Ta Ở Cổ Đại Mở Y Quán

Chương 28: Xem bói



Tiết Thanh Linh nấu xong một nồi bát bảo cháo, cháo thơm phức đang bốc lên hơi nóng trong nồi đất lớn, cháo đặc không ngừng tản ra mùi thơm mang theo vị ngọt ngào, hương thơm lan tràn khắp cả căn phòng.

Tiểu Giao đứng bên cạnh không nhịn được xoa mũi.

Cái loại mùi thơm từ hạt ngũ cốc làm cho người nào cũng không thể cưỡng lại được quả thực quá dụ người. Tiểu Giao bất kể là ngửi bao nhiêu lần, sâu thèm ăn trong bụng vẫn nghiền như trước.

Tiết Thanh Linh theo thói quen trước múc một chén cháo lớn đặt bên cạnh bàn để đó, chén cháo ấy lớn như bát ăn mỳ vậy. Đặt bát cháo ở một bên, Tiết Thanh Linh cầm một chén nhỏ chạm trổ hoa văn sợi vàng tinh xảo, múc đầy bát, bỏ vào trong một cái thực hạp tinh xảo khác. Cậu đem hộp cơm đưa cho Tiểu Giao, nhẹ giọng bảo: "Ngươi giúp ta gọi người đưa tới cho nương."

"Nồi cháo này ngươi cũng bưng ra trước cửa y quán đi.."

Phân phó rõ ràng xong, Tiết Thanh Linh quay về ngồi trước bàn, tay chống hai má, thất thần nhìn chằm chằm chén cháo kia.

Tiểu Giao để hai hạ nhân cẩn thận mang nồi cháo ra ngoài, mới chậm chạp nhấc thực hạp tinh xảo kia đi ra, song lúc nó vừa bước chân ra khỏi ngưỡng cửa còn không nhịn được quay đầu lại liếc nhìn Tiết Thanh Linh đang ngồi bên cạnh bàn.

Nó thầm thở dài một hơi trong lòng, tầm mắt chuyển về phía bát cháo lớn trên bàn mà bĩu môi, có chút căm giận nghĩ bụng: bát cháo này nói là cháo bát bảo, không bằng kêu luôn là cháo tương tư đi.

Chỉ có điều tương tư vô ích, công tử gia nhà y nên sớm dứt bỏ suy nghĩ này mới tốt a.

Đánh giá tình hình y quan lúc này, cá cược của công tử và phu nhân, công tử thua chắc luôn rồi. Thua cũng tốt, đối với công tử mà nói có lẽ không phải chuyện xấu gì...

Bùi Sơ cùng đoàn người đi tới Hồi Xuân đường của Lâm An. Hắn đến nơi mới phát hiện chỗ bán cháo này thật sự là một y quán, hơn nữa còn là một y quán vô cùng to.

Hắn đứng dưới tấm biển, ngửa đầu nhìn ba chữ "Hồi Xuân đường" trên đầu.

Bùi Sơ nhìn một chốc liền xếp hàng đi mua cháo. Hắn không kìm được khịt khịt mũi. Quả thực mà nói cháo của y quán này đúng là có chút danh tiếng, bởi vì mùi cháo này thơm quá là thơm, ngay cả Bùi Sơ gần đây mắc bệnh chán ăn cũng bị mùi thơm kíƈɦ ŧɦíƈɦ ra con sâu thèm ăn trong bụng.

Hạ nhân y quán đặt một nồi cháo lớn trước cửa bán, giá cả cũng không đắt, hai mươi văn một bát.

Người đến xếp hàng mua cháo tranh nhau chen lấn ở trước cửa y quán, sợ mình không được uống bát cháo tươi ngon thơm phức kia. Hạ nhân của y quán phỏng chừng cùng là quen tay hay việc, đã sớm chuẩn bị xong chén đựng, mà chén đựng này cũng là chén đựng thuốc của y quán. Tuy rằng vẻ ngoài của chén thuốc khiến người ta vừa nhìn liền có cảm giác hơi chán ăn, trời sinh mang mùi thuốc nồng nặc, nhưng mà chén đựng thuốc này kết hợp với cháo nồng đậm mỹ vị, trong nháy mắt liền dập tắt mùi thuốc đắng đang dâng lên kia.

