Ta rất Mỹ Vị

Chương 22



Hạ Thì như sói xông vào giữa bầy dê, lúc này những dị thú đối mặt với cô ở khoảng cách gần sợ đến nỗi lạnh run, cô bắt đầu quá trình ăn uống của mình, tiến lên ăn một bữa chán chê đã đợi từ rất lâu.

Tuy là thân thể cô còn không lớn bằng một số dị thú khổng lồ khác, nhưng mà cô gần như có thể há miệng nuốt chửng bọn chúng, phát ra tiếng gầm thật lớn.

Có con dị thú vùng vẫy muốn bò ra ngoài, cô lại nhẹ nhàng nhảy một cái tới há miệng nuốt chửng lấy.

Ăn nhiều... như vậy, nhưng mà bụng cô cũng không hề phồng lên.

Trên đời này đã không còn ai từng gặp đế nữ Giao Thảo mà còn sống, những người tu hành dựa vào lực hấp dẫn của cô với dị thú để suy đoán thân phận của cô, nhưng mà thứ đã biến mất rất lâu không chỉ có đế nữ Giao Thảo mà còn cả mãnh thú viễn cổ này.

Thao thiết rất háo ăn, gần như tất cả những động vật trước mặt nó đều sẽ biến thành thức ăn, thậm chí là đồng loại. Nhưng mà cũng có trường hợp bất ngờ, sau khi một con thao thiết không thích ăn cỏ và một đế nữ Giao Thảo do một cây cỏ biến thành nên duyên thì Hạ Thì ra đời.

Là một dị thú chủng mới, vẻ ngoài của cô cũng không giống với vẻ ngoài của cha mẹ, mức độ hung tàn cũng trò giỏi hơn thầy, cũng có cách thức đi săn khác với cha mình.

Cô cố gắng để mình ăn ngon một chút, càng ăn ngon thì sau đó cô sẽ càng không cần phải cực khổ đi khắp nơi săn mồi như những con thao thiết khác, thức ăn sẽ tự đưa đến trước mặt cô.

Điều này cũng phù hợp với một quy luật tự nhiên, đó chính là cô càng tồn tại một cách hung tàn thì càng phải dùng sự hấp dẫn của bề ngoài để hấp dẫn con mồi. Nếu như bạn có một đôi răng nanh thật dài lại tỏa ra mùi máu tươi thì bất cứ sinh vật nào trong vòng mười dặm đánh hơi thấy cũng sẽ chạy mất. Nếu như Hạ Thì không ngụy trang thì cô càng không thể ăn được bất cứ con dị thú nào.

Hơn nữa thực đơn của cô cũng rộng hơn bất cứ con thao thiết nào từ xưa đến nay, cái gì cũng ăn được, không sợ bất cứ ai. Điều này là một chuyện rất đáng sợ.

...

Hạ Thì nuốt tất cả dị thú xong, liếm miệng một cái, ngửi ngửi mặt đất một cái, men theo hơi thở của những dị thú này cô có thể truy được chủ nhân của bọn chúng. Nhưng mà nếu như bây giờ đi...

Hạ Thì quay đầu lại đi đến trước mặt Lâm đại sư và Chu Sâm, lè lưỡi liếm lên gương mặt hoảng hốt của Chu Sâm một cái, cảnh cáo nói: "Rời khỏi đây, không ăn thịt hai người."

Đối mặt với sự uy hiếp đơn giản thô bạo của Hạ Thì, hai người cứng đờ người.

Thậm chí Lâm đại sư còn cảm thấy thật không thể tin, còn dị thú kỳ quái này vậy mà lại không ăn thịt bọn họ...

Ông ấy nhìn Hạ Thì nhảy lên bệ cửa sổ sau đó nhảy ra ngoài, biến mất trong đêm đen.

Hiện trường trừ việc tan hoang sau trận chiến thì ngay cả một giọt máu cũng không có, những dị thú kia biến mất không để lại bất cứ dấu vết nào.

Hai người vừa mới trải qua nỗi sợ khủng khiếp nhất mất một lúc lâu sau mới kịp phản ứng.

Cảm giác này cứ giống như gà tây trên đĩa bỗng nhiên sống lại, hơn nữa còn ăn thịt người, cũng rất giống với một cô gái như hoa trắng nháy mắt há miệng, bên trong đầy răng nanh.

Chu Sâm xoa xoa nước bọt trên mặt: "... Rốt cuộc cô ấy là cái gì?"

Lâm đại sư mờ mịt nói: "Tôi cũng chưa thấy bao giờ."

