Tà Phượng Nghịch Thiên

Quyển 3 - Chương 144



Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

"Cái gì?" Hạ Phi Lạc mở to hai mắt, ánh mắt đầy kinh ngạc, sao ông lại không biết, Hạ Như Phong có hai đứa con? Đây lại là chuyện khi nào?

Mà sắc mặt của Bá Kình Thiên cũng thay đổi, híp hai mắt, bên trong phát ra tia lãnh khốc, khuôn mặt anh tuấn lập tức nở nụ cười lạnh, mặc kệ người phụ này có con hay không, hắn đều sẽ không bỏ qua cho cô, ai bảo bộ dạng của cô tuyệt sắc như vậy, lại có lá gan từ chối mình.

Cho dù cô đã có bạn trai, hắn cũng có thể dễ dàng đoạt lại, chẳng lẽ thế lực của người đàn ông kia còn hơn tập đoàn Thiên Bá của hắn hay sao?

Ngay ở lúc Bá Kình Thiên sắp mở miệng, một giọng nói tà mị ôn nhu từ phía sau truyền đến: "Vợ, anh và bọn nhỏ chờ em rất lâu rồi..."

Dưới ánh đèn của sảnh yến hội, người đàn ông tuấn mỹ như thiên thần, hai tay đặt ở trong túi tây trang, bước chân tao nhã từ từ đi về phía cô gái ở chỗ không xa.

Trên khuôn mặt tuấn tú của hắn đầy đường cong nhu hòa, mắt tím thâm tình nồng đậm, khóe môi khẽ cong lên nở nụ cười tà mị, như ở trong nhiều ngườ như vậy, trong mắt hắn chỉ chứa được một mình cô.

Đồng thời, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía hai người đang thâm tình nhìn nhau, trong mắt chứa tia kinh diễm.

"Anh là ai?" Khuôn mặt của Bá Kình Thiên trầm xuống, ánh mắt lộ ra một tia hàn ý, lạnh lùng nhìn chằm chằm Dạ Thiên tà.

Dạ Thiên tà mỉm cười, cánh tay duỗi ra, kéo Hạ Như Phong vào trong lòng, khép hờ mắt, ôn nhu nhìn chăm chú vào cô: "Vợ, em nói cho hắn ta, anh là ai đi."

"Đây là chồng của tôi." Hạ Như Phong rúc vào trong lòng Dạ Thiên Tà, khóe miệng nở nụ cười dịu dàng, khi nhìn về phía khuôn mặt tuấn mỹ của người đàn ông, đôi mắt lạnh nhạt như kì tích nhu hòa đi: "Cũng là cha của con tôi, hơn nữa là người cả đời tôi thừa nhận."

Cô thừa nhận hai đứa trẻ này là con của cô?

Mấy người biết Hạ Như Phong, vẻ mặt tất cả đều khiếp sợ, trong đó Hạ Phi Lạc càng sâu hơn, bởi vì chuyện này, một chút chuyện ông cũng đều không biết.

Nếu là cô có con, vậy liên hôn giữa Hạ thị và tập đoàn Thiên Bá đá...

"Cô nghịch nữ này, chừng nào thì cô gạt chúng tôi sinh con?" Hạ Phi Lạc run rẩy vươn tay ra chỉ, chỉ vào Hạ Như Phong, từ khuôn mặt xanh mét kia của ông ta là có thể nhìn ra rất tức giận.

"Này, tên hỗn đản này, mẹ tôi sinh ra tôi, ông có ý kiến sao?" Hai tay của Dạ Minh Diệu chống nạnh, căm tức nhìn Hạ Phi Lạc, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc trác đầy tức giận: "Ông đại khái chính là cha nuôi của mẹ, khiến mẹ liều mạng cho ông, cuối cùng lại hại chết người của bà? Tôi nói cho ông biết, tôi chính thức tuyên chiến với ông, võ quán Hạ thị gì kia, sớm muộn gì sẽ bị tôi san thành bình địa!"

Dạ Tử Nguyệt nhìn Hạ Phi Lạc, đứng ở bên cạnh Dạ Minh Diệu, khuôn mặt cực kỳ giống với Dạ Minh Diệu chứa vẻ thành thục và lãnh ý không hơp tuổi.  

"Mày... Chúng mày..." Hạ Phi Lạc vì thế mà chán nản, chỉ là lấy ánh mắt của ông, tự nhiên có thể nhìn ra Dạ Thiên Tà không phải là người thường, cho nên dù là lại phẫn nộ cũng phải ngăn chặn lửa giận.

"Dạ Minh Diệu, đừng phá hỏng yến hội." Dạ Tử Nguyệt thu ánh mắt lại, cười lạnh một tiếng, lúc ngẩng đầu lên, khuôn mặt đáng yêu đầy sương mù: "Báo thù có rất nhiều thời cơ, người tổn thương mẹ, đều sẽ không có kết quả tốt!"

Đúng vậy, giống như ở trong dị thế, người đối nghịch với Hạ Như Phong, kết quả cuối cùng đều rất thảm.