Bởi vì cháo không có bao nhiêu, chỉ có một nồi, bởi vậy mỗi chén cháo chỉ vẻn vẹn có một nửa muỗng, không nhiều nhặn lắm chỉ đổ được một nửa chén thuốc, phỏng chứng một nam nhân trưởng thành hai ba ngụm liền ăn hết rồi.

Người phía trước mua được bát cháo như vậy nhịn không được mơ tưởng thở dài: "Không biết đến ngày nào mới có thẻ uống được một chén cháo đầy của Hồi Xuân đường đây?"

"Mấy ngụm nhỏ như vậy còn chưa đủ nhét kẽ răng."

"Ôi.. cũng bởi vì có chút như vậy nên mới khiến vừa ăn đã thèm tiếp. Tại sao đầu bếp nhà hắn không thể một lần nấu được mấy nồi a?"

...

Nghe những người xung quanh thảo luận, Bùi Sơ bắt đầu tràn ngập mong đợi với cháo của y quán này. Không biết Lâm An danh cháo của bọn họ có mùi vị thế nào đây?

Thời điểm xếp hàng, Bùi Sơ cảm thấy tâm trạng mình cũng rất kỳ quái. Đi khắp Dương Xuyên thành đều có quán cháo to to nhỏ nhỏ, hắn thế mà chẳng có ý định thưởng thức nào. Giờ tới Lâm An thành, ở trước cửa một y quán ngược đời đi bán cháo, hắn cư nhiên lại thèm ăn cháo.

Bùi Sơ vừa đứng xếp hàng mua cháo vừa buồn bực ngán ngẩm cầm sáo trục gõ gõ lòng bàn tay của mình. Hắm đợi một lúc thật lâu, người phía trước đi rồi, rốt cục cũng tới phiên hắn...

Thế nhưng, trời đánh tránh miếng ăn, một chuyện không khéo vô tình xảy ra.

"Xin lỗi vị khách quan này, cháo hôm nay đã bán hết rồi." Hạ nhân trong y quán thập phần áy náy cười với hắn.

Vừa nghe nói y quán đã bán hết cháo, những người đứng xếp hàng phía sau chán nản ai thán vài tiếng rồi nhanh chóng tản đi.

Bùi Sơ đứng tại chỗ nhíu mày. Hắn thật sự không nghĩ hôm nay số mình không tốt như vậy, cơ hồ có thể nói là u khí quấn thân, vận xui phụ thể, không thì xếp hàng lâu như vậy mà đến phiên hắn thì cháo lại hết mất?

Hạ nhân trước cửa y quán thu thập nồi niêu, người còn lại thu chén thuốc về. Hai người bê đồ đạc lên hướng hậu viện y quán mà đi, người lúc trước tới muốn mua cháo cũng đã tản ra hết, chỉ có hai người muốn khám bệnh bước vào cửa lớn y quán.

Bùi Sơ trơ mắt nhìn hạ nhân y quán bê nồi xoay bước, song vẫn đứng ở trước cửa y quán, không hề có ý định rời đi.

Vừa tới Lâm An hôm nay hắn đã có dấu hiệu vận đen quấn thân rồi...

Bùi Sơ trước đây không quá hứng thú với mấy vấn đề mệnh số và duyên phận, nhưng hắn chợt nhớ tới người muốn gặp và những chuyện cần làm hôm nay, Bùi Sơ tìm từ trong ống tay áo ra ba đồng tiền, định ở ngay tại chỗ này tính cho mình một quẻ.