Nhưng mà chắc chắn cô là quái thú mạnh mẽ nhất mà Lâm đại sư từng gặp, thậm chí vượt quá sức tưởng tượng của ông ấy.

Hơn nữa có thể khẳng định một điều, cuối cùng bọn họ cũng biết Thẩm Cẩm Minh đã chết như thế nào.

...

Chỉ trong nháy mắt Thẩm Trực và tất cả các đồng bọn của ông ta đều cảm nhận được những dị thú dưới sự khống chế của mình đã biến mất, sự liên hệ giữa bọn họ cũng đã biến mất.

Tất cả mọi người đều có vẻ lo lắng, thực lực của Chu Sâm và Lâm đại sư không mạnh như vậy mới đúng.

"Làm sao bây giờ? Còn những dị thú khác sao? Để đi xem thử?"



"Lỡ như cũng biến mất luôn thì biết làm sao... Tôi đây đau lòng chết đi được."

Thẩm Trực điên cuồng suy nghĩ, rốt cuộc là ai đã giúp Chu Sâm? Còn có ai có năng lực như vậy?

"Cốc cốc."

Cửa sổ vang lên tiếng gõ.

Một người lạ lùng nhìn ra ngoài, chỗ này là lầu mười hai đó.

Cửa sổ bị kéo ra từ bên ngoài, Hạ Thì nhảy vào trong.

"Cô." Thẩm Trực sợ hãi kêu lên: "Cô trở lại rồi!"

Trong suy đoán của bọn họ thì Hạ Thì là đế nữ Dao Thảo bị phong ấn, nếu có thể biến thành thế này thì có thể bay cũng không có gì lạ.

Hạ Thì gật đầu một cái, giống như là gà gật đầu ăn thức ăn, vô cùng hài lòng: "Thật tốt quá, chưa ai đi mất."

Thái độ của cô quá kỳ lạ, một số người có kinh nghiệm nhận ra điều gì đó không đúng, cau mày lùi về phía sau mấy bước, bày tư thế phòng thủ.

"Chúc mừng ông, có thể lập tức đoàn tụ với con trai ông rồi." Hạ Thì bất ngờ há lớn miệng nuốt chửng Thẩm Trực xuống, cả người cũng lại biến thành hình dạng của dị thú, nụ cười còn có vẻ ác ý.

"Hì, nhìn các người cũng không đủ nhét kẽ răng." Con ngươi màu vàng nhạt của Hạ Thì chuyển động soi rõ từng gương mặt hoảng sợ của mỗi người.

"Liều mạng, liều mạng, liều mạng với cô ta!!"

...

Phô Mai từ từ mở mắt ra, đứng dậy khỏi sàn nhà lạnh băng, nhìn những mảnh thủy tinh vỡ ở bốn phía, còn cả Chu Sâm và Lâm đại sư cứng như đá trên sofa, vẻ mặt đờ đẫn.

Mình vẫn chưa chết sao?

Vừa mới nghĩ đến Hạ Thì mà mình vừa tiếp xúc thân mật, suýt nữa còn ngủ chung một đêm... Hạ Thì còn đáng sợ hơn cả những quái vật kia đó có biết không?

Trời bên ngoài đã tảng sáng, Phô Mai run rẩy đứng lên, nhận ra hai người kia cũng không để ý mình: "Tôi, tôi có thể đi được chưa..."

Nhưng mà lúc này bỗng vang lên tiếng di chuyển, Hạ Thì bò từ cửa sổ vào.

Hai mắt Phô Mai trắng dã, lại ngất đi.

Chuyện này thật sự vượt quá hiểu biết của cô ấy.

Chu Sâm và Lâm đại sư liếc nhau: Trạng thái của Hạ Thì cũng không tốt như lúc cô rời đi, mặc dù trên người cô không hề có bất cứ vết thương gì nhưng mà bước đi có hơi loạng choạng giống như là đã uống say, ánh mắt hỗn loạn, trong miệng còn lẩm bẩm.

Chu Sâm cẩn thận nghe, nhận ra cô đang nói gì mà "tôi còn ăn được" "thức ăn" vân vân.

Chu Sâm: "..."

Hạ Thì nằm trên một ghế sofa đơn, đầu đập mạnh vào tay vịn vài cái, sau đó nhắm mắt lại ngủ.

Một lúc lâu sau.

"Cô ấy làm sao vậy?" Chu Sâm cau mày nói: "Ăn no quá sao?"

"Chuyện này... chuyện này..." Lâm đại sư vừa nghĩ đến câu "tôi còn ăn được" kia của Hạ Thì thì hai chân bỗng nhũn ra, không chắn chắn lắm đoán: "Có lẽ trong lúc những người đó phản kháng đã làm cô ấy bị thương?"



