Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương 23: Ta cảm thấy ta vẫn còn có thể cứu được



Như Tiểu Lam bị ánh sáng trắng bắn trúng, chỉ cảm thấy một cỗ âm hàn đang xâm nhập vào trong cơ thể, tứ chi không nghe theo khống chế, giống như có một lực lượng vô hình nào đó đang điều khiển thân thể nàng...

Không xong!

Như Tiểu Lam thầm kêu không ổn.

Nàng quơ quơ đầu nhỏ, cực lực bảo trì thanh tỉnh.

Muốn khống chế thân thể của nàng? Nằm mơ!

Cái thứ vật tà ác không ra gì này nghĩ là có thể chiếm lấy cơ thể nàng, khống chế nàng làm việc cho nó?

Thật là quá coi thường nàng.

Những thứ ông nội đã dậy cho nàng cũng không phải là để giỡn chơi.

Như Tiểu Lam ở trên mặt đất lăn qua lăn lại, đối kháng với cỗ âm hàn trong cơ thể, bất quá nàng đã xem nhẹ một chuyến quan trọng.

Đó là, thân thể nàng bây giờ đã không phải nhân loại, nàng chỉ là một con mèo hương nho nhỏ, hơn nữa còn là một con mèo non nớt không có sức lực...

"Chít chít!" Nàng không ngừng kêu to, thân thể cuộn lại thành một đoàn.

Hảo lạnh!

Nhiệt độ trong cơ thể nàng giảm mạnh, cỗ âm khí kia quá cường đại, nàng đã khống chế cố đem nó đẩy ra bên ngoài, không muốn bị nó điều khiển.

Hai lực lượng cứ thế mà đối đầu, chúng liên lụy lẫn nhau, rơi vào trạng thái giằng co.

Đúng lúc này, nàng nghe thấy bên người truyền đến tiếng bước chân hỗn độn.

"Tìm được rồi! Tìm được rồi!"

Đã xảy ra việc gì?

Nàng nỗ lực mở mắt ra, thấy bốn phía xung quanh đứng rất nhiều người, tất cả đều đang nhìn về phía nàng.

Thân ảnh bọn họ như một bức tường, che hết cả ánh nắng mặt trời lại.

"Chít chít." Các ngươi thương xót ta đi, mau lên tránh hết ra.

Chính là lời nàng nói ra lại không ai hiểu được.

Hàn khí trong cơ thể đột nhiên tụ hợp lại ở một chỗ, xông thẳng đến đan điền Như Tiểu Lam.

Như Tiểu Lam cố tránh thoát, nàng còn nhớ rõ những gì ông nội dậy, miễn cưỡng bảo vệ cho tinh thần tỉnh táo, nhưng mà nhiệt độ trong cơ thể đã bị tiêu hao gần hết, tuy rằng ý thức nàng vẫn còn, nhưng tứ chi đã cứng đờ lại, giống như là gần chết.

"Thiếu Khanh đại nhân!"

Nàng nghe thấy có người vội la lên: "Mèo hương hình như đã không xong rồi."

Ai nói, ta cảm thấy ta vẫn còn có thể cứu được.

Mắt mèo màu xanh biếc khẽ mở to, nhưng lại không phát ra được một chút thanh âm nào.

Đám người tách ra, nàng thấy gương mặt Thanh Mặc Nhan.

Hắn hạ lưng xuống, đem nàng ôm lên.

Thân thể tiếp xúc với nhau làm nàng cảm nhận được ấm áp từ hắn.

Cỗ âm khí kia thế nhưng tản ra hết về phía tứ chi nàng, giống như đang sợ hãi lui về phía sâu trong cơ thể...

"Chít chít." Hảo khổ sở.

Tiếng kêu nàng tuy rằng mỏng manh, nhưng Thanh Mặc Nhan vẫn nghe thấy: "Mau đi gọi Trường Hận đến đây." Hắn vội vàng phân phó.

Khi hắn cúi đầu xuống một lần nữa, thì phát hiện nàng đã nhắm hai mắt lại.

Nếu không phải trên chóp mũi nàng còn mang theo một chút hô hấp ấm áp, hắn quả thật sẽ cho rằng nàng đã tắt thở.

Thanh Mặc Nhan ôm Như Tiểu Lam trở về thư phòng, hắn đi rất nhanh về phía trước, vạt áo quan phục tung bay trong gió, hình tượng trầm ổn hàng ngày đã không thấy đâu, không ít người ở trên đường nhìn thấy đều kinh ngạc không thôi.

"Trường Hận đâu, sao còn chưa tới?" Một lần nữa hắn thúc giục Huyền Ngọc.

"Đã phái người đi gọi." Huyền Ngọc giải thích, đây cũng là lần đầu tiên hắn thấy thế tử nóng vội đến vậy, dù cho y quan Đại Lý Tự có dùng tốc độ nhanh nhất đến đây, thì cũng phải mất chút thời gian.

Thanh Mặc Nhan dùng tay nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa trên đầu mèo hương, lúc trước mỗi lần hắn làm như thế, tiểu gia hỏa sẽ thỏa mãn mà nheo đôi mắt lại, bộ dáng phi thường hưởng thụ.

Chính là hiện tại nó lại không hề nhúc nhích nằm ở đó, thân thể lạnh băng.

Vừa rồi trong thư phòng là do hắn không chú ý để cho nó chạy ra ngoài, đã sớm biết nó là vật nhỏ chuyên gây họa, nhưng không nghĩ tới lúc này đây nó lại bị biến thành cái bộ dạng này.

Nửa sống nửa chết...

Trong lòng hắn không hiểu sao lại thấy khó chịu, còn mang theo một tia sợ hãi.

Nếu vật nhỏ cứ như thế chết đi...

Ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu đã bị hắn mạnh mẽ đuổi ra ngoài.