Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương 267: Một lời không hợp liền ăn luôn



Như Tiểu Lam kinh hồn táng đảm nhìn hoàng hôn dần tắt ngoài cửa sổ.

Hô hấp Thanh Mặc Nhan chợt tăng lên, trái tim Như Tiểu Lam cũng bị nhấc lên theo, thân thể thậm chí theo bản năng làm động tác muốn bổ nhào qua.

Thanh Mặc Nhan hết sức chuyên chú kết ấn dựa theo những gì nàng dạy, nhắm hai mắt lại không nhúc nhích.

Thành công rồi sao?

Như Tiểu Lam rất muốn hỏi hắn, thấy hắn không nói lời nào, nàng lại không dám mở miệng trước, sợ quấy rầy đến hắn.

Thái dương Thanh Mặc Nhan rất nhanh đã lấm tấm đầy mồ hôi.

Thời gian lâu hơn những lần trước.

Như Tiểu Lam gấp không được, nhưng Thanh Mặc Nhan không mở miệng, nàng cũng không dám đi đến gần.

Rốt cuộc, Thanh Mặc Nhan mở to mắt, thở phào một hơi.

"Thế nào, có khắc chế được cổ độc không?" Như Tiểu Lam vội vàng truy hỏi.

Thanh Mặc Nhan liếc mắt lại đây. Con ngươi đen trắng rõ ràng tựa như được nước gột rửa qua, trong suốt sáng ngời.

"Không khắc chế được." Ngữ khí cực kỳ chậm rãi, giống như đang phải chịu đựng cái gì đó.

Như Tiểu Lam kinh ngạc không thôi: "Vậy chàng hiện tại..."

"Tuy có chút đau, nhưng vẫn ở trong phạm vi chịu đựng được." Hắn nhắm mắt lại hít sâu một hơi, đây là lần đầu tiên hắn dựa vào lực lượng của chính mình khống chế cổ độc phát tác. Tuy rằng không tính là thành công, nhưng cũng không tính là quá kém.

"Xem ra, vẫn là nàng dùng mới tốt nhất." Một lần nữa mở to mắt, hắn vươn tay về phía nàng.

Như Tiểu Lam nửa điểm do dự cũng không có, lập tức bổ nhào qua ôm lấy thắt lưng hắn.

Thân thể nho nhỏ đánh thật mạnh lên người hắn, nơi nào đó tê dần...

Thanh Mặc Nhan hít vào một ngụm khí lạnh.

Đáng tiếc bản tính lỗ mãng hấp tấp này mãi không sửa được, xem ra sau này hắn phải cẩn thận chút, bằng không ngày nào đó thật sự sẽ bị nàng phế đi chẳng khác nào mất nhiều hơn được.

Như Tiểu Lam căn bản cũng không biết bản thân vừa làm cái gì, ôm hắn, cảm giác được thân thể hắn đột nhiên căng thẳng, lo lắng hỏi: "Còn cảm thấy đau sao?"

Thanh Mặc Nhan cắn chặt răng, đột nhiên dùng một tay bế nàng lên, đi nhanh vào phòng trong.

Như Tiểu Lam mơ màng hồ đồ bị hắn đặt lên giường lớn trong phòng, chờ đến khi hắn bắt đầu cởi y phục trên người nàng. Nàng mới cảm thấy không ổn, hai tay gắt gao che ở trước người.

"Thanh Mặc Nhan, chàng làm cái gì!"

Nhưng Thanh Mặc Nhan cũng không cho nàng cơ hội dõng dạc chỉ trích, cùi đầu ngậm lấy miệng nhỏ của nàng.

Như Tiểu Lam ô ô không ngừng, cẳng chân đạp đá lung tung.

Thanh Mặc Nhan một tay đã có thể ngăn chặn hai chân nàng lại.

Như Tiểu Lam cảm giác chính mình như con cá bị ném lên bờ, không, nói đúng hơn là như con cá mặn, bất lực bị chủ nhân bá đạo ngăn chặn, không thể động đậy.

