Ta, Nguyệt Lão, Không Làm Nữa!

Chương 47: Hôn



Tô Quân đang đắm chìm trong mộng đẹp, hai tai chợt động đậy, mơ hồ nghe thấy mấy chữ "thắt dây tơ hồng".

...Thắt dây tơ hồng? Thắt dây tơ hồng gì cơ?

Nguyệt Lão có thể nghỉ ngơi vài ngày không?

Không biết qua bao lâu, xe chầm chậm dừng lại.

Tô Quân ngủ trong xe không được thoải mái, cổ tựa vào chiếc gối ô tô cứng ngắc vô cùng mỏi.

Cậu vô thức xoay người, muốn đổi một tư thế ngủ thoải mái hơn.

Nhưng trong quá trình xoay người lại vô tình chạm phải một thứ mềm mại có nhiệt độ bất thường.

...Một thứ gì đó mang lại cảm giác không giống như chiếc gối lạnh lẽo của ghế ô tô.

Hai mắt Tô Quân nhắm chặt, buồn ngủ đến nỗi không muốn mở mắt ra.

Thần trí cậu mơ mơ màng màng như đang lạc giữa ranh giới mộng và thực.

Trong giấc mơ, cậu trải tấm khăn trắng tinh lên đầu gối, vui vẻ cầm dao nĩa, chuẩn bị ăn chiếc pudding thơm ngon nóng hổi vừa ra lò.

Sau đó cậu há miệng, mãn nguyện ăn một miếng pudding lớn, dư vị ngọt ngào còn lưu lại trên môi.

Hiện thực cậu mơ hồ nghĩ rằng cảm giác ấm áp trên môi là cảm giác khi chạm vào pudding.

Nhưng mà sao chiếc pudding này lại càng ngày càng nóng vậy?

Chẳng lẽ dưới đĩa có bếp lửa đang âm thầm hâm nóng miếng pudding?

Cậu khẽ hé miệng cắn nhẹ lên môi Lục Việt, sau đó còn vươn lưỡi ra nếm thử tư vị ngọt ngào.

Ngon quá.

Chiếc pudding này thật ngọt.

Sau khi lái xe đến trụ sở, Lục Việt nghiêng người ghé sát vào Tô Quân đang ngủ.

Do dự không biết nên để Tô Quân ngủ thêm một lát, hay là nhẹ nhàng đánh thức cậu dậy để cậu sớm về nhà tắm rửa rồi lên giường ngủ.

Nhưng không ngờ Tô Quân đột nhiên xoay người, môi hai người liền tình cờ chạm vào nhau.

Lục Việt hô hấp gián đoạn, trước khi hắn kịp phản ứng, tiểu Nguyệt Lão đã táo bạo cắn nhẹ lên môi hắn.

Yết hầu hắn khẽ động, ánh mắt đột nhiên tối sầm lại, cúi đầu đẩy nụ hôn sâu hơn.

Trong giấc mơ của Tô Quân, chiếc pudding bị cắn đột nhiên phồng to lên, ép cậu vào bức tường phía sau khiến cậu đầu óc choáng váng.



Cả người cậu chìm đắm trong hương pudding, bị ép đến mức không thở nổi.

Cảm giác nghẹt thở cuối cùng cũng kéo Tô Quân từ trong mộng trở về với hiện thực.

Tô Quân khẽ mở mắt, đập vào mắt cậu là sống mũi cao và đôi lông mày rậm của Lục Thịnh ở khoảng cách rất gần.

...Hóa ra vừa rồi thứ cậu chạm phải không phải là pudding nóng hổi, mà là môi của Lục Thịnh.

Lần này luồng không khí mà cậu vừa hít vào liền bị mắc kẹt giữa ngực và bụng, hô hấp hoàn toàn ngưng trệ.

Lục Thịnh cũng từ từ mở mắt, đôi mắt dán chặt lên khuôn mặt Tô Quân.

Ánh mắt hai người chạm nhau, đầu óc Tô Quân còn trống rỗng hơn cả ví tiền của cậu, sau sự trống rỗng là một màn hình nhiễu như tivi không bắt được sóng choán hết tâm trí.

Bên tai cũng chỉ có tiếng rè rè, cậu không nghe thấy bất cứ âm thanh nào từ bên ngoài.

...Có phải cậu đã vô tình quấy rối Lục Việt rồi không?

Sự thật rốt cuộc là sao?

Khi ba hồn bảy vía của Tô Quân vẫn đang lơ lửng bên ngoài thì một sợi tơ hồng lặng lẽ chui ra từ trong túi dự trữ của cậu.

Đầu tiên nó lén lút vòng qua cổ tay Tô Quân, cẩn thận không chạm vào tay cậu, sau đó lại nhích từng chút một, từ từ đến gần cổ tay Lục Việt.

Một sợi dây tơ hồng đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt của Tô Quân, cậu liền lập tức vươn tay bắt lấy nó.

Sợi tơ hồng giống như một con rắn bị tóm gáy, giãy giụa một hồi rồi ỉu xìu rũ xuống.

Sau khi kịp thời bắt được sợi dây tơ hồng, Tô Quân lau mồ hôi lạnh trên trán, thở phào nhẹ nhõm.

...Sợi tơ hồng này đúng là muốn tạo phản rồi, đột nhiên lại làm loạn như vậy.

Lục Việt cũng chú ý đến sợi tơ hồng đang điên cuồng thèm muốn cổ tay mình.

Hắn vốn dĩ muốn đưa cổ tay ra nhưng đáng tiếc phản ứng của tiểu Nguyệt Lão quá nhanh, vừa giơ tay đã bắt được sợi tơ hồng.