"Hừ, chỉ bằng chúng mày?" Hạ Phi Lạc hừ lạnh một tiếng, ánh mắt khinh thường đảo qua hai đứa trẻ đáng yêu trước mắt: "Chúng mày còn không có thực lực này." Ông thừa nhận, ông nhìn ra người đàn ông tuấn mỹ tà mị này không bình thường, chỉ là Hạ thị cũng không dễ chọc, ông có quan hệ với người ở thành phố A cũng không bình thường, muốn đối phó với ông? Chỉ dựa vào những người này thì không có tư cách

"Mỹ nhân tỷ tỷ, Tà lão đại..." Tiểu Bạch xuyên qua đám người, thấy được Hạ Như Phong và Dạ Thiên Tà, trong mắt to lóe ra ánh sáng như vì sao, nhanh chóng chạy về phía hai người, giang hai tay đạinh ôm lấy Hạ Như Phong, nhưng mà bị mắt tím của Dạ Thiên Tà đảo qua, hắn đã vội vàng dừng chân lại, oan ức chu môi đáng yêu lên.

Tiểu Bạch xuất hiện lại hấp dẫn ánh mắt của mọi người, bởi vì bọn họ đều nhận ra, hắn chính là thiếu niên lên tiếng đại biểu cho công ty Linh Huyễn Võng Du kia.

Hạ Phi Lạc và Bá Kình Thiên đều kinh ngạc nhìn Tiểu Bạch, lại đưa ánh mắt nhìn về phía Hạ Như Phong và Dạ Thiên tà, không rõ giữa bọn họ có quan hệ gì.

"Hoan nghênh các vị đến tham gia yến hội của công ty Linh Huyễn Võng Du tôi." Hạ Như Phong trông thấy Tiểu Bạch, mỉm cười, rời khỏi vòng ôm của Dạ Thiên tà, ánh ắt nhàn nhạt đảo qua sảnh yến hội đang yên tĩnh lại: "Tôi chính là tổng giám đốc Hạ Như Phong của công ty Linh Huyễn Võng Du, hôm nay đến yến hội này, đều có thể lấy được một viên đan dược do công ty tôi cung cấp, chỉ cần ăn đan dược này vào, là có thể vào trò chơi công ty tôi sản xuất, nhưng hiệu quả này chỉ có một tháng, một tháng sau, cần phải tự mua, bằng không không thể tiến vào trò chơi.

Bởi vì đến đây, đều là nhân vật khá có tiếng ở thành phố A, có bọn họ làm tuyên truyền sẽ tốt rất nhiều. Huống chi, Võng Du này khác với trò chơi khác, ở đây có được thể nghiệm chân thật, hơn nữa thích hợp với người quan trường hoặc người buôn bán không được như ý.

Lúc này, tất cả mọi người trong phòng đều trợn mắt há hốc mồm, ai cũng không ngờ rằng, người phía sau công ty Linh Huyễn Võng Du lại sẽ là một cô gái vừa hai mươi.

"Không, điều này sao có thể?" Hạ Phi Lạc hung hăng lắc đầu, biểu cảm trên khuôn mặt cứng ngắc, tình huống này cũng thật là ngoài dự kiến của ông ta. Chẳng lẽ là người đàn ông bên cạnh cô ta? Không sai, nhất định công ty này là của người đàn ông kia, chỉ là lấy danh nghĩa của Hạ Như Phong làm mà thôi, nhất định là như thế... Dù sao, cho dù như thế nào Hạ Phi Lạc cũng không thể tin tưởng, Hạ Như Phong có thực lực làm công ty kia.

"Các vị, tiệc tối chính thức bắt đầu." Sau khi Hạ Như Phong dứt lời, tất cả mọi người bắt đầu tìm kiếm từng người bạn nhảy.

Ánh mắt của Bá Kình Thiên lạnh lùng, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh: "Cô ta còn có ý tứ hơn những người đàn bà trên giường của tôi, loại phụ nữ này, tôi tất phải cướp đến tay, cho dù cô ta đã có chồng và con, mà trên đời này, còn không có thứ gì mà Bá Kình Thiên tôi không chiếm được."

Dạ Thiên Tà vẫn đứng ở bên cạnh Hạ Như Phong, cảm nhận được ánh mắt của Bá Kình Thiên, đôi mắt màu tím lóe ra lãnh ý, khuôn mặt tuấn tú cũng trầm xuống. Cô gái của hắn, những người khác há có thể nhìn trộm? Hắn sẽ không bỏ qua cho người này!

"Như Phong." một bàn tay khoác lên trên bả vai của Hạ Như Phong, mặt của Hỏa Hân bỗng nhiên đến gần, chớp mắt, nói: "Cậu cũng quá không đúng rồi, có con cũng không nói với người bạn là mình, nhưng bộ dạng của chồng cậu rất tuấn tú a."

"Hân nhi?" Hạ Như Phong hơi sững sờ, như không đoán trước được nàng sẽ xuất hiện ở đây: "Sao cậu ở đây?"

"Cha mình vừa khéo nhận được

chapter content