Nhưng mà nhìn tình hình này thì cũng không bị thương đến gân cốt, hơn nữa những người khác hẳn cũng đã vào bụng cô rồi.

Chu Sâm nhìn Hạ Thì đang thở đều hỏi: "Chú Lâm, chú có cách nào đối phó với cô ấy không?"

Lâm đại sư ái ngại lắc đầu, nghiêm túc nói: "A Sâm, trong giới huyền học hẳn là không có ai có thể đối phó được cô ấy, không ai trong chúng ta nhận ra cô ấy, rất có thể cô ấy là mãnh thú viễn cổ, sức mạnh so với người thời đại này cơ bản là không cùng một bậc. Đừng nói là cô ấy đang ngủ, toàn thân cô ấy vẫn đang sẵn sàng há miệng, chú cũng không có cách nào làm gì cô ấy."

"Trước đó chúng ta phải thử mới biết được. Lúc cô ấy không hề giấu giếm hơi thở của mình thì chúng ta có xả đạn liên tục cũng không được."

Rất rõ ràng, đây là tầng cao nhất trong chuỗi thức ăn.

Trong mắt Chu Sâm cuộn trào sóng, lẩm bẩm nói: "Cô ấy muốn... nuôi mình mập sao?"

Lâm đại sư lạnh run, không nói gì, nhưng mà bọn họ đều biết rất có thể là vậy.

Mọi người cũng đã thấy dáng vẻ ăn đồ ăn của Hạ Thì rồi, cô vẫn chưa ra tay với Chu Sâm có thể vì điều gì chứ?

Lúc này không ai ngây thơ cho rằng cô thích Chu Sâm rồi.

Nhưng mà ít nhất anh còn có thời gian giảm sóc. Chu Sâm hít một hơi nói: "Chú Lâm, chú mau rời khỏi đây đi. Người nhà của cháu đều là người thường, cô ấy cũng không muốn ăn, có lẽ phải nhờ chú giúp đỡ giấu ba mẹ cháu."

Lâm đại sư cảm thấy vô cùng bi thương, bởi vì anh biết là không thể chạy thoát nên đã chuẩn bị hậu sự cho bản thân, ông ấy nói năng lộn xộn: "Đừng như vậy, A Sâm, để chú thử một lần, chú tìm một trận pháp mới, nói không chừng sẽ khóa được mạng của cô ấy..."

"Chính chú vừa nói rồi, không thể nào." Chu Sâm bình tĩnh một cách kỳ lạ, có lẽ là do tác dụng của huyết mạch trong cơ thể anh, thân là một mắt xích trong chuỗi thức ăn, đi săn kẻ khác và bị kẻ khác đi săn là chuyện tất nhiên.

Lúc này Hạ Thì có vẻ bị tiếng nói hơi lớn của Lâm đại sư đánh thức, cô trở mình ngã trên mặt đất, xoa xoa đầu ngồi dậy, sau đó lại như nôn khan vài tiếng, có vẻ khó chịu.

Chu Sâm đè tay của Lâm đại sư lại, khẽ mấp máy môi, dùng giọng không thể nghe thấy nói: "Đi."

Hạ Thì ngẩng đầu lên, vừa xoa xoa huyệt thái dương vừa hỏi: "Mấy người là ai?"

"Tôi là ai?"

"Tôi đang ở đâu?"

Chu Sâm và Lâm đại sư nhìn nhau.

Hạ Thì để lộ hàm răng trắng: "Mặc kệ, thật là đói quá đi..."

Lâm đại sư: "!"

Trong lúc nguy cấp, Chu Sâm tỉnh táo nói làm Hạ Thì dừng động tác của mình lại: "Em là Hạ Thì, anh là bạn trai em."

Kẻ săn đuổi hung tàn quỷ quyệt ban đầu vẫn còn muốn ăn, sau khi nghe thấy lời của Chu Sâm thì cô đang thờ ơ bỗng có vẻ hứng thú hỏi: "Anh là bạn trai tôi? Anh có từng nghĩ tại sao không?"

Câu tại sao này hỏi rất hay.

Tại sao một người lại qua lại với một cái đầu lợn chứ?

Vì sao một kẻ săn mồi lại làm người yêu của một con mồi?

Đáp án cũng tàn nhẫn và tối tăm như những điều mà lúc trước Chu Sâm đã không để ý đến.

Hơn nữa nhìn dáng vẻ thì Hạ Thì có vẻ chỉ mất trí nhớ chứ không hề ngốc đi, ít nhất trong chuyện ăn uống cô vẫn có thể nhanh chóng nắm được trọng điểm.