Ta Ở Cổ Đại Mở Y Quán

Chương 34: Người ngoài



Sáng sớm đường phố vắng lặng, rất ít người đi bộ qua lại, bầu trời mênh mông một mảnh trắng xóa, nhìn ra phía xa, mái ngói lộn xộn từng lớp nối tiếp thành một vùng. Phố xá náo nhiệt có không ít cửa hàng vẫn đang đóng, ngẫu nhiên có mấy bóng người chầm chậm gỡ từng khối ván cửa ra, cờ hiệu trước cửa chập chờn đón gió. Tiết Thanh Linh ngồi trong xe ngựa không nhịn nổi mà ngáp một cái, nghe tiếng xe ngựa lộc cộc lăn bánh, ngủ gà ngủ gật. Ngày hôm qua cậu quỳ trong từ đường một đêm, gần như cả đêm đều không có ngủ, lúc này toàn thân đều uể oải cực kỳ.

"Chờ đã, trước tiên rẽ sang bên kia." Vốn còn đang mơ màng ngủ, Tiết Thanh Linh dường như nhớ tới cái gì, bảo phu xe quẹo đi, trước không tới y quán vội mà đến cửa hàng bánh bao của Trương đại thúc ở đầu phố, mua ba lồng bánh bao thịt mới mẻ nóng hôi hổi. Trương đại thúc bán bánh bao ở Lâm An đã bảy, tám năm, nhân bánh là dùng thịt heo tươi mỗi ngày, mùi vị cực kỳ không tồi. Tiết Thanh Linh thỉnh thoảng sẽ đi nhà thúc ấy mua bánh bao ăn.

Bánh bao thịt tươi ngon được làm khéo léo, đại khái to bằng nắm đấm của đứa bé trai năm sáu tuổi, một lồng có mười cái. Tiết Thanh Linh mở lồng hấp ra đếm, tính toán chừng ba mươi cái hẳn là đủ ăn đi... Cậu cùng Tiểu Giao ăn hai ba cái là được rồi.

"Tiết gia tiểu công tử, sao hôm nay mua nhiều vậy?" Trương đại thúc cười giúp đưa ba lồng bánh bao nóng hổi mới làm tới, còn tặng thêm một bát canh xương hầm thơm phức nóng bỏng tay.

"...Vâng, bởi vì có nhiều hơn một hai người ăn..."

Trương đại thúc: "?"

Ông nhìn bánh bao mình bán một chút, nghĩ thầm chừng ba mươi cái bánh bao như thế chắc không chỉ là nhiều hơn một hai người đi?

Tiết Thanh Linh không chỉ mua bánh bao hấp này, còn thiện thể mua hai cân thịt ba chỉ tươi từ Trương đại thúc. Sau khi mua xong mới mang theo bánh bao thịt mới làm cùng canh xương hầm, cùng với khẩu phần ăn chuyên biệt cho Tiểu Thương đi về phía y quán.

Khi xe ngựa tới y quán, cửa lớn y quán đã mở rồi. Bùi Sơ ngày nào cũng dậy rất sớm, trời vừa mới hửng liền nhân tiện ngồi thiền trong sân y quán, tĩnh tọa tu luyện võ công một hồi, sau đó hỏa kế y quán Tưởng Toàn dậy liền cùng đi mở cửa lớn y quán.

Tiết Thanh Linh xuống xe ngựa, tiếp nhận lồng hấp Tiểu Giao đưa tới, chậm chạp bước vào trong y quán. Tiểu Giao phía sau vội vã nhắc nhở: "Công tử, ngài cẩn thận chút!"

Quỳ suốt một buổi tối, đầu gối Tiết Thanh Linh cũng chịu không nổi, phòng chừng trên đầu gối sớm đã có hai mảng máu ứ đọng.

