Ta Ở Cổ Đại Mở Y Quán

Chương 17: Dược thang



Lại Tử thôn có chừng hai mươi người bệnh, dược thang một ngày cần nấu cũng không ít. Đứng trước mấy túi thảo dược, Bùi Sơ tiện tay cầm lên túi thương thuật, đặt ở chóp mũi ngửi một cái sau đó bẻ một đoạn nhỏ, đem những thứ khác cùng ném vào trong bình thuốc. Học y thuật nhiều năm như vậy, Bùi Sơ đối với dược liệu có thể khống chế vô cùng tốt, tiện tay bốc một nắm hắn liền biết mình cần bao nhiêu và bỏ đi bao nhiêu mà không cần cân lại.

Bởi vì bào chế thảo dược thủ pháp bất đồng, dược hiệu cũng có hiệu quả lớn nhỏ khác nhau. Tự mình bốc thuốc thì càng khống chế lượng thuốc cần thiết tốt hơn.

Tiết Thanh Linh rửa mặt xong xuôi, thay quần áo khác liền thấy Bùi Sơ ở chỗ đó sắc thuốc, cũng tí tởn chạy lại, đợi ở bên cạnh hỗ trợ bốc thuốc, xử lý dược liệu.

Bùi Sơ dùng quạt quạt cho lửa nhỏ xuống, nhìn thấy tiểu ngu xuẩn si mê y học nội tâm bất đắc dĩ thở dài. Hắn thuận tay cầm lấy một nhánh dược liệu, coi như giải buồn mà giảng giải cho Tiết Thanh Linh một ít kiến thức điều hòa dược tính, tiện thể dựa vào dược liệu trên tay nói một chút về một số dược tính đặc thù cho đối phương.

Trình độ hiện tại của Tiết Thanh Linh mới chỉ dừng lại ở mức quan sát bệnh trạng bên ngoài, sử dụng phương thuốc trong sách vở. Bùi Sơ cũng không có nói quá phức tạp, chính là tùy tiện dạy một chút để tạo nền tảng cho tiểu ngốc ngếch này.

Tiết Thanh Linh gật đầu như gà mổ thóc, tỏ vẻ rất là ngoan ngoãn nghe bài.

Giáo viên trong trường khẳng định thích nhất kiểu học sinh ngoan hiểu chuyện nghe lời này.

Bùi Sơ: "..."

Chỉ có điều học sinh ngoan phi thường hiểu chuyện nghe lời này lên lớp dụng tâm nghe giảng, lại dùng phương thức "thi 0 điểm" làm cho người ta cảm nhận được một luồng vô lực và tuyệt vọng sâu sắc.

Sau khi cậu lại quăng ra một câu "Bùi đại phu, ngài nói lại lần nữa đi..."

Lần thứ 101 Bùi Sơ muốn mở miệng khuyên đối phương từ bỏ học y...

Bùi Sơ thoáng nhìn thiên ma bên trong túi thuốc, cảm thấy trái tim mình cũng sắp tê liệt, hắn trong lòng thầm thở dài một cái.

Sau một hồi não nề, Bùi Sơ liền chú ý một chút đến thủ pháp chế dược của Tiết Thanh Linh, rốt cục phát hiện được một số ưu điểm của tiểu lang băm ngu xuẩn này. Mặc dù khả năng bắt mạch chẩn bệnh của đối phương hoàn toàn không đủ để qua cửa, thế nhưng cậu lại cực kỳ có thiên phú trong việc phân biệt dược vị, có thể dễ như ăn cháo phát hiện dược liệu thật giả và vị trí để thuốc. Mà tiện tay vốc một nắm liền có thể lấy được mấy phần có dược hiệu tốt nhất.

Bất kể là lúc sắc thuốc hay điều chế dược cao, Tiết Thanh Linh đem hỏa hậu khống chế rất tốt, đồng thời thủ pháp cực tinh tế, ngay cả Bùi Sơ không nhất định có thể làm được điểm này. Bùi Sơ nhìn Tiết Thanh Linh điều chế Đại bạch cao, không thể không thừa nhận, dược cao đối phương làm ra so với hắn làm còn càng tốt hơn, hình thức cùng dược hiệu càng tốt hơn. Bùi Sơ không có quá cực hạn theo đuổi chế dược sắc thuốc, luôn chính là chỉ chế ra dược liệu có hiệu quả thích hợp, đánh giá "Đạt" là được. Mà tiểu ngu xuẩn làm ra dược cao nên được đánh giá là "Cực phẩm" mới phải.

