Ta Ở Cổ Đại Mở Y Quán

Chương 7: Tiết Thanh Linh



Bùi Sơ ngồi ở trên ghế đợi không lâu, người mắc quái bệnh đầu tiên mà Lâm Tần Phong tìm người gọi đến đã tới rồi.

Nghe đồn là một đại tỷ tính khí nóng nảy, là nữ nhi của một người gϊếŧ heo ở Phú Dương, cũng làm nghề đồ tể, một nữ đồ tể gϊếŧ heo. Sau khi nữ nhân này tới, nguyên không ít người vốn còn muốn lưu lại nơi này xem cuộc vui liền dồn dập né chạy.

Viên Kiều Kiều ngồi xuống đối diện vị tuấn mỹ bạch y đại phu.

Viên Kiều Kiều mặc dù là nữ đồ tể nhưng vóc người của nàng không hề mập mạp, thậm chí có chút mảnh mai. Chỉ nhìn vóc người bóng lưng mà nói thì phi thường xinh đẹp. Có điều trên nửa khuôn mặt nàng đều là vết sẹo nhằng nhịt khắp nơi.

Thời Viên Kiều Kiều còn thiếu niên, trong nhà xảy ra hỏa hoạn lớn, khiến nửa khuôn mặt nàng bỏng nặng. Bởi vì thế, nửa bên mặt bị đốt thành thịt vụn. Mà lúc đó không dưỡng tốt, gặp phải lang băm lại còn nhiều lần đụng vào, để lại những vết sẹo loang lổ từng đạo từng đạo. Sẹo trên mặt nàng biến thành mớ hỗn độn đan xen, phi thường doạ người.

Trông không khác gì ác quỷ.

Tiểu hài tử chơi ven đường thấy nàng liền sợ chừng mấy ngày ngủ không yên.

Viên Kiều Kiều trước mặt đại phu lộ ra nửa khuôn mặt doạ người của mình, nàng kinh ngạc phát hiện, tuấn mỹ đại phu thoạt nhìn văn nhược vậy cư nhiên không có bị doạ thành chim cút. Không phải nói người đọc sách lá gan là nhỏ nhất sao

"Ngươi không sợ ta?" Viên Kiều Kiều mặc dù là nữ tử nhưng nàng cũng là cái đồ tể, một thân huyết sát khí. Hơn nữa vết sẹo trên mặt hỗn loạn quả thực trông như ác quỷ tái thế.

Đã từng có hái hoa tặc chui vào phòng nàng cuối cùng lại bị dọa sợ đến tiểu ra quần ngay tại chỗ.

Bùi Sơ rất bình tĩnh nhìn nàng một cái, "Không có gì đáng sợ."

Viên Kiều Kiều là đồ tể gϊếŧ heo. Một thân gϊếŧ heo có bao nhiêu sát khí? Mà sát sinh nhiều hơn nữa thì cũng chỉ là gϊếŧ heo thôi.

Bùi Sơ làm thầy thuốc, cứu người cùng gϊếŧ người đều chỉ là một ý nghĩ. Tiểu Bùi đại phu xuất cốc sáu năm, đạo tặc hung phạm chết dưới tay hắn chẳng hề ít đâu.

"Nói về bệnh trạng của ngươi chút đi."

"Trên mặt ta những chỗ bị bỏng qua thường thường có cảm giác thiêu đốt đau đớn nóng rực. Tìm vài đại phu rồi mà tất cả đều không trị nỗi đau như bị lửa nóng thiêu cháy này."

Bùi Sơ đã kiểm tra vết sẹo trên mặt nữ đồ tể. Vết seo đối phương vết sẹo năm này qua năm khác từ lâu đã liền hoàn toàn, không nhìn điểm nào dị thường.

"Tiểu Bùi đại phu, ngươi có thể trị được không?"

Bùi Sơ gật gật đầu, "Có thể."

Viên Kiều Kiều khiếp sợ mở to hai mắt, qua nhiều năm như vậy, nàng cầu y hỏi chẩn, chưa có đại phu nào nói có thể trị hết bệnh trên mặt nàng.

