Ta Ở Cổ Đại Mở Y Quán

Chương 45: Diều



"Bùi đại phu, thật xin lỗi, trì hoãn mất chút thời gian, chúng ra lên đường thôi." Từ trong phòng nơi hậu viện đi ra, vừa đúng nhìn thấy Bùi Sơ đứng bên cạnh giếng, bước chân cậu vội vã hướng về phía người chạy tới, sợ đối phương chờ sốt ruột, bước chân bên dưới càng lúc càng nhanh, biến thành chạy lon ton tới.

Đồ trang sức tùy thân cậu treo trên vạt áo cũng theo động tác của cậu mà phát ra tiếng vang thanh thúy của châu ngọc.

Cuối cùng khi đến bên người đối phương, Tiết Thanh Linh dừng bước lại, ngẩng đầu nhìn người đứng bên cạnh giếng. Hắn đứng bên giếng nước dưới một gốc cây lớn, cây này là là một thân cây cổ thụ thập phần cao to, cành lá xum xuê, chỉ có vài tia nắng có thể xuyên qua khe hở giữa đám cành lá rời xuống đầu vai người đang đứng dưới gốc cây. Khiến cho những tia năng kia ở trên bộ đồ trắng tinh của đối phương lưu lại những vết tích loang lổ.

Gió thổi qua làm lá cây phát ra tiếng xào xạc, làm ông tay áo trắng như tuyết của người kia bay lên, một nhánh sáo trúc như bạch ngọc treo chếch bên hông đối phương, đuôi sáo có treo một nút đồng tâm kết màu đỏ, trang trí thêm bằng dải tua rua tao nhã.

Bùi Sơ gật đầu, hai người đồng thời cùng đi tới cửa hậu viện y quán, hắn thấy Tiết Thanh Linh bên cạnh chạy lon ton tới, vẫn còn đang thở dốc, vì vậy liền đi chậm lại, chờ hơi thở của đối phương bình tĩnh lại.

Tiết Thanh Linh thấp giọng thở hổn hển, khuôn mặt nổi lên màu hồng hào rõ rệt. Cậu giơ tay, mu bàn tay chạm vào hai má, nhiệt độ nóng rẫy làm cậu hoảng loạn vội vàng giấu tay ra phía sau, chỉ hận sao lúc này gió xung quanh sao không lớn thêm một chút.

Hai người còn chưa đi đến cửa, trên đỉnh đầu truyền đến một trận tiếng ưng kêu. Ưng trắng sải rộng hai cánh xẹt qua đỉnh đầu bọn họ, sau đó đáp xuống trên cánh tay Bùi Sơ.

Tiểu Thương ăn xong điểm trâm tản bộ một vòng xong đã trở lại, hoàn thành nhiệm vụ mỗi ngày đưa một nhành thuốc.

trong miệng Tiểu Thương ngậm hai cây dược thảo xanh biếc mới tinh, nhiệt tình dùng cánh phẩy phẩy trên vai Tiết Thanh Linh. Tiết Thanh Linh vừa sợ vừa nghi hoặc nhận lấy hai cây bán hạ từ trong miệng ưng, tiểu bạch ưng liền lập tức bay lên không trung, không biết lại muốn bay đi nơi nào chơi rồi.

Tiết Thanh Linh cầm hai cây bán hạ: "? ? ?"

Cậu đưa hai cây thảo dược cho Bùi Sơ. Bùi Sơ nhìn hai cây thảo dược xanh tươi này, nghĩ thầm hai cây bán hạ quá đáng thương, đang yên yên ổn ổn sinh trưởng trong đất liền bị con bạch ưng kia gieo vạ xuống đầu.

"Ngươi hôm nay cho Tiểu Thương ăn bao nhiêu thịt?" Con ưng phá thuốc này bình thường chỉ hái có một cây dược thảo, hôm nay lại hái hai cây, nhất định là có nguyên nhân trong đó.

Tiết Thanh Linh go dự nói: "Ừm... khoảng tầm hơn ba cân một chút." Tiết gia tiểu công tử có mối quan hệ tốt với mọi người, đồ tể bán thịt tất nhiên cho nhiều hơn mấy lạng.

Bùi Sơ: "..."

"Còn ăn như thế e rằng con ưng kia sẽ biến thành heo luôn đấy. Lúc đó bay cũng bay không nổi đâu, còn phải làm phiền Tiết gia tiểu công tử giúp ta nấu nó thành canh chim ưng hầm thôi."

