.

Bị cuốn vào loại chuyện như vậy, Bàng Vân rất rõ ràng một điều: Muốn hoàn toàn thoát thân đã không có khả năng, vậy thì phải làm ra lựa chọn. Nếu như không có đệ đệ, chỉ là bị người này bức bách đi vào tiểu thế giới, có lẽ nàng còn có thể có tính toán khác, nhưng có đệ đệ, cộng thêm tình thế trước mắt, nàng đành phải làm ra lựa chọn như vậy.

"Ầm... Ầm..." Lúc này, chiến đấu đã thăng cấp, trên phòng ngự của Ngưu Lão Nhị ngưng tụ kia không ngừng xuất hiện vết rách.

Mà giờ này, quả đấm của Ngưu Lão Nhị càng đánh càng uy mãnh, từ từ chèn ép Đường Phong.

Thời khắc này Đường Phong buồn bực nhất, thân là một trong chín vị thái thượng trưởng lão của Đông Hoang Thần Giáo, là nhân vật vinh dự bực nào, không nghĩ tới bị người cưỡng ép thu vào bên trong tiểu thế giới, còn bị một tên người không ra người đánh thành như vậy.

Trong lòng Đường Phong biết rõ, nếu như không phải ở trong tiểu thế giới, lão căn bản không chống đỡ được bao lâu, người này ở dưới tình huống hoàn toàn không cho lực lượng chiến đấu của họ khuếch tán, còn có thể hung hãn như vậy, bằng vào thân thể đã có thể đối kháng với pháp bảo của mình, cuộc chiến này căn bản không cần đánh đã biết kết quả.

Tuy rằng Cuồng Ngưu ngưng đọng pháp lực thành cái lồng phòng ngự bao phủ bọn họ ở trong đó, nhưng chỉ dựa vào thân thể, cũng làm cho Đường Phong kêu khổ không chịu nổi.

Rốt cục trong lúc Cuồng Ngưu công kích điên cuồng, Đường Phong sơ suất không kịp phòng bị một cái, "bùng" một tiếng, bị Cuồng Ngưu đánh một quyền trúng bả vai, bờ vai của lão trực tiếp vỡ nát, pháp bảo trong tay cũng rời tay bay đi.

- Không xong! Trở về đây... Bạo... Đối với cấp bậc Đường Phong loại này, thân thể bị hao tổn vốn không phải là chuyện lớn gì, mà khống chế pháp bảo tự nhiên không cần nắm trong tay, nhưng lúc này lão đối mặt chính là Cuồng Ngưu, một khi đối phương điên cuồng công kích đắc thế, rõ ràng sẽ liên tục không ngừng. Dưới tình huống như thế, lão không còn nghĩ tới gì khác: "thoát ra ngoài", thời khắc này trong đầu của lão chỉ có một ý niệm này, không còn mảy may lòng ôm may mắn hay là một chút lòng tự tin kiêu ngạo trước đó, lúc này trong lòng lão chỉ có một ý niệm: phải không tiếc hết thảy, xông ra!

Cho nên Đường Phong trực tiếp tự kích nổ Lăng Thiên Bảo Khí tuyệt phẩm của mình, lão muốn làm nổ tung tiểu thế giới này, giờ này dù sao vẫn còn ở trong Đông Hoang Thần Giáo, chỉ cần ra ngoài được, không quản bọn họ là ai, bọn họ đều chết chắc rồi!

"Ầm..." - A...

Tiếng nổ, tiếng rống vang lên! Ngay lúc Lăng Thiên Bảo Khí tuyệt phẩm của Đường Phong kia trực tiếp nổ tung, đồng thời, Cuồng Ngưu cũng rống to một tiếng, rồi không quan tơi hêt thay vọt tới gần, hoàn toàn không cho Đường Phong mảy may cơ hội, hắn vung hai tay quyền luân phiên nện xuống, trong nháy mắt dưới uy lực của sức nổ, Cuồng Ngưu trực tiếp đánh chết Đường Phong.

- Không xong... Nhưng ngay khoảnh khắc đó, Bàng Vân ở một bên nhìn không khỏi biến sắc, bởi vì uy lực bùng nổ của Lăng Thiên Bảo Khí tuyệt phẩm kia quá kinh người, hơn nữa Cuồng Ngưu lại không buông bỏ Đường Phong để ngay mặt áp chế... lập tức giống như núi lửa phun trào dung nham phóng lên cao, đã tới vòng phòng ngự của Cuồng Ngưu bố trí.

Cổ lực lượng kia vô cùng cuồng bạo, giống như một người phàm thế tục bất lực trước mặt thiên tai, Bàng Vân biết rằng, cho dù chỉ là bị lan đến gần một chút, nàng cùng tiểu đệ Bàng Cẩm đều sẽ chết chắc rồi. Lăng Thiên Bảo Khí tuyệt phẩm nổ tung oai lực vô cùng kinh khủng, đủ để hủy diệt hết thảy trong chu vi vạn dặm, cho dù Pháp Thần Cảnh đỉnh phong cũng không dám tùy tiện chống đỡ ngay mặt.

Còn dưới Pháp Thần Cảnh ở trong loại nổ tung này, khẳng định chỉ yếu đuối như con kiến, chết như thế nào cũng không biết... Cố tình người kia lại làm như không để ý tới... Tiểu thế giới này xong rồi, mình cùng đệ đệ cũng xong rồi!