Bùi Sơ đã kiểm tra thân thể của nàng cùng vết sẹo trên mặt nàng, không có bất kỳ tình huống khác thường. Điều này chứng tỏ vết bỏng trên mặt đối phương hẳn là bệnh tâm lý của nàng. Thuở thiếu thời, cảm giác đau đớn khi bị lửa đốt vẫn luôn quanh quẩn tại trong trí nhớ của nàng, làm cho nàng canh cánh trong lòng, cho nên vĩnh viễn không thể quên đi nỗi đau thiêu cháy da thịt kia.

Bùi Sơ trong lòng biết người này có khả năng chỉ là cần một liều thuốc tâm lý an ủi cho cơn đau biến mất.

"Bùi đại phu, ngươi muốn chữa thế nào?"

"Vị cô nương này, ngươi sợ đau sao?"

"Không sợ."

Vậy thì tốt.

Bùi Sơ nghĩ tới một biện pháp. Hắn điều chế ra một loại thảo dược có chút tác dụng ăn mòn rồi đem loại thuốc này lần lượt bao lên vết sẹo trên mặt Viên Kiều Kiều. Thời điểm thảo dược đắp lên chẳng khác nào nỗi đau cắt da cắt thịt.

Bùi Sơ thầm nghĩ: Đây so với bỏng càng đau thêm một tầng.

Đủ để bao trùm bóng tối quá khứ.

Viên Kiều Kiều đau đến nắm chặt nắm đấm, cắn chặt hàm răng để không phát ra tiếng, móng tay cũng đâm lòng bàn tay thành năm vệt. Mà đại phu bạch y tuấn mỹ trước mặt nàng vẫn là một bộ ôn văn nhĩ nhã không sợ sóng to gió lớn. Nàng đột nhiên cảm thấy đối phương so với mình càng thêm đáng sợ.

"Ngươi có cảm giác cơn đau trên mặt dần biến mất không?" Bùi Sơ đánh giá một chút, thuốc tê trong dược hẳn nên bắt đầu phát huy tác dụng.

Viên Kiều Kiều đáp một tiếng, nơi hai mắt nàng đã đau đến phát khóc, đôi môi cũng bị cắn ra vết máu, đồng thời nàng cũng có thể rõ ràng cảm giác được đau đớn trên mặt từ từ biến mất. Cho đến khi đau nhức trên mặt dần dần giảm bớt rồi biến mất nàng mới phát hiện thân thể mình bình tĩnh thoải mái thế nào sau khi thống khổ biến mất.

"Đau rát trên mặt cô sẽ không còn nữa, đã chữa khỏi rồi." Bùi Sơ dùng dao nhỏ giúp đối phương gạt đi thảo dược trên mặt, nhân tiện giúp vị cô nương này sửa lại vết sẹo trên mặt một chút. Vết tích trước kia nhằng nhịt kháp nơi trông quá khó coi, bây giờ thảo dược ăn mòn làm tiêu tán mất phần lớn vết sẹo. Bùi Sơ giúp nàng ta sén đi những vết sẹo cũ, sau này khi mọc ra da thịt mới sẽ biến thành một khối da hoàn chỉnh.

Mặc dù da thịt mới mọc ra so với nửa bên mặt còn lại khác biệt không nhỏ nhưng mà tuyệt đối không khủng bố như trước đây.

Bùi Sơ đem băng gạc bao lấy khuôn mặt đối phương nói: "Vết sẹo trên mặt ngươi sẽ lại mọc mới, sẽ không loang lổ như trước đây nữa mà là một mảng sẹo bằng phẳng. Mấy ngày này đừng có chạm nước cũng không tùy tiện chạm lên mặt. Đúng rồi, ta viết cho ngươi một phương thuốc, ngươi dựa theo biện pháp trê toa thuốc này tự làm thuốc mỡ. Chờ thương thế của ngươi liền lại hết rồi, dùng thuốc mỡ đắp mặt ba ngày một lần. Mấy năm sau vết sẹo trên mặt sẽ từ từ tiêu giảm, tuy rằng không thể khôi phục thành bộ dáng nửa bên mặt kia nhưng cũng sẽ không kém quá nhiều."