"Bùi đại phu... Ta ta ta, ta không biết chế biến chim ưng a..."

Tiết Thanh Linh dẫn Bùi Sơ từ đại môn y quán đi ra ngoài, cũng không cưỡi xe ngựa mà đi bộ tới phía đông bắc của thành Lâm An xem hồ Lạc Kính, thưởng thức phong cảnh ven hồ. Chỗ hồ Lạc Kính trong thành Lâm An kia đi khoảng chừng thời gian uống cạn một chén trà là gần như đã có thể nhìn rõ cái bóng mờ mờ của hồ nước.

Hồ Lạc Kính giống như cái tên của nó, như một mặt gương sạch sẽ trong suốt. Một mảnh hồ nước xanh biếc phẳng lặng không một gợn sóng, phản chiếu núi xanh và cây cối hai bên bờ cùng với bảo tháp chùa miếu. Giữa hồ có một ngư ông đội nón rộng vành ngồi chiếc thuyền nan chèo ra giữa hồ ngồi câu cá, chỉ thấy lúc này non nước một màu, gió cũng ngừng thổi, hình ảnh tĩnh mịch như một bức tranh vẽ.

"Chúng ta đi dọc bờ hồ sang hướng bên kia đi, bên kia phong cảnh càng đẹp hơn."

Hai người đi dọc theo hướng bắc của hồ nước. Dọc đường đi có hai tòa bảo tháp đứng đối diện nhau. Bên bờ đối diện có một ngôi miếu nằm trong rừng cây, miếu thờ thoắt ẩn thoắt hiện giữa những dãy núi, cẩn thận lắng nghe, tựa hồ còn có thể nghe được tiếng chuông mơ hồ.

Càng đi về phía trước liền có thể nhìn thấy rất nhiều cầu đá, trong đó có một cây cầu phong vũ vắt ngang trên mặt nước nối liền hai bờ hồ. Cây cầu này toàn thân màu nâu đỏ, vừa là cầu, vừa là tháp, vừa là đình. Từ xa nhìn sang giống như mười tòa tháp bảy tầng xây ở trên mặt nước tạo thành một cây cầu hành lang thật dài. Cây cầu có tạo hình cổ điển khí thế lớn, khiến người ta cảm nhận được sự nguy nga tráng lệ của nó. Bên trong cũng được chạm long khắc phượng, tinh mỹ vô song.

Tiết Thanh Linh chỉ vào cây cầu kia giới thiệu với Bùi Sơ: "Đây là phong vũ cầu của thành Lâm An chúng ta. Cầu kia còn có một ý nghĩa khác, ngài xem, phía trên không phải là như có mười tòa bảo tháp sao? Nghe nói mỗi tòa tháp là đại biểu cho mười năm trong cuộc đời mỗi người, từ đầu cầu đến đuôi cầu, ngụ ý trăm năm mưa gió trên chốn trần gian. Lúc đi qua cầu cũng có vài chuyện cần chú ý, nếu như cùng người thân thiết cùng nhau nắm tay đi tới, lúc qua cầu ngàn vạn không thể buông tay ra. Cái này đại biểu cho trăm năm mưa gió nơi trần thế, nguyện cùng quân nắm tay không buông..."

"Có thật không?" Bùi Sơ vừa nghe cậu nói vậy, trái lại có chút ngạc nhiên, định đi tới đầu bên kia cầu. Tiết Thanh Linh thấy vậy vội gọi hắn lại, khuyên can hắn: "Kỳ thực bên kia cầu cũng không có gì đẹp đâu, chúng ta đừng đi sang bên đó nữa. Đến bên này đi qua cầu đá nhỏ quanh co, qua cây cầu có mái che, tới chỗ đình bên kia xem một chút đi."

"...Vậy cũng được." Vốn Bùi Sơ muốn đi lên cây cầu kia một chút, không hiểu sao Tiết Thanh Linh không quá tình nguyện, Bùi Sơ không thể làm gì khác hơn là cùng cậu đi tới đình nhỏ bên bờ hồ kia nghỉ ngơi một chút. (người ta là muốn đi cùng ý trung nhân đó cha nội)

Sau khi nghỉ ngơi xong, hai người liền đi dọc một đường ven hồ. Phong cảnh hai bên bờ hồ Lạc Kính này qua mỗi bước đi đều hiện ra một cảnh tượng khác. Đi tới đây hồ nước dường như càng rộng hơn, bên bờ cũng càng thêm trống trải. Đột nhiên phía trước truyền đến một trận huyên náo, có một tòa thuyền hoa dừng sát ở bên bờ, rất nhiều du khách ven hồ đều xúm lại.