Liền ngay cả thuốc sắc ra cũng tựa hồ càng có "đầy đủ hương sắc vị" hơn một chút. Tất nhiên, thuốc đắng dã tật, coi như dù có "đầy đủ hương sắc vị" thì cũng vẫn khó uống như thường.

Chẳng qua là từ "phi thường khó uống" biến thành "khó uống" thì mức độ cũng đã hơi hơi giảm bớt một chút rồi.

Vốn với chuyện uống thuốc này không cần quá để ý đến mùi vị. Nhắm mắt lại, quyết tâm một hơi nốc hết, khó uống đến mấy cũng biến thành không trọng yếu nữa.

Bùi Sơ nghĩ nghĩ một chút, vẫn để cho thuốc mà Tiết Thanh Linh sắc ra đưa cho nữ nhân và hài tử trong Lại Tử thôn uống đi.

Tiết Thanh Linh gật gật đầu, đổ thuốc vào trong bát, chia làm hai bát, bưng tới cho Lưu Xuân Phương và Tam oa đang ngồi lột hạt đậu dưới mái hiên.

Lưu Xuân Phương tiếp nhận chén thuốc một hơi uống cạn. Tam oa cũng là hài tử có thể chịu cực khổ, không cần dỗ, thành thật nuốt xuống chén canh thuốc màu nâu đặc quánh kia. Tam oa bẹp bẹp miệng, tuy rằng chén này thuốc vừa đắng vừa nặng mùi vừa khó uống nhưng mùi vị còn đỡ hơn một chút so với chén hôm qua Bùi đại phu đưa.

Có lẽ hôm qua đã uống qua chén thuốc cực kỳ khó uống, chuẩn bị xong tâm lý phải cạn hết "thuốc đắng siêu cấp", mà hôm nay khi uống chén thuốc này liền kinh ngạc phát hiện ra ... thuốc thế mà chuyển thành dễ uống rồi.

Đương nhiên... ọe, vẫn là rất đắng.

Phải rất nỗ lực mới đè được xuống cơn buồn nôn đã dâng tới cổ họng.

Tiết Thanh Linh còn thuận tiện đem Đại bạch cao cậu điều chế tốt kia ra, dùng mảnh trúc sạch quẹt quẹt vài đường, kiểm tra một chút vết sưng trên mặt Tam oa, tựa hồ so với hôm qua liền tiêu biến rất nhiều. Xem ra thuốc của Bùi đại phu thật sự hữu hiệu.

"Tam oa, ngươi cảm thấy thế nào?"

Tam oa nhi gật đầu, nhóc cảm thấy mặt mình so với trước đây có thể cảm giác được nhiều hơn. Buổi sáng ở trong nước soi soi, các mảng trên mặt cũng tan đi không ít, tâm trạng của Tam oa chính là cao hứng.

Bởi vậy, tuy rằng thuốc uống trong miệng rất đắng nhưng trong lòng lại có vị ngọt của hy vọng.

Tiết Thanh Linh ôn nhu cười với tên tiểu tử này, xắn ống tay áo lên trên một chút, cầm thuốc mỡ thoa lên thân thể Tam oa. Công phu trên tay Tiết Thanh Linh tỉ mỉ đến nơi đến chốn, không vụng về tay chân một chút nào, thủ pháp rất tốt, lập tức thoa đều thuốc mỡ phủ lên khắp vùng bị đau.

Tam oa nhi được tiểu ca ca trên mi tâm có một nốt chu sa chí, hình dáng tuyệt đẹp giống như thần tiên bôi thuốc cho liền phi thường vui vẻ, không nhịn được ngâm nga điệu nhạc dân gian mẫu thân khi còn bé dạy, còn mở miệng khen ngợi: "Ca ca, ngươi thật tốt."

Lưu Xuân Phương ngồi bên cạnh vừa lột hạt đậu, vừa thi thoảng nhìn họ bằng ánh ngậm lấy ý cười.

Trước đây trong Lại Tử thôn, cả ngày đều nghe tiếng kêu rên cùng thống khổ, mỗi người đều mang thần sắc tê dại. Mà nói đến đây, nàng cũng là đã lâu không cười ấm áp như vậy, đã lâu không nghe thấy thanh âm tiểu hài tử hưng phấn nhảy nhót.

Đôi mắt Lưu Xuân Phương bị lác, lúc nhìn người mỉm cười như thế có chút làm người ta hoảng loạn khiếp sợ.