"Yên tâm, ta không sao. Tiểu Giao ngươi lát nữa vào y quán giúp ta ra phía hậu viện đút cho Tiểu Thương ăn đi. Bao nhiêu thịt đó không biết có đủ cho tiểu tử này ăn không nữa... Ừm, hẳn là đủ nhỉ?" Bởi vì cảm giác tê nhức đau đớn ở chân tay vẫn chưa biến mất, Tiết Thanh Linh lúc bước đi đều nhích từng tí từng tí một. Nhưng mà đi đường bằng phẳng còn tốt, một khi giơ chân bước qua ngưỡng cửa, nơi xung quanh đầu gối truyền đến cảm giác đau như bị gai đâm, khiến cậu nhịn không nổi hít một ngụm khí.

Cho đến lúc cậu bước vào trong y quán, nhìn thấy Bùi Sơ cầm một quyển y thư đứng ở bên quầy hàng, liền nhịn mấy tiếng kêu đau xuống. Tiết Thanh Linh nỗ lực duy trì bước chân bình thường, đặt hồng hấp ôm trong lồng ngực lên quầy của y quán.

"Bùi đại phu, tới ăn bánh bao đi."

Bùi Sơ đặt sách trong tay xuống mà đi tới, hắn để ý thấy tình trạng Tiết Thanh Linh hôm nay hơi khác thường. Dưới đôi mắt đen một mảng, cả thân đều mang cảm giác uể oải, có thể suy ra tối qua cậu... Hắn không khỏi nhíu mày, lên tiếng bảo: "Ngươi không cần mua cho ta."

"Ta.. ta chỉ là ngồi xe ngựa nên thuận tiện đem theo." Tiết Thanh Linh giơ tay xoa trán, cả người đầu nặng trĩu mà chân thì run rẩy. Cậu cưỡng ép ổn định thân thể, mở lồng hấp ra, lấy một cái thang bao bên trong ra, nhẹ nhàng bửa đôi, bên trong là nước hầm ngon ngọt óng ánh bóng loáng, ở giữa hiện ra một khối thịt màu hồng nhạt. Tiết Thanh Linh cúi đầu húp một ngụm nước hầm, cảm thấy nhất thời tinh thần mình tỉnh táo hẳn.

Ánh mắt cậu sáng lên, "Bùi đại phu, ngài cũng nếm thử đi. Mùi vị thật sự rất ngon."

Bùi Sơ cũng ngửi thấy một mùi thơm của canh thịt, nghe ra được cỗ mùi này đúng là rất hấp dẫn sâu tham ăn trong bụng người ta, đặc biệt hấp dẫn kẻ trải qua một buổi tối dạ dày đã trống trơn. Vì thế hắn cũng cầm một thang bao nhỏ da mỏng nhân đầy đặn lên, không như Tiết Thanh Linh bẻ đôi ra ăn, mà trực tiếp cắn một ngụm, từ trong thang bao húp một chút nước hầm nóng bỏng miệng. Canh hầm mùi vị cực ngọt, có chút thịt bằm cùng dầu bóng loáng nhẹ, nước canh chỉ có vị mặn hơi nhạt, còn lại đều là mùi vị thịt tươi mới. Cúi đầu căn một phần nhân thịt trắng trắng, thịt bánh làm cực nhuyễn, còn có chút giòn giòn, lúc cùng nhai với da bánh mỏng dính, một luồng vị ngọt tươi từ thịt bộc phát ra bên trong miệng.

Quả nhiên là ăn rất ngon.

Tiết Thanh Linh ăn một cái bánh bao thịt xong, thời điểm cầm lên một cái khác định ăn thì liền gật gù như gà mổ thóc. Lúc cái trán không tự chủ được mà chúi xuống, Bùi Sơ thoáng nhìn bộ dáng này của cậu, làm sao mà đoán không ra tình huống thân thể cậu là như thế nào, "Ngươi đêm qua ngủ không ngon đi. Nhanh lên giường nhỏ nghỉ ngơi một lát đi."

Vừa nghe Bùi Sơ vừa nói như thế, Tiết Thanh Linh vội tỉnh lại từ trạng thái gà mồ thóc, tận lực lắc đầu. Làm sao cậu có thể ngủ được? Đã bàn xong sáng hôm nay Bùi Sơ sẽ dạy y thuật cho cậu, hơn nữa... coi như muốn ngủ bù một giấc, tốt xấu gì trước tiên cũng phải xem vài trang y thư trước. Thêm nữa, hiện tại Bùi Sơ ở đây chính là thời điểm tốt nhất để hỏi: "Bùi đại phu, hôm qua ta bởi vì quá kích động mới không ngủ được. Nghĩ tới hôm nay có thể thỉnh giáo y thuật của Bùi đại phu, ta có rất nhiều vấn đề muốn hỏi cho rõ..."