"Nguyệt Thiền cô nương chuẩn bị chơi cầm bên bờ, mọi người nhanh tới nghe đi."

"Tiếng đàn của Nguyệt Thiền cô nương phong nhã trác tuyệt, nghe như tiếng nhạc của thiên tiên vậy..."

...

Bùi Sơ và Tiết Thanh Linh cùng đi dạo dọc theo bờ hồ, nhìn thấy rất nhiều du khách mang dáng dấp như là thư sinh chạy tới cùng một hướng. Trong miệng bọn họ cứ mở ra là kêu Nguyệt Thiền cô nương, chắc hẳn là người từ trên thuyền hoa của hoa phường xuống đây. Trên hồ hiện giờ toàn là thuyền hoa, nuôi không ít nữ nhân song nhi có tài nghệ trác tuyệt, chuyên môn bồi các tài tử thiếu gia ngâm thơ đối ẩm, cùng nhau thưởng hoa ngắm trăng.

Tiết Thanh Linh đột nhiên nghe mấy tiếng động này, tim đập lệch một nhịp, thầm hối hận khi đưa Bùi Sơ tới đây. Cậu không nghĩ tới vào giờ này mà cũng có thuyền hoa cập bờ, ngữ khí Tiết Thanh Linh mang theo một tia ủ rũ không rõ: "Bùi đại phu, ngài muốn đi nghe đánh đàn không?"

Nếu như Bùi Sơ muốn đi, vậy cậu chỉ có thể đành đồng ý đi nghe thử một chốc lát. Tiết Thanh Linh nghĩ bùi đại phu là một nhân vật phong nhã như vậy, nói không chừng cũng thường cùng những tài tử đó phong lưu, thích nghe đàn ngắm cảnh.

Tiết Thanh Linh trong lòng loạn thành một đoàn, còn chưa đợi cậu chấn định lại tinh thần liền nghe thấy người bên cạnh nhạt nhạt phun ra hai chữ: "Không đi."

Ủa?

Tiết Thanh Linh trợn tròn hai mắt, hiếu kỳ nhìn người bên cạnh. Bùi Sơ nhìn lại cậu, nở nụ cười nói thêm một câu: "Quá nhiều người, ồn ào lắm."

Bùi Sơ đối với chuyện nghe đàn tất nhiên là chẳng có hứng thú gì, hơn nữa bản thân hắn vốn đã có tài năng đánh đàn trác tuyệt, ở trong cốc lại thường nghe Đàn thánh chơi đàn, tiếng đàn bình thường tư lâu đã chui không lọt lỗ tai hắn.

Huống chi nội lực của hắn thâm hậu, kỳ thực đã sớm nghe được tiếng đàn bên kia, chẳng qua cũng chỉ là tiếng đàn bình thường thôi.

Tiết Thanh Linh nghe được lời cự tuyệt của hắn, trong lòng nhất thời vui vẻ, gật đầu lia lịa nói: "Đúng là quá ồn ào. Bùi đại phu, chúng ta đi bên kia đi, chỗ bên kia trống trải, người cũng ít."

Bùi Sơ gật đầu, hai người bọn họ tiếp tục tiến về phía trước.

Đi được một lát, Tiết Thanh Linh nhớ lại chuyện vừa rồi, không nhịn được mà nói: "Bùi đại phu, nếu như ngài muốn nghe đàn, Thanh Linh cũng có thể đánh đàn cho ngài nghe a."

"Ồ? Thực sao? Thế thì ta thực ra rất muốn lĩnh hội tài nghệ chơi đàn của Tiết gia tiểu công tử một chút đấy."

Tiết Thanh Linh mặt dày gật đầu, tính toán khi về nhà sẽ kêu Tiểu Giao liên hệ một sư phụ đánh đàn tài giỏi đến dạy cậu. Kỳ thực trước đây Tiết Thanh Linh cũng học chơi đàn rồi, chỉ có điều liên tưởng tới bản chất khuyết tật ngũ âm mà còn hay ngâm dân ca của cậu, có thể rõ ràng ngay tài đánh đàn của Tiết gia tiểu công tử gay go tới cỡ nào.

