Ta Ở Cổ Đại Mở Y Quán

Chương 8: Bùi đại phu



Tiết gia đời đời hành y tuy rằng y quán sa sút, thế nhưng tổ tông còn để lại vườn thuốc không nhỏ. May Liễu thị kinh doanh rất tốt, vườn thuốc một năm trồng ra không ít các loại dược liệu tốt.

Tiết Thanh Linh lần này từ Lâm An đến Phú Dương, một là đến bán dược liệu nhân tiện thu mua một ít dược liệu cần thiết cho y quán; hai là vì giải sầu.

"Phú Dương bắc thành hoa đào nở rồi đi?"

"Đếm kỹ ngày thì chắc là nở rồi ạ. Công tử, chúng ta xem hoa đào nở rồi mới trở về phải không?"

Tiết Thanh Linh nói: "Đương nhiên."

"Công tử, ta mới vừa ở bên ngoài nghe người ta nói về chuyện Lâm đại phu Tứ Hòa Đường."

"Chuyện hắn ta không nghe." Tiết Thanh Linh căm ghét nhất chính là loại người thích tỏ vẻ như Lâm Tần Phong của Tứ Hòa Đường. Ỷ vào cái danh đồ đệ danh y bày ra cái gì một ngày chỉ trị năm người, làm cho đám đại phu chuyên bợ đít bên cạnh kia cũng răm rắp học theo.

Tiết gia y quán có một Tôn đại phu cũng đặt ra quy củ một ngày chỉ trị mười người, làm Tiết Thanh Linh giận điên lên. Tôn đại phu này là cậu bỏ ra nhiều tiền thuê đến y quán ngồi chẩn bệnh, kết quả người này y thuật không tốt lắm, tính khí lại còn lớn, cực thích sĩ diện đặt quy củ.

Tiết Thanh Linh trong cơn tức giận liền đuổi người đi.

"Nhìn không nổi mấy người này." Tiết Thanh Linh chỉ hận mình y thuật vô năng, không thể một mình chống đỡ y quán, "Tiểu Giao, ngươi đi lấy y thư hôm qua chưa xem xong đem tới cho ta."

Tiểu Giao đi tới mở hòm sách của công tử lật qua lật lại, hỏi: "Công tử, cuốn nào người chưa xem xong nha? Ta nhớ những sách này công tử đều đã đọc qua một lần." Thậm chí nhiều lần.

Tiết Thanh Linh: "..."

"Ngươi tùy tiện mang một quyển lại đây đi." Tiết Thanh Linh nghĩ thầm. Có câu đọc sách trăm lần sẽ hiểu, cậu xem một lần không hiểu, nhìn nhiều thêm mấy lần sẽ có thể hiểu thôi. "Tiểu Giao, ngươi không biết sách thuốc chính là phải đọc rất nhiều lần mới được. Công tử ngươi mỗi lần xem sách thuốc đều có thêm hiểu biết mới."

Mặc dù có hiểu thêm nhưng cậu chưa có hiểu hoàn toàn những cái cũ, kiến thức liền hỗn loạn.

Học y chữa bệnh...Thật là khó nha!

Tiết Thanh Linh cầm sách thuốc trong tay, không nhịn được lầm bầm nho nhỏ: "Tại sao sách dược không thể viết đơn giản một chút giống như Ký Lục Kỳ Trân Dị Vị trong phòng phụ thân, chỉ cần tùy tùy tiện tiện tưởng tượng ra một chút liền có thể làm ra sơn hào hải vị tốt nhất..."

"Hay là, Tiểu Giao, ngươi tới nói cho ta biết chút cái Lâm đại phu Phú Dương thành kia lại làm cái chuyện yêu thiêu thân gì rồi? Hay lại lập cái quy củ hành y gì?"

"Khà khà, công tử, ta bảo đảm chuyện ta kể sau đây ngươi thích nghe nha."

"Miễn, chuyện liên quan tới Tứ Hòa Đường tất cả ta đều không thích nghe."