Bọn họ tuy học y song đối với âm dương ngũ hành, bát quái bói quẻ tính toán cũng nhúng một tay, khụ khụ... Bùi Sơ trước đây còn đi Thuần Dương cung luận đạo cùng mấy vị đạo trưởng nữa cơ, trình độ xem bói coi như giả làm một lão thần côn đứng bên cầu cũng không thành vấn đề.

Bùi Sơ trong lòng hạ quyết tâm: Nếu như là quẻ trạch liền đi tìm cậu ấy, nếu như là quẻ thủy đành phải rời sang ngày khác.

Bùi Sơ cầm ba đồng tiền tung lên phía trên, sau đó dùng tay không bắt lấy. Mở hai lòng bàn tay ra, còn chưa kịp xem đồng tiền trong tay là úp hay lật liền nghe được một trận huyên náo truyền ra từ bên trong y quán.

Bùi Sơ tập võ nhiều năm, thính lực hơn người, nghe được đại khái chuyện đột ngột xảy ra trong y quán.

"Các ngươi mở y quán không chữa trị cho người ta còn nói lý? Có phải là xem thường hai huynh đệ chúng ta không?"

"Thật sự xin lỗi, mong hai người đổi y quán khác đi. Y quán chúng ta hôm nay không có đại phu..."

"Các ngươi y quán lớn như vậy làm sao có khả năng đến cả đại phu cũng không có? Nói ra ai tin? Ta không quan tâm, làm gì có đạo lý bệnh nhân tới cửa khám bệnh còn cự tuyệt bên ngoài cửa? Kể cả các người trị không được, tốt xấu gì trước tiên cũng phải có đại phu tới bắt mạch, xem bệnh tình đệ đệ ta một chút. Nào có chuyện bệnh nhân không thèm nhìn một cái liền đuổi người ta đi a?"

"... Đệ đệ ngươi có thể là bị đau ngực..."

...

Khi Bùi Sơ nghe được thanh âm kia rõ ràng, trong lòng hắn có chút chấn động, ngay cả tiền đồng trên tay cũng không thèm quản, đứng tại chỗ nghiêng đầu lắng nghe. Nghe thấy thanh âm quen thuộc từ trong y quán truyền đến như cũ, âm sắc trong trẻo dễ nghe, chỉ là mỗi lần

chột dạ liền như mềm nhũn cả ra, bộ dạng như thể bị bắt nạt. Mỗi lần nói tới chứng bệnh còn ấp a ấp úng, chẳng mang chút xíu đáng tin nào.

Bùi Sơ nhịn không được ngửa đầu nhìn ba chữ "Hồi Xuân đường" trên đỉnh đầu, trong mắt hiện lên chút khó tin, ngập ngừng liếc nhìn phía trong y quán thăm dò, sau đó bước qua ngưỡng cửa đi vào.

"Ngươi là đại phu trong y quán mà xem bệnh cho người ta kiểu gì vậy? Cái gì mà có thể? Đại phu các người xem bệnh dựa vào đoán bừa hay sao?"

"..Ta không phải là đại phu. Nhà..nhà chúng ta tạm thời không có đại phu.."

"Không có đại phu ngươi còn mở y quán lớn vậy làm gì?"

...

Đến Hồi Xuân đường cầu chẩn là hai người huynh đệ, ca ca tên Hứa Lượng, đệ đệ tên Hứa Thịnh. Đôi huynh đệ này rời thuyền không lâu, hôm qua mới tới Lâm An thành. Hai huynh đệ đến Lâm An nhờ vả thân thích, ai biết vừa đến nhà thúc phụ liền bị cho là bắt quàng làm họ đuổi ra ngoài, ném cho mấy lạng bạc vụn, xem như ăn mày, chặn hai người họ ngoài cửa. Hai huynh đệ mới tới Lâm an, đói khát không chỗ nương tựa, ở trong thành nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau dậy người em liền bộc phát bệnh nặng, da dẻ và tròng mắt đều ố vàng, đồng thời đau bụng không thôi. Ca ca vội vàng ôm đệ mình tới trong y quán cầu xem bệnh.