Thế nhưng Tiết Thanh Linh còn cảm thấy chính mình học tốt một khúc nhạc, trước mặt Bùi đại phu biểu diễn một chút, hẳn là... miễn cưỡng... có thể đi?!

Bọn họ cứ đi về phía bắc, người bên bờ càng ngày càng ít, phong cảnh càng thêm bằng phẳng trống trải, gió xung quanh càng lúc càng lớn, thổi đến mức làm vạt áo hai người tung bay, bay phần phật. Mái tóc dài sau tai cũng theo gió lạnh bay lên, tua rua châu ngọc trên tóc Tiết Thanh Linh cũng bị gió thổi đến mức va chạm vào nhau phát ra từng tiếng thanh âm trong trẻo.

Rời xa đoàn người, bờ hồ trở nên cực kỳ yên tĩnh, giữa dất trời phảng phất như chỉ còn dư lại hai người họ.

Hai người cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng thưởng thức phong cảnh non nước bên hồ như vậy. Tiết Thanh Linh nhìn người bên cạnh, cũng muốn cứ một đường đi tiếp mãi như thế, chỉ có điều con đường này chẳng mấy chốc sẽ tới điểm cuối. Lại cứ đi về hướng bắc thì chắc chắn sẽ ra khỏi thành.

"Bùi đại phu, chúng ta trở về thôi."

Bùi Sơ gật đầu, hai người liền quay trở về. Lúc trở lại, Tiết Thanh Linh phát hiện một người bán diều. Trên thân người bán diều kia treo rất nhiều cái diều, hẳn là chuẩn bị mở hàng buôn bán. Tiết Thanh Linh trong lòng hơi động, nghĩ ven bờ lúc này gió lớn như thế, có nên mua hai cái diều hay không?

Trong lòng nghĩ như vậy, Tiết Thanh Linh đã chạy bước nhỏ tởi bên cạnh người bán diều. Tình cờ cậu nhìn thấy hai con diều hình chim ưng, không cần phải chọn lựa thêm nữa, liền lấy cái này luôn!

Tiết Thanh Linh trả tiền xong, cầm hai con diều hình chú chim ưng đi tới bên người Bùi Sơ, cười nói: "Bùi đại phu, chúng ta đi thả diều đi. Ngài xem con diều này có phải rất giống Tiểu Thương hay không? Cũng không biết Tiểu Thương có ở gần nơi này không?"

Khóe miệng Bùi Sơ nhẹ nhàng nhấc lên, thả diều thì hắn chẳng có vấn đề gì, thế nhưng con diều hình... chim ưng này, quên đi, thả con nào cũng được, tốt xấu gì cũng là do công tử gia nhà nào đó tự tay mua.

Thế là hai người bắt đầu thả diều bên hồ. Lúc này bên bờ hồ gió rất lớn, hai cánh diều rất nhanh liền bay lên trời, bay vút lên chạm đến cả những tầng mây trắng bên trên. Bùi Sơ cầm dây diều trong tay, thả cho diều bay lên liền lười quản, để nó bay đi lung tung, mà Tiết Thanh Linh bên cạnh càng thêm hoạt bát, thả con diều trong tay bay thật cao thật xa.

Không biết từ lúc nào nảy ra tính so bì, Tiết Thanh Linh phát hiện diều của mình so với diều của Bùi đại phu bay càng cao càng xa hơn, trong lòng còn thầm tung bông. Tuy rằng y thuật của cậu không ra sao, tài đánh đàn cũng chẳng ra gì, nhưng thả diều vừa cao vừa xa, đáng được khen ngợi lắm đó.

Tiết Thanh Linh trong lòng nghĩ vậy liền thả diều lên mức cao nhất, đợi một lúc dây diều trên tay mà dùng hết, liền có thể thay thêm một cuộn dây nữa rồi.

May là vừa nãy lúc cậu mua diều còn cố tình mua thêm một cuộn dây diều nữa.

Tiết Thanh Linh cúi đầu từ tìm cuộn dây diều từ trong tay áo, lúc muốn nối hai dây lại, một chuyện ngoài ý muốn xảy ra: gió hồ trực tiếp thổi dây diều của cậu đứt đoạn mất tiêu...