Lời này của Tiết Thanh Linh nửa thật nửa giả. Đêm hôm qua cậu đúng là cả tối đều nhớ tới y quán cùng kẻ nào đó, thêm vào đó trong khoảng thời gian dài cậu đã tích lũy được rất nhiều vấn đề...

Cậu ăn hai ba miếng cho hết cái bánh bao trong tay, rửa sạch tay, dùng khăn lau hết nước, bước nhỏ chạy tới bên cạnh giá sách trong y quán, lấy ra mấy cuốn lận. Ôm những cuốn sách này vào trong ngực, cậu bê tới cái bàn nhỏ bằng gỗ sưa trước, rồi giống như học sinh gương mẫu chuẩn bị đi thi ngồi xuống, mở sách ra xem nội dung bên trong.

Vừa nghe đối phương muốn hỏi 'vấn đề', Bùi Sơ tự dung cảm thấy đau đầu, bàn tay đang ăn bánh cũng trở nên cứng đờ.

"Bùi đại phu, ta trước muốn chỉnh sửa những câu muốn hỏi trước. Ngài ăn xong bánh bao đi, không cần phải để ý đến ta, ta đã ăn xong rồi."

Trái tim Bùi Sơ cảm thấy lạnh lẽo, trước khi hỏi còn muốn chỉnh sửa chút, cậu ấy rốt cuộc đã tích lũy được nhiêu vấn đề khác nhau vậy?

Nếu như là giảng giải y thuật cho sư đệ sư muội bình thường, Bùi Sơ cũng không cảm thấy có vấn đề gì, cho dù là giảng cả một ngày cũng không mệt mỏi. Song đối tượng mà biết thành kẻ họ Tiết ngốc xuẩn nào đỏ, hắn cảm thấy...

Hắn cảm thấy vẫn là nên ăn thêm mấy cái bánh bao đi.

Đợi đến khi Bùi Sơ giải quyết xong mười cái thang bao, hắn nhìn về phía Tiết Thanh Linh. Vừa mới một lòng muốn làm một học sinh tốt hiếu học đã không kìm nổi cơn buồn ngủ, cả người cậu đổ gục xuống bàn, cứ thế mà ngủ như chết.

Cái má trắng như tuyết của cậu dán lên tờ giấy trắng có chữ viết ở trên. Bút lông bên cạnh bởi vì người cầm bút không nắm chặt đã lăn lông lốc sang một bên, tung tóe ra chút mực màu đen. Bùi Sơ đi tới bên cạnh Tiết Thanh Linh đã ngủ say, thu dọn bút lông trên bàn cẩn thận, lau sạch vết mực rải rác trên mặt bàn. Cho đến khi hắn liếc về một bên mặt ngã nằm trên tờ giấy trắng của Tiết Thanh Linh, cùng với chữ 'dương' còn chưa khô ráo bên cạnh cái mũi kia, trong nháy mắt hắn có một suy nghĩ về loại 'hình ảnh làm người ta không các nào nhìn thẳng'.

Chờ đối phương tỉnh lại rồi nhắc cậu nhóc sau đi...

Bùi Sơ đi tới hậu viện y quán, tìm Tiểu Giao đang đút cho Tiểu Thương ăn, dò hỏi y sự tình đêm qua: "Công tử nhà ngươi đêm qua làm sao vậy?"

Tiểu Giao tuy rằng được Tiết Thanh Linh dặn rằng không thể nói cho Bùi Sơ, thế nhưng Tiểu Giao nhìn Bùi Sơ trước mắt, nghĩ thầm đại phu làm sao có thể không phát hiện được dị tràng này, vì thế nó cũng không dối gạt, nói thẳng: "Công tử hôm qua bị phu nhân phạt quỳ một đêm."