Tiết Thanh Linh vào khoảnh khắc đối diện đôi mắt của nàng kia tuy rằng sửng sốt một chút nhưng vẫn nở một nụ cười xán lạn với đối phương.

Lưu Xuân Phương nhìn thấy nụ cười của cậu, trong lòng ấm áp, nhiệt độ nơi hốc mắt dần dần dâng lên, rất là cảm kích Tiểu Tiết công tử trước mắt cùng Bùi đại phu. Tiểu Tiết công tử và Bùi đại phu đều là người tốt.

Tiết Thanh Linh bôi xong thuốc cho Tam oa, lúc chuẩn bị rời đi, Lưu Xuân Phương không nhịn được gọi cậu lại, liên tục nói lời cảm ơn.

Tam oa cũng nãi thanh nãi khí nói: "Cám ơn ca ca".

Tiết Thanh Linh hai má đỏ hồng, xấu hổ nói, "Không cần cám ơn ta, kia đều là công lao của Bùi đại phu, ta cũng chỉ là giúp đỡ mà thôi..."

Lưu Xuân Phương mỉm cười ôm Tam oa, nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của tiểu song nhi không nhịn được trêu ghẹo nói: "Là muốn cảm tạ Bùi đại phu, phu quân nhà Tiết công tử ngài y thuật thật giỏi, thảo nào có thể lấy được mỹ phu lang xinh đẹp như vậy..."

Tiết Thanh Linh sắc mặt lập tức bạo hồng, cuống quít xua tay lắc đầu, "Không không không, Bùi đại phu không phải phu quân ta, hiểu lầm, hiểu lầm."

Nghe lời này của Tiết Thanh Linh, Lưu Xuân Phương tuy rằng không nói cái gì nữa, nhưng vẫn dùng một loại ánh mắt ám muội "bây giờ không phải song trong tương lai chưa chắc đã không phải" nhìn Tiết Thanh Linh, đem Tiết Thanh Linh hù chạy.

Tiết Thanh Linh trên mặt dường như đốt lên một cây đuốc, đốt từ hai má đến mang tai. Cậu ngơ ngác chạy trở về bên cạnh lò thuốc, nhìn ngọn lửa đang cháy rừng rực đến ngẩn người. Tuy rằng người đang ở đây sắc thuốc mà đầu óc lại từ lâu đã không biết bay đến nơi nào. Dựa vào bản năng tự nhiên của cơ thể, Tiết Thanh Linh hoảng hoảng hốt hốt tới bưng bình thuốc, lại nhất thời không chú ý, ngón trỏ bên tay phải khẽ lướt qua lớp vải cách nhiệt, chạm phải thân bình nóng hổi. Tiết Thanh Linh bị nóng hít khí một tiếng, nhanh chóng rụt tay trở về.

Ngón tay trỏ của cậu trên chỗ bị bỏng rát vừa nóng vừa ngứa, rất nhanh liền nổi lên một cái mụn nước trắng rất lớn, vết phồng rộp đã sưng tấy lại rất đau.

Bùi Sơ lúc này vừa mới đi bưng thuốc châm cứu cho bệnh nhân trở về, phát hiện ra tay Tiết Thanh Linh liền vội vàng gọi người qua một bên, dùng kim châm đâm lên vết phồng rộp cho cậu, rồi đắp lên một lớp thuốc chữa bỏng, đơn giản băng bó một chút, an ủi đối phương vài câu: "Không có chuyện gì, một hai ngày là ổn, sẽ không lưu vết sẹo."

Tiết Thanh Linh ôm ngón tau được băng bó tốt vào trong ngực, ngoan ngoãn gật đầu.

Lúc này ánh nắng đã bắt đầu ló rạng, Tiết Thanh Linh không có mặc áo choàng, trên người vẻn vẹn chỉ mặc một bộ xiêm y mùa xuân màu trắng nhạt, chính giữa eo được trang trí bằng một đoạn tua rua màu xanh. Vốn Tiết Thanh Linh hai má đỏ bừng bừng, nhưng sau khi thấy Bùi Sơ đến, nhiệt độ trên mặt trái lại bị cưỡng ép hạ xuống. Ánh mắt Tiết Thanh Linh mơ hồ chớp động, không dám nghĩ quá nhiều. Cậu khịt khịt cái mũi nhỏ, làn da hai má như tuyết trắng lộ ra chút ửng hồng, như là một quả vải tươi mới được bóc bỏ.