"Công tử, ngươi bảo đảm sẽ hối hận lời mình đã nói ra!" Tiểu Giao cười rót cho Tiết Thanh Linh chén trà, dưới ánh mắt tò mò của Tiết Thanh Linh tiếp tục nói: "Phú Dương thành mấy ngày trước bỗng dưng xuất hiện một cái Đại thần y. Người cầu chữa bệnh bị ép quỳ xuống cầu xin trước Lâm đại phu Tứ Hòa Đường mới trị cho người ta, lại được người đó chữa tại chỗ. Hắn còn nói, làm thầy thuốc trị bệnh cứu người là lẽ đương nhiên. Thần kỳ nhất chính là đối phương cư nhiên sử dụng cây sáo cứu người. Mấy ngày nay, Bùi đại phu ở lại Phú Dương thành liền trị cho vài chứng bệnh khó chữa, liền ngay cả Viên đại tỷ cũng được hắn chữa khỏi rồi!"

Tiết Thanh Linh nghe đến nhập thần, tâm trạng ước ao: Ta nếu như cũng có y thuật bực này thì tốt rồi.

"Kia Bùi đại phu quy củ gì không? Một ngày chữa cho bao nhiêu người?"

"Công tử, Bùi đại phu không quy củ gì . Nghe nói người nào tới hướng hắn xin chữa hắn đều trị cho người ta, bất kể giàu nghèo hắn đều đối xử bình đẳng..."

Tiết Thanh Linh nói: "Trên đời vẫn còn đại phu làm người kính nể này, làm ta thật muốn gặp gỡ hắn. Tiểu Giao, ngươi ngày mai đi hỏi thăm thêm chút tin tức của Bùi đại phu."

Lúc này trong đầu Tiết Thanh Linh liền tưởng tượng ra đại phu họ Bùi lợi hại như vậy, nhất định là một lão đại phu hơn bảy mươi tuổi, thập phần có uy vọng và kinh nghiệm. nói không chừng đối phương còn có chòm râu dài trắng như tuyết. "Bùi Lão đại phu" được bảo dưỡng thích hợp, khí sắc hồng hào, tóc trắng xoa nhưng khuôn mặt vẫn còn trẻ trung a...

Nếu như có thể gặp lão một lần, có thể bái ông ta làm thầy, cầu chỉ điểm một chút y thuật là tốt lắm rồi.

【 kí chủ: Bùi Sơ 】

【 trị liệu điểm: 46 】

【 đếm ngược tử vong của kí chủ: Bốn mươi sáu canh giờ 】

Bùi Sơ phát hiện "Thần y" hệ thống này cũng thật là một cái hệ thống thanh thuần không hề làm ra vẻ chiến sĩ thi đua gì. Trải qua qua mấy ngày thí nghiệm, Bùi Sơ phát hiện, cái thần y hệ thống hỏng hóc này bất kể là chữa trị tật bệnh gì đều chỉ cho một điểm. Nói cách khác, dù thiên tân vạn khổ chữa trị một cái bệnh tuyệt thế hiếm thấy hay trị phong hàn cảm mạo bình thường đều chỉ đáng giá một điểm trị liệu.

Bất kỳ bệnh tật nào đều cần được đối xử bình đẳng!

Bùi Sơ sâu sắc cảm thấy quan niệm của hệ thống này có vấn đề. Đây là làm thần y sao? Hay là cái thứ bảo vật đại hạ giá nào đi? (Nguyên gốc là tẩu lượng, có nghĩa là bán đồ số lượng nhiều với lợi nhuận thấp. Ở VN mình thấy có từ đại hạ giá là phù hợp nhất.)

Tuy rằng trong lòng phun tào nhưng bệnh nên trị vẫn phải là trị, nên kiếm trị liệu điểm cũng vẫn phải kiếm.

Một buổi sáng sớm, Bùi Sơ loanh quanh ở bốn, năm nhà bán đồ ăn sáng cửa hàng loanh quanh về liền bị một tiểu nam hài bảy, tám tuổi mời về xem bệnh cho mẫu thân nhóc. Mà tiểu nam hài cũng rất đáng thương, chỉ có hai người cô nhi quả phụ.

Mẫu thân hắn bị bệnh liệt giường, Bùi Sơ chẩn một chút phát hiện vị mẫu thân này chẳng qua là nhiễm phong hàn ho khan thôi, chủ yếu là do bỏ qua quá lâu. Hắn châm cứu tạm hoãn bệnh tình xong liền viết phương thuốc, "Thuốc này, một ngày uống hai lần là được."