"Có thật không, Tiểu Bùi đại phu?" Viên Kiều Kiều chạm vào nửa bên mặt vẫn còn hoàn hảo của mình kia không dám tin tưởng. Trên thế giới này có nữ nhân nào không yêu cái đẹp đâu? Vết bỏng trên mặt là nỗi đau mà cả đời nàng đều canh cánh trong lòng lại không thể quên. "Không cần khôi phục tám phần, chỉ cần có thể khôi phục năm phần là tốt rồi." Viên Kiều Kiều mang theo vết tích khủng bố đã mười năm, đối với nàng mà nói dù cho chỉ là làm vết sẹo như đao kiếm chém loạn trên mặt trở nên xẹp bớt đã đủ làm nàng mừng rỡ, càng khỏi nói tới làm sẹo biến mất.

Bùi Sơ tiễn người thứ nhất bị "quái bệnh" đi xong liền liên tục trị năm bệnh nhân khó chữa mà tìm tới Lâm Tần Phong cho hắn. Mà lần nay, y thuật của hắn triệt để vang danh ở Phú Dương.

Tất cả mọi người đều tin hắn có y thuật cao siêu, thậm chí còn có y quán bỏ ra số tiền lớn mời hắn về. Chỉ là Bùi Sơ nói mình ít ngày nữa liền rời khỏi Phú Dương, hắn là cái giang hồ du y sẽ không dừng lại ở một chỗ.

Lâm Tần Phong biết được đối phương cư nhiên một hơi trị sáu căn quái bệnh, thiếu chút đem mình tức giận đến tái măt. Đối phương tuổi trẻ như vậy mà có y thuật cao minh làm hắn đố kị đến mức không thể ngủ nổi.

Bất quá, may là Lâm Tần Phong biết được người này là giang hồ du y, rất nhanh sẽ rời thành Phú Dương, hắn ngược lại còn gấp gáp tìm phiền toái cho đối phương.

Chỉ cần đừng ở địa phương của hắn hoành hành quá lâu, Lâm Tần Phong có thể nhẫn được. Hắn không cần thiết phải xông lên, đánh nhau vỡ đầu với tiểu tử đó.

Lâm Tần Phong cẩn cẩn trọng trọng kinh doanh mấy năm ở Phú Dương, ngày ngày đều trôi qua cực kỳ thảnh thơi, không thể làm thanh danh "đệ nhất đại phu Phú Dương thành" bị phủ bụi.

Chờ sau khi họ Bùi đi mất, đại phu giỏi nhất Phú Dương vẫn là hắn, những người khác sẽ trở lại quỳ khóc van cầu hắn chữa bệnh.

Lâm Tần Phong đấm ngực, bình ổn lại đố kị bắt đầu muốn trào lên trong lòng, hy vọng u ám trong đầu vang lên: Tốt nhất tên họ Bùi sau này sẽ đụng phải mấy cái sư đệ thiên phú cực cao kia.

Trong nhóm người đã từng là tiểu sư đệ của hắn có một người tên Tô Viễn, cũng kiểu mắt cao hơn đầu, tự cho mình siêu phàm nhưng lại có thiên phú học y rất cao, làm Lâm Tần Phong đố kị muốn chết.

Cũng không biết Tô Viễn cùng họ Bùi đụng mặt y thuật ai cao ai thấp đây?

Cửa Phú Dương thành.

Lúc này một đoàn xe ngựa từ cửa thành đi vào, chiếc xe ngựa đi đầu kia thân xe hoa lệ cực kỳ, ngay cả màn xe cũng là lăng la tinh xảo hoa mỹ, từ nóc xe tua rua màu xanh buông xuống. Sau khi vào thành, người đánh xe nhẹ nhàng đánh một cái lên bụng ngựa, tuấn mã liền hướng về bên đó chạy băng băng.

Mười chiếc xe ngựa tạo thành đoàn đi tới một biệt viện trong Phú Dương thành.