Thật vất vả nàng mới tránh thoát được đôi môi Thanh Mặc Nhan: "Còn... Còn chưa ăn cơm đâu..."

Ý nghĩ ngốc nghếch của nàng là hiện tại còn quá sớm, sao có thể làm loại chuyện xấu hổ này.

Nghẹn nửa ngày, không nghĩ tới nàng lại nghẹn ra một câu như vậy, Thanh Mặc Nhan nở nụ cười.

"Gấp cái gì, ăn nàng trước rồi ăn cơm sau cũng được."

Khuôn mặt trắng nõn của Như Tiểu Lam rất nhanh đã tím lên như trái cà tím.

Nàng rõ ràng không có ý đó a.

Thanh Mặc Nhan đâu chịu cho nàng cơ hội chạy trốn, một hai động tác đã thoát hết y phục của nàng ra. Làn da non mịn vòng eo tựa như cành liễu, có thể mặc hắn xoa nắn trong tay.

Trong một lần Như Tiểu Lam rõ ràng có thể cảm nhận được đủ loại cảm giác phức tạp từ cơ thể mình.

So sánh với lần đầu tiên của bọn họ, này hoàn toàn không cùng một cấp bậc a, Thiếu khanh đại nhân, mấy ngày nay chàng thật sự ở Đại lý tự làm việc sao, tại sao ta lại cảm thấy chàng đối với loại chuyện này càng ngày càng trở nên thuần thục đây.

Hay là Cố tiên sinh lại vẽ tác phẩm mới "đặc biệt" nào bị chàng thấy được?

Thời điểm hạ nhân trong viện đem bữa tối vào, Thanh Mặc Nhan vừa mới cùng Như Tiểu Lam tắm rửa xong, Như Tiểu Lam mềm nhũn tựa như bãi bùn, ngồi ở trên đùi Thanh Mặc Nhan, cầm đôi đũa tay run run.

Thanh Mặc Nhan trực tiếp lấy đôi đũa khỏi tay nàng: "Chỉ có nửa canh giờ mà thôi, liền run thành như vậy?"

Như Tiểu Lam khóc không ra nước mắt, có bản lĩnh chàng làm chuyện đó trong nửa canh giờ thử xem, ta cũng không phải người hay tập thể thao, muốn mạng ta luôn a.

Thanh Mặc Nhan sai người lấy thìa tới, bình tĩnh gắp món ăn, sau đó trộn lẫn với cơm.

"Há mồm."

Như Tiểu Lam ngoan ngoãn mở miệng, dù sao khi còn là mèo hương hắn đã đút cho nàng nhiều lần, da mặt đã sớm luyện thành.

Thanh Mặc Nhan thấy nàng không có cự tuyệt, khóe miệng liền cong lên.

Nửa chén cơm vào bụng, Như Tiểu Lam bắt đầu ủ rũ.

"Mới ăn no, không được đi ngủ." Thanh Mặc Nhan lay người nàng.

Một móng vuốt cào qua, tránh ra, ta mệt muốn chết.

Thanh Mặc Nhan chuẩn xác bắt được cổ tay nàng, đầu lưỡi chuyển động từ cổ tay nàng xuống.

Lông tơ trên người Như Tiểu Lam dựng đứng cả lên.

Không phải đâu, Thiếu khanh đại nhân, ngài vẫn chưa ăn no sao?

"Vừa ăn xong quá no, phải vận động một chút mới ngủ ngon được." Ngữ khí Thanh Mặc Nhan ẩn ẩn mang theo ý cười, ôm nàng trở về phòng trong.

Hai tay Như Tiểu Lam gắt gao túm lấy khung cửa.

"Chờ một chút... Chúng ta... Chúng ta vẫn nên đi thư phòng đi, ta dạy chàng câu chú mới!"