Bọn họ thấy ở trên đường một nơi tên "Hồi Xuân đường", y quán vẻ ngoài rất lớn, mở cửa giữa con phố phồn hoa, thiết kế thập phần đẹp mắt. Những thanh xà nhà bằng gỗ cổ kính mang theo ý vị khác thường, bên trong tủ thuốc bày ra từng hàng bình gốm chứa dược liệu, so với dược phòng nơi quê nhà bọn họ khí thế hơn nhiều.

Người anh Hứa Lượng nhìn thấy y quán như vậy nên cảm thấy bên trong chắc sẽ có danh y tọa chẩn, vì thế y vôi vàng đưa đệ đệ bị bệnh tới cầu y. Ai ngờ tiến vào Hồi Xuân đường rồi mà y quán này còn không trị cho đệ đệ hắn, đại phu cũng không ra mặt, đã muốn "đuổi" bọn họ ra ngoài, kêu bọn họ đi tìm "y quán khác", khiến Hứa Lượng nhất thời cảm thấy thế gian này quá tối tăm u ám.

Hôm qua mới bị thúc thẩm cự tuyệt ngoài cửa, hôm nay tới cầu y đã bị y quán lớn của Lâm An thành xem thường, cũng bị cự tuyệt ngay bên ngoài cửa, Hứa Lượng tức giận đến mức đầu óc mịt, nhất quyết nháo ầm lên trong y quán.

Bất kể nói cái gì cũng phải làm cho vị đại phu cao cao tại thượng của Hồi Xuân đường đi ra, hạ lòng tự cao mà trị bệnh cho đệ đệ hắn.

"Y quán nhà chúng ta trước mắt không có đại phu.. Ngươi đi tìm y quán khác đi." Vẻ mặt Tiết Thanh Linh có chút gấp gáp. Cậu giải thích nhiều lần, mà đôi huynh đệ này vẫn không tin y quán "vừa lớn vừa khí thế như vậy" của nhà bọn họ thế mà không có lấy một vị đại phu ra chẩn bệnh. Người anh Hứa Lượng chỉ cảm thấy cậu là đang qua loa lấy lệ với bọn họ.

"Hai người các ngươi hẳn không phải là dân địa phương Lâm An.."

"Thì sao?" Hứa Lượng trực tiếp cắt lời cậu. "Người Lâm An thành các ngươi xem thường chúng ta từ thôn quê tới?"

"Không phải, chỉ cần tùy tiện tìm người Lâm An thành hỏi thăm một chút liền biết y quán nhà chúng ta thực ra..." Tiết Thanh Linh thực sự bất đắc dĩ cực kỳ, khuyên bảo vị ca ca này. "Bệnh tình đệ đệ ngươi không nên trì hoãn nữa..."

"Y quán các người còn có lương tâm không? Mau kêu đại phu y quán đến chẩn bệnh cho đệ đệ ta!"

Tiết Thanh Linh lắc lắc đầu, may mà cậu vữa này đã kêu hạ nhân Trương Điền đi Nhạc Khang đường trong thành mời đại phu tới. Chờ đại phu kia đến đây có lẽ có thể chẩn trị cho hai huynh đệ này.

Cậu thở dài một hơi, trong lòng cực kỳ thất vọng. Ai có thể nghĩ tới y quán nhà họ thế mà cần thỉnh một đại phu từ y quán khác tới đây chẩn bệnh chứ...

Còn chẳng phải làm trò cười trong Lâm An thành sao?

Chính tại thời điểm giằng co lại nghe thấy ở trước cửa vang lên một giọng nói trầm ổn mạnh mẽ:

"Bệnh tình của người này đúng là không nên trì hoãn. Vị huynh trưởng này nếu lo lắng cho đệ đệ thì mời nhường lại vị trí."