Bùi Sơ thấy dáng vẻ ngoan ngoãn gật đầu của cậu như động vật lông xù nhỏ bé, trong lòng hơi động, cảm thấy đối phương như một tiểu sư đệ nghe lời hiểu chuyện, không nhịn được muốn vỗ vỗ vai của cậu, sờ sờ đầu cậu một chút. Mà lúc chuẩn bị vươn tay Bùi Sơ dường như nghĩ tới cái gì, khắc chế bản thân, chỉ dặn dò: "Trên tay có vết thương, hai ngày nay không được bôi thuốc cho ai hết, không được tiếp xúc quá gần với bệnh nhân."

"Vậy ta liền ở đây sắc thuốc, điều chế dược thuốc mỡ là được."

"Ân, ngươi cẩn thận một chút, đừng để tiếp tục bị bỏng."

Tiết Thanh Linh gật đầu, cậu sợ người trước mắt cảm thấy cậu tay chân vụng về, vì vậy lại bổ sung một câu: "Bùi đại phu ngài yên tâm đi, Thanh Linh không có ngốc như vậy, sẽ không phạm cùng một sai lầm lần thứ hai."

Bùi Sơ: "..."

Vậy mà hắn vẫn cảm thấy tiểu ngốc ngếch trước mắt này có bao nhiêu ngốc.

【 kí chủ: Bùi Sơ 】

【 điểm trị liệu: 60 】

【 đếm ngược tử vong: Sáu mươi canh giờ 】

Trong Lại Tử thôn bận bịu một hai ngày, Bùi Sơ đã khống chế được bệnh tình của chừng hai mươi bệnh nhân trong thôn. Chỉ cần uống thuốc đúng hạn chờ đợi bệnh tình thuyên giảm, vì vậy Bùi Sơ liền có nhiều thời gian rảnh hơn, hắn một mình đi tới thôn phụ cận định tiếp tục hành y chẩn bệnh.

Lại Tử thôn mặc dù được xây ở địa phận thuộc quyền sở hữu của Trường Dao thôn song trên thực tế, Lại Tử thôn cách Trường Dao thôn một khoảng nhất định. Hoặc là nói, Lại Tử thôn ban đầu được xây dựng ở một vùng đất rách nát không một bóng người.

Bùi Sơ một thân khinh công bất phàm, trước còn ở Vạn Hoa cốc ban ngày không có chuyện gì, thường dùng khinh công nhảy lên "Tam tinh vọng nguyệt", từ Tinh trú vạn hoa hải một đường dùng khinh công bay vút lên trên, mãi đến tận nóc Trích Tinh lâu ở tầng cao nhất của Tam tinh vọng nguyệt. Đứng ở địa phương cao nhất Vạn Hoa cốc, nhìn xuống dưới Tinh trú vạn hoa hải mọc đầy kì hoa dị thảo dưới ánh mặt trời rực rỡ, cùng với một mảnh sóng nước dập dờn trong Lạc Tinh hồ phát ra ánh lưu quang lấp lánh .

*Tinh trú vạn hoa hải: vạn hoa cốc có một biển hoa vô cùng rực rỡ, ban ngày không phân biệt nổi màu sắc, nhưng ban đêm lại phát ra ánh sáng kỳ dị như ánh sao, nên gọi là biển sao. Còn hồ Lạc tinh là ở chính giữa vạn hoa hải. Các bạn có thể tìm hiểu thêm về bối cạnh vạn hoa cốc ở: https://jeongkimchi.wordpress.com/2013/07/07/kiem-vong-3-van-hoa-coc/

Đứng trên nóc Trích Tinh lâu, ngắm hoàng hôn rực rỡ, đợi đến khi màn đêm buông xuống, vạn dặm không mây, vậy liền giống như đặt mình giữa bầu trời, vươn người một chút là có thể hái lấy những vì sao...

Bùi Sơ ở trong đầu nhớ lại những chuyện cũ, bất tri bất giác dùng khinh công lướt đi mấy dặm đường. Hắn đứng ở trước cửa Trường Dao thôn, trong thôn khói trắng lượn lờ, tiếng gà gáy từng trận, còn có tiểu hài tử vòng quanh guồng nước đuổi đánh nô đùa, lại có mấy nam nhân nữ nhân trong tay cầm nông cụ, hoặc chuẩn bị xuống ruộng hay dự định về nhà. Tóm lại chính là một cảnh tượng nông thôn điền viên hạnh phúc đàn ông làm ruộng phụ nữ dệt vải.

Thế nhưng...

Thời điểm bọn họ nhìn thấy Bùi Sơ, tất cả đều như cùng thấy ôn thần chạy tán loạn tránh né.

Edit, beta: Hanna