"Câu chú mới có thể để ngày mai học."

"Kia... Chàng dạy ta viết chữ đi." Chỉ cần có thể thoát khỏi ma trảo, dù phải viết chữ nàng cũng nhận.

Đáy mắt Thanh Mặc Nhan toàn là ý cười: "Phải có thứ tự trước với sau, chúng ta phải làm đại sự trước, rồi sau đó mới luyện chữ sau."

Đám người Huyền Ngọc đứng ở trong viện, nghe thấy rõ ràng tiếng nói nhỏ khiến người ta mặt đỏ tim đập nhanh từ trong phòng truyền đến.

Thanh âm mềm mại cầu xin của Như cô nương thường thường truyền tới: "Thanh Mặc Nhan... Ngày mai đi..."

"Ngày mai lại có ngày mai." Thanh Mặc Nhan kiên định nói.

"Ta mệt mỏi..."

"Cũng đâu bắt nàng phải động."

Đám người Huyền Ngọc đồng loạt thối lui cách xa hành lang ra.

Thế tử bọn họ đang cao hứng, xem ra trong thời gian ngắn sẽ không ngừng nghỉ.

Chỉ là đáng thương cho Như cô nương, kia thân thể nhỏ nhắn xinh xắn... Cũng không biết có chịu được không...

Liên tiếp mấy ngày, Thanh Mặc Nhan đều bận với công việc của hắn, mỗi lần trở về phủ đều là sau nửa đêm, Như Tiểu Lam đã sớm ngủ say, hắn cũng không lại động qua nàng.

Lúc mới bắt đầu Như Tiểu Lam còn lo lắng chính mình một lần nữa sẽ bị gia hỏa nào đó tra tấn đủ kiểu. Qua mấy ngày, thấy hắn không có phản ứng gì, lúc này mới thoáng yên lòng.

Mấy ngày này trừ bỏ Thanh Mặc Nhan ra, ngay cả Huyền Ngọc cùng Sử Đại Thiên cũng bận không thấy bóng dáng đâu.

Như Tiểu Lam âm thầm quan sát cẩn thận, phát hiện Sử Đại Thiên luôn rời phủ đi đến Hồng phố bên kia.

"Sử Đại Thiên không phải đã coi trọng vị cô nương Thiên Nhạc phường nào rồi đó chứ?" Như Tiểu Lam chống cằm lẩm bẩm nói.

Ở bên trái nàng, có chó ngốc đang ngồi xổm. Ngàn Thương đứng ở phía bên phải.

Mặc kệ Như Tiểu Lam nói cái gì, chó ngốc đều nhiệt tình đáp lại: "Uông!"

Thật sự là chút điểm ý kiến cũng không có, chó ngốc nghếch!

Như Tiểu Lam quay đầu lại nói chuyện cùng Ngàn Thương.

Ngàn Thương nửa ngày mới ừ một tiếng.

Như Tiểu Lam ngồi yên ở giữa chó ngốc cùng rối gỗ. Chợt thấy trên đời này đáng thương nhất chính là nàng.

Vì cái gì ở bên người nàng không có lấy một người bình thường đây?

Ngay tại lúc nàng oán hận nhân sinh nhàm chán, Thanh Mặc Nhan bước nhanh vào sân, lại gần túm lấy tay nàng.

"Thu thập đồ đạc, đêm nay chúng ta rời khỏi kinh thành."

Đôi mắt Như Tiểu Lam lập tức sáng lên.

"Chúng ta đi đâu?"

"Độc trùng cốc." Thanh Mặc Nhan mang nàng vào trong nhà, động tác nhanh gọn giúp nàng thay y phục: "Ta nhận được tin tức, có một vị nữ tử chạy nạn từ Tề quốc đang sinh sống ở nơi đó, chỗ nàng ở, độc trùng khắp nơi, không ai dám lại gần sơn cốc nàng ở, ta nghi ngờ thân phận của nàng chính là trùng nương."