Một công tử ca xinh đẹp nho nhã vô song vén rèm lên từ trên xe ngựa đi xuống. Người kia một thân mặc lăng la xiêm y, dùng màu trắng làm chủ đạo, chỉ có vạt áo cùng thắt lưng là màu xanh nhạt, trên ống tay áo thêu hoa sen thanh nhã tinh xảo. Những chiếc lá sen xanh mướt như ngọc lục bảo ôm lấy một thân hoa sen màu hồng nhạt, thêm những gợn sóng bạc được vẽ dưới hoa văn bông sen. Một cơn gió cuốn qua thổi bay mái tóc dài màu mực, một ít sợi tóc nhẹ bay qua ống tay áo hoa sen, đẹp đến khó mà tưởng tượng nổi.

Mi tâm cậu có một nốt chu sa màu đỏ, làm cậu vốn dĩ đã có khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ càng thêm trác tuyệt bức người, phảng phất như là một bông sen tuyệt mỹ trong nước được vẽ ra từ tay của một họa sĩ tuyệt luân có tay nghề tinh diệu nhất.

Lúc này một gã sai vặt trẻ tuổi cũng từ trong xe ngựa đuổi tới, Tiểu Giao cầm áo choàng màu xanh trong tay tự phủ lên cho công tử gia, "Linh nhi công tử, bên ngoài gió lớn."

Tiết Thanh Linh gật đầu sau đó chỉ dẫn người phía sau đem dược liệu trên xe ngựa mang xuống, "Mấy dược liệu này đều phải cẩn thận, tuyệt đối không thể lẫn lộn cùng nhau."

Tiết Thanh Linh là song nhi tiểu công tử của Tể An đường ở Lâm An thành. Tiết gia tại Lâm An đời đời làm nghề y, một cái y quán truyền thừa hơn trăm năm. Chỉ có điều bây giờ phụ huynh Tiết Thanh Linh tạ thế, chỉ còn dư lại cậu, mẫu thân cùng với một tỷ tỷ đã xuất giá từ lâu.

Y quán Nhà bọn họ khi còn trong tay tổ tông đã từng phong quang vô hạn nhưng truyền tới bậc cha chú Tiết Thanh Linh cũng không còn lớn bằng lúc trước. Hơn nữa hồi Tiết Thanh Linh còn nhỏ, một trận lửa thiêu y quán, cháy rất nhiều sách y dược cổ quý hiếm Tiết gia lưu giữ, mà y thuật Tiết gia cũng bắt đầu đoạn truyền.

Phụ thân của Tiết Thanh Linh là Tiết Ngộ, tuổi nhỏ rong chơi, yêu thích khoái lạc, chuộng mỹ vị kỳ trân, chưa bao giờ chuyên cần y thuật. Ông nội Tiết Thanh Linh chết không lâu cha mới hối hận khổ học, một lòng muốn khôi phục vinh quang y quán của Tiết gia. Một trận đại hỏa không biết từ đâu ra làm y thuật Tiết gia không còn sót lại chút gì, Tiết Ngộ âu sầu mà chết. Trước khi chết còn căn dặn con cái nhất định phải bảo vệ tốt y quán tổ tông lưu lại.

Ca ca Tiết Thanh An là một kỳ tài học y, từ nhỏ khổ học y thuật, tâm niệm muốn đem y quán gia đình khôi phục lại. Song vào năm mười bảy tuổi một mình lên núi hái thuốc, bất ngờ gặp phải cuồng phong vũ bão, trượt chân ngã xuống vách núi mà chết.

Mẫu thân Tiết Thanh Linh là Liễu thị vì trưởng tử không còn vốn định đem y quán Tiết gia đóng cửa. Đứa con út Tiết Thanh Linh lại cứng đầu kế thừa nguyện vọng của cha và anh, tìm mọi cách chống đỡ y quán trong nhà.

Được cha hyunh ảnh hưởng, Tiết Thanh Linh khi còn bé liền yêu thích y thuật, thích chữa bệnh cho người khác. Lúc ca ca chữa cho người ta, cậu vui vẻ đứng ở một bên xem. Song không biết làm sao ca ca ruột Tiết Thanh An học y thiên phú trác tuyệt, kế thừa thiên phú tổ tông.Tiết gia, mà Tiết Thanh Linh thì lại kế thừa thiên phú của cha đẻ.

— cũng chính là trời sinh không có thiên phú học y.