"Đa tạ Bùi đại phu." Nữ nhân nằm trên giường kêu tiểu song nhi nhà mình, đưa tiền cho nhóc, để hài tử chạy đi y quán mua thuốc.

Được Bùi đại phu châm cứu xong nàng cảm giác mình đã khỏe hơn rất nhiều.

Bùi Sơ nhắc nhở đối phương: "Sau này nếu bị bệnh nên cần đúng lúc trị liệu. Bệnh vặt không trị để lâu liền thành bệnh nặng."

"Vâng, đa tạ Bùi đại phu nhắc nhở."

Cô nhi quả phụ nhà này được bà hàng xóm sang giúp chăm sóc, nghe vậy cũng nhắc nhở: "Mẹ Ngư Nhi phải chú ý một chút, hảo hảo nghỉ ngơi dưỡng thân, sau này chờ Ngư Nhi lớn lên ngươi còn phải nhìn hắn xuất giá đấy..."

Nằm ở trên giường nữ nhân ho khan vài tiếng, liên tục nói phải.

Mà lúc này nghe Bùi Sơ hai người họ nói chuyện cả người sửng sốt, nồng đậm cảm thấy không thể giải thích được. Kia là tiểu nam hài mà? Gọi là Ngư Nhi đi? Tuy rằng trên mi tâm điểm nốt chu sa chí nhưng từ ngũ quan mà nói liền có thể nhìn ra là nam hài mà. Làm sao nam hài này lên còn có thể xuất giá?

Bùi Sơ không nhịn được hỏi: "Ngư Nhi nhà ngươi là nữ oa sao?"

Lão bà đứng bên cạnh giống như nghe được lời nói như đang chuyện hài liền bắt đầu cười lớn, "Tiểu Bùi đại phu, ngươi thật biết nói đùa. Ngư Nhi hắn vừa nhìn liền biết chính là một tiểu song nhi a..."

Bùi Sơ: "..."

Song nhi là có ý gì?

Từ nhà Tiểu Ngư Nhi đi ra, biểu tình Bùi Sơ như bị sét đánh. Tiểu Bùi đại phu cảm thấy tam quan bị vỡ nát, xuyên đến dị thế ba ngày, hắn cư nhiên giờ mới biết dị thế ngoại trừ nam nhân và nữ nhân ra còn có thêm song nhi. Nhóm người song nhi này bề ngoài cùng nam nhân trưởng thành khá giống nhau, chỉ là từ mi tâm bọn họ mọc ra một nốt chu sa chí, liền có thể giống như nữ nhân mang thai sinh con.

Không trách trên đường cũng từng nhìn thấy mấy nam nhân có mi tâm chu sa...

Bùi Sơ còn tưởng rằng đó là trang phục thịnh hành của thời đại này đấy. Kể như thời Ngụy Tấn Nam Bắc triều, nam nhân cũng thích tô son điểm phấn, vì thế Bùi Sơ coi nam nhân ở mi tâm điểm nốt chu sa hay đánh phấn bôi son là chuyện gì đáng kể.

Bùi Sơ thầm nghĩ: Mình quả nhiên suy nghĩ quá thoáng sao?

Thân là thầy thuốc, hắn cư nhiên mất ba ngày mới phát hiện trên thế giới này còn có loại giới tính thứ ba. Bùi Sơ thấy chính mình chậm hiểu đến vậy ư? Nhưng cái thông tin lật đổ nhận thức y học mất chục năm này của hắn, đối với Bùi Sơ mà nói, còn ly kỳ hơn so với hệ thống thần y gian lận thích làm màu.

Bùi Sơ ngơ ngơ ngác ngác bước trên đường, đem tam quan nát vụn lặng lẽ ghép lại, đồng thời trong lòng hắn tràn lan một cảm giác hiếu kỳ của người làm đại phu.

Mấy ngày nay hắn vẫn còn chưa gặp qua người bệnh là song nhi đâu. Không biết cấu tạo thân thể của bọn họ cùng nam nữ bình thường có bao nhiêu khác biệt?

Một luồng mãnh liệt khát khao tri thức xông lên đầu.