- Người này thật không hổ kêu là Cuồng Ngưu, nổi điên lên cái gì đều quên sạch! Trông thấy cảnh tượng này, Nhậm Kiệt rất là không nói nên lời, đồng thời hai tay bấm pháp quyết, trong nháy mắt mặt trời trên bầu trời tản ra một đạo hào quang cuồn cuộn nóng rực, trực tiếp chèn ép xuống, cùng lúc đó, đột nhiên vang lên tiếng long ngâm vang dội bên trong tiểu thế giới.

Lôi Long, Hỏa Long, Thủy Long, Độc Long, Hồn Long, Huyết Long, Cốt Long, bảy con rồng vờn quanh đan vào nhau, phối hợp với lực lượng của mặt trời trên bầu trời tạo thành một lực lượng phong ấn.

"Ầm... Bùng... Ầm... Bùng..." Lập tức, Lăng Thiên Bảo Khí tuyệt phẩm nổ tung ở trong phong cấm mới này, uy lực kinh thiên động địa, nhưng cũng không ảnh hưởng tới bên ngoài chút nào. Bảy con rồng khí linh này, là Nhậm Kiệt bắt chước Phong Cấm Ấn của mình ngưng tụ thành một cái không gian phong cấm, cũng không yếu chút nào so với không gian của Ngưu Lão Nhị dựa vào bốn chân của hắn tạo thành kia, cộng thêm uy lực nổ tung này trải qua không gian phong ấn của bốn chân Ngưu Lão Nhị cản trở, đã tiêu hao hơn phân nửa... Cuối cùng uy lực nổ tung thoạt nhìn kinh người, nhưng cũng khó mà phá mở phong cấm của Nhậm Kiệt.

Sau khi chấm dứt đợt nổ, tuy rằng bảy con rồng không đến mức thân thể hoàn toàn vỡ vụn, bởi vì hiện tại bọn chúng đã rất cường đại, thân thể càng là cường đại mỗi lần hư hại sau đó khôi phục càng khó khăn, về phần một chút thương thế thì rất nhanh có thể hồi phục tốt lắm.

- Trước đừng đi trở về, đi tìm hắn tính sổ đi! Tuy rằng khí linh sau đó đều có thể mượn Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ lần nữa ngưng luyện, nhưng Nhậm Kiệt lại vẫy tay một cái bảo bọn chúng ở lại đây, đồng thời chỉ vào Cuồng Ngưu.

Vừa nghe Nhậm Kiệt nói vậy, Lôi Long lập tức dẫn đầu vọt xuống. Hiện tại bọn chúng đã có linh trí, mỗi tên đều bay tới tìm Cuồng Ngưu tính sổ.

- Ối... Ối... Mấy tiểu tử các ngươi muốn làm gì vậy? Đi qua một bên đi! Ta cũng bị thương! Ta nói tiểu tử ngươi không thể làm vậy, nhị gia chính là mới vừa giúp ngươi đánh chết một gã Pháp Thần Cảnh, ngươi không cảm tạ ta còn đối đãi ta như vậy sao! Đi qua một bên, đi qua một bên... Cuồng Ngưu lập tức bị bọn chúng quấn lấy, cũng không phải địch nhân nên không thể động thủ. Vừa rồi Cuồng Ngưu đánh thắng đã ghiền lập tức lại bị bể đầu sứt trán, vừa quát bảo Lôi Long bọn chúng tản ra, vừa nói với Nhậm Kiệt.

- Ngươi còn không biết xấu hổ nói, vừa rồi nếu ta không ra tay, tiểu thế giới này đều phải sụp đổ rồi, ngươi quên trước đó ta đã nói gì với ngươi rồi sao?

- Cái này không phải chính vì biết có ngươi ở đây ta mới làm như vậy, ngươi nói xem vừa rồi nếu nhị gia không làm như vậy, vạn nhất để tên tiểu tử kia trốn thoát thì làm sao?

- Bậy bạ, đừng ngụy biện! Tề Thiên đến đây có lẽ có thể nói với ta một hồi, ngươi ngụy biện những thứ này còn kém quá xa. Tuy nhiên hiện tại ta không có thời gian quản tới ngươi... Tiểu Lôi, tiểu Cốt, tiểu Huyết các ngươi cùng nhau vui đùa một chút với Ngưu nhị gia đi, chừng nào hắn còn không đưa ra lời giải thích thỏa đáng, chuyện này còn chưa xong! Lôi Long, Cốt Long, Huyết Long là cường đại nhất trong đám rồng, hiện nay đơn độc một con đều có thể đối kháng với Pháp Thần Cảnh, nhưng bọn chúng mới mở ra linh trí không lâu, đều là từng chút một ở bên trong Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ của Nhậm Kiệt dựng dục thành, bọn chúng ở trong mắt Nhậm Kiệt dù hình thể khổng lồ, lực lượng cường hãn mấy đi nữa cũng giống như những đứa trẻ, giống như Hổ Hổ kia.

Nhậm Kiệt đối với Ngưu Lão Nhị cãi chày cãi cối cũng lười đả kích hắn, người này da dày thịt béo, người có thể luôn đi theo bên cạnh Tề Thiên, tranh cãi nói nhiều một hai câu hay bớt một hai câu thật ra ý nghĩa không lớn, cho nên dứt khoát bảo Lôi Long bọn chúng bồi tiếp hắn chơi đùa, Nhậm Kiệt thì vẫy tay một cái, mang theo Bàng Vân rời khỏi tiểu thế giới...