Bùi Sơ cau mày hỏi lại: "Vì lý do gì? Chẳng lẽ.. do lá trà kia?"

Hôm qua thưởng thức lá trà, hắn liền biết trà này giá không rẻ. Dùng loại trà với phẩm chất như vậy làm đồ ăn thật sự có chút...phung phí của trời.

"Bùi đại phu quả nhiên thông tuệ. Là trà kia là bảo bối của phu nhân, bởi vậy nên mới chọc giận phu nhân... Bất quá chuyện này Bùi đại phu không cần để trong lòng, không liên quan đến Bùi đại phu. Công tử làm vậy là bởi vì giận dỗi với phu nhân, hôm qua bọn họ còn ầm ĩ một trận trong nhà, công tử nóng tính lên nên mới... Đương nhiên, nguyên do sâu xa là việc của Tiết gia, không thể nói cho người ngoài nghe."

Bị Tiểu Giao gọi huych toẹt ra là 'người ngoài', Bùi Sơ không thể làm gì khác hơn là dừng việc truy hỏi. Dù sao cũng là chuyện của người nhà 'Tiết gia', một 'người ngoài' như hắn sao có thể đi hỏi thăm đây?

Mặc dù hiểu lời Tiểu Giao nói là sự thật, trong lòng Bùi Sơ lại bất ngờ có chút khó chịu.

Bùi Sơ lại trở về bên người Tiết Thanh Linh. Lúc hắn đi tới còn thuận tiện mang cho Tiết Thanh Linh một tấm áo choàng màu trắng, phủ lên lưng đối phương, miễn cho cậu bị cảm lạnh. Tiết Thanh Linh vẫn đang nằm nhoài trên bàn, không nhúc nhích ra khỏi vị trí một chút nào, khuôn mặt nhò kề sát trang giấy trắng, ngửi mùi mực nước, không biết là đang mơ phải chuyện gì.

Ban ngày, cửa lớn y quán mở cửa đã lâu cũng không có một bệnh nhân nào tới. Xem ra... toàn bộ người trong thành Lâm An đều biết Hồi Xuân đường này đều là y quán kỳ quái chuyên bán cháo.

Bùi Sơ lắc đầu, không có bệnh nhân hắn lại càng rảnh rỗi, vì thế hắn bốc không ít dược liệu từ trong tủ thuốc, mang số thuốc cần thiết tới phòng chế dược của y quán.

Tiết Thanh Linh vừa ngủ một giấc liền hai canh giờ mới chậm rãi vặn eo tỉnh lại. Sau khi tỉnh ngủ vẫn cảm thấy cả người lười biếng, vô cùng mệt mỏi.

Bùi Sơ thấy cậu tỉnh liền đi tới bên cạnh cậu, lấy một hộp mỡ cao ra, nhúng một ít thuốc mỡ màu xanh lá, trét lên quầng thâm quanh mắt Tiết Thanh Linh. Tiết Thanh Linh tuy không rõ vì sao hắn lại làm vậy nhưng vẫn thành thật tùy ý cho đối phương bôi trét, sau đó tò mò hỏi: "Bùi đại phu, làm sao vậy?"

Bùi Sơ vốn còn lạnh lùng bảo trì vẻ mặt nghiêm túc, nhưng nhìn thấy nửa khuôn mặt sau khi tỉnh lại của Tiết Thanh Linh lại không nhịn được cười. Chỉ thấy trên khuôn mặt nghiêng với làn da trắng nõn như tuyết kia bị in lên một đống chữ mực, cẩn thận xem xét một câu, hình như là... 'chữa ôn bệnh dương', trong đó nửa chữ dương vừa vặn in lên cánh mũi Tiết Thanh Linh.

*Chữa ôn bệnh dương: ôn bệnh là bệnh nhiệt cấp tính, vd như sốt, ho, viêm phế quản,... Dương là một loại biểu hiện nặng như của bệnh ôn như sốt cao, mặt đỏ, thở mạnh...

Trong thanh âm của Bùi Sơ mang chút ý cười, "Không có gì, cho ngươi đắp lên mắt chút. Hai mắt người đều sắp biến thành gấu trúc rồi, cần tiêu sưng."

05 June 2021