Bùi Sơ rẽ bước chân tiến vào một hiệu sách, bên trong hiệu sách hắn đào được một quyển sách thuốc cổ của thế giới này. Sách này chuyên giảng chính là y học về song nhi, phương thuốc, còn có... cấu tạo thân thể.

Ở thời đại này sách phi thường quý, lão bản hiệu sách cũng đặc biệt hắc tâm, để mua được quyển sách này Bùi Sơ coi như xài hết tiền bạc trên người.

Thời điểm Bùi Sơ cầm sách từ hiệu sách ra còn thu được ánh mắt khác thường của lão bản: "Không nghĩ tới thư sinh này cư nhiên yêu thích song nhi."

Mở ra quyển sách trên tay, Bùi Sơ vừa đi vừa đọc. Sách thuốc viết khá thông tục dễ hiểu, Bùi Sơ đọc hết nội dung

trong sách xong phát hiện cái này song nhi so với nam nhân phía trong thân thể chỉ là nhiều hơn một bộ phận mà thôi. Để cho đọc giả tiện lý giải, quyển sách này bên trong còn vẽ một bức tranh thân thể tương đối trừu tượng.

Bùi Sơ đã xem nhiều tranh cơ thể người loại này tất nhiên là dễ dàng hiểu được ý tứ phía trên.

Không có tri thức về sự vật mới khiến con người sợ hãi, Bùi Sơ đại khái biết về song nhi xong đảo mắt cảm thấy cũng chẳng có gì lạ. Bản thân hắn y thuật cao siêu, với thân thể người hiểu biết rất sâu. Song nhi tuy rằng cùng nam nữ phổ thông không giống nhau, nhưng nói đến căn nguyên thì chung quy vẫn là nam nhân. Bùi Sơ liền tích hợp tri thức mình có với cái mới học được cùng nhau. Không phải Bùi Sơ quá mức tự đại mà hắn tin tưởng, coi như là bây giờ có song nhi tới cửa tới tìm hắn chẩn bệnh, hắn cũng tuyệt đối chữa bệnh không thành vấn đề.

Chỉ có điều... hiện tại không có song nhi tới tìm hắn chẩn bệnh.

Liền ngay cả thấy, đều không chắc có thể nhìn thấy một ai.

Bùi Sơ cầm quyển sách thuốc, ở trên đường hết nhìn đông tới nhìn tây. Con đường hắn đang đi này có hai, ba người đều là thợ phụ khuân vác đồ vật, liền ngay cả nữ nhân đều còn chả thấy, càng khỏi nói song nhi.

Nhưng con người là một loại sinh vật khó chiều, lúc tìm không thấy thì lại càng muốn xem.

Bùi Sơ đi tới một gốc liễu bên dưới cây cầu, mở ra trên tay sách thuốc, hận không thể lập tức xuất hiện một cái song nhi đến cho hắn quan sát nghiên cứu một chút.

Có lẽ là lão thiên gia nghe được mong muốn trong lòng hắn.

Nơi chính giữa cầu đá vòm đột nhiên xuất hiện một vị bạch y công tử. Bùi Sơ lơ đãng từ một bên cầu nhìn sang, vừa vặn nhìn thấy mi tâm chu sa đỏ tươi của người kia, cho dù khoảng cách không gần cũng có thể nhìn thấy dung nhan xinh đẹp tuyệt trần của đối phương, còn có nốt chu sa như hạt đậu đỏ ấy.

Người đó mặc một thân bạch y thanh nhã, trên người còn mang theo trang sức tua rua nhỏ màu xanh xanh. Đối phương khí chất như sen, hắn đứng ở giữa cầu thôi mà phảng phất giống như một đóa sen trơ trọi đứng giữa mặt nước.

Bùi Sơ nhìn đối phương đến ngơ ngẩn.

Thuận theo nội dung trong sách, suy nghĩ trong đầu nhanh chóng bay lên.

Vô số rễ và cành nhánh liên tiếp nối với nhau tạo thành một chuỗi rõ ràng mạch lạc, giống như một chuỗi pháo ở trong đầu bùm bùm nổ tung. Ánh mắt nhìn chằm chằm đối phương của Bùi Sơ cũng càng ngày càng sáng.

23 Feb 2021