Lục Việt bình tĩnh thu lại cổ tay, có chút tiếc nuối.

Không sao, sẽ có cơ hội khác.

Tô Quân biết mình đã làm một chuyện ngu ngốc.

Trong mắt Lục Thịnh, cậu giống như kẻ điên giơ tay chộp lấy không khí, sau đó thở phào nhẹ nhõm đem không khí cất vào túi.

Không khí càng thêm gượng gạo, cậu có gắng điều chỉnh lại nhịp tim, ép giọng nói của mình trở nên nghiêm túc.

Tô Quân do dự nói: "Tôi..."

Lục Việt ngồi về ghế lái, hắn khẽ rũ mắt giấu đi ý cười.

Giọng hắn khàn khàn, cố tình tỏ ra vẻ buồn bã:

"Không sao, ngoài ý muốn thôi."

Tô Quân hoảng hốt quay đầu lại, cậu cảm thấy hình như tai mình hơi ù, hoặc có lẽ là mình đã nghe lầm.

...Sao giọng nói của khối băng di động hôm nay lại đau buồn như oán phụ vậy?

Cậu đột nhiên có cảm giác vô cùng hoang đường rằng sau khi trải qua tình một đêm với Lục Thịnh cậu liền đứng dậy mặc quần áo, để lại một tấm séc với rất nhiều con số 0 trên đấy rồi bỏ đi không thèm ngoảnh đầu lại.

Nhưng ánh mắt vừa chạm phải Lục Thịnh, trái tim Tô Quân lại bắt đầu điên cuồng đánh trống, hai má đỏ bừng.

Cậu không thể tiếp tục nghĩ về nụ hôn vừa rồi nữa.

Vì chỉ cần nghĩ đến cảm giác mềm mại và ngọt ngào vừa rồi, cơ thể cậu lại bị một dòng điện chạy dọc qua, tê dại.

Sợi tơ hồng trong túi dự trữ lại lén lút thò đầu ra, Tô Quận hoảng sợ ấn nó trở về.

Cậu vội vàng đẩy cửa xe ra, chỉ để lại một câu không đầu không đuôi:

"Không...không phải ngoài ý muốn."

Sau đó cậu liền xấu hổ chạy trốn vào màn đêm.

Lục Việt nhìn chằm chằm bóng lưng của tiểu Nguyệt Lão, khóe miệng vẽ lên một đường cong rõ ràng.

Tiểu Long nhịn hồi lâu, cuối cùng cũng thò đầu ra ngoài, cảm khái:

"Trong một đêm đầy sao, A Trân đã phải lòng A Cường" (1)

(1): trích trong bài hát "阿珍爱上了阿强"

Lục Việt thu lại nụ cười, thờ ơ ấn đầu Tiểu Long vào túi áo.

"Vị Vong Nhân đã có động tĩnh, tập trung điều tra đi."

"Sở trưởng Lục, có phải ta sắp có nam chủ nhân mới không? Tiểu Nguyệt Lão đó sẽ không tóm lấy đuôi của ta chứ?"

"Im miệng."

"...Ta còn tưởng ngươi yêu đương rồi sẽ trở nên dịu dàng vui vẻ hơn, hóa ra mode dịu dàng chỉ online với tiểu Nguyệt Lão đó thôi, ngươi đúng là trọng sắc khinh rồng..."

Lục Việt lạnh lùng dậm chân ga, giọng nói phẫn nộ của Tiểu Long lập tức bị nuốt trọn bởi tiếng rít của bánh xe.

Trời vừa hửng sáng, ánh sáng yếu ớt bị tấm rèm dày màu nâu chặn lại, trong căn phòng vẫn chỉ là một màu u tối.

Úc Yến ngái ngủ cảm nhận được động tĩnh của người trong lòng càng ra sức ôm chặt lấy eo hắn, vùi đầu vào bờ vai gầy của người đó.

Y liên tục hôn lên cổ người đó, nũng nịu nói:

"Vanh, ngươi lại phải ra ngoài sao?" (2)

(2) Tên người này là chữ 嵘 có âm Hán Việt là Vanh

Người đàn ông Mặc cho Úc Yến làm càn, trước khi ngồi dậy, hắn nhẹ nhàng hôn lên trán Úc Yến, ánh mắt dịu dàng lưu luyện.

Sau đó hắn rời khỏi vòng tay của Úc Yến, đứng dậy mặc quần áo.

Úc Yến cũng ngồi dậy dựa vào đầu giường, nheo mắt nhìn người đàn ông đang mặc quần áo trước mặt, ánh mắt không chút kiêng dè lướt nhìn từ xương quai xanh đến cơ bụng.

Y đột nhiên nói: "Vanh, nếu như chúng ta có thể mãi như thế này thì tốt biết mấy."

Người đàn ông quay lưng về phía Úc Yến, tay cài cúc áo chợt khựng lại, vẻ mặt có chút sững sờ.

"Ngươi ở nhà dưỡng thương cho tốt, tối ta sẽ về."

"Được."

Người đàn ông lại nói: "Ta không ở nhà ngươi không được hút linh lực của yêu quái khác."

Úc Yến rời tầm mắt, nhìn bức ảnh thân mật của y và người đàn ông treo trên tường, không trả lời.

Thấy Úc Yến không trả lời, người đàn ông lại nhấn mạnh thêm lần nữa:

"A Yến, ngươi không thể làm trái Thiên Đạo. Hấp thụ linh lực của yêu quái khác tuy có thể giúp ngươi gia tăng linh lực trong một khoảng thời gian ngắn nhưng cuối cùng ngươi sẽ bị phản phệ."

Úc Yến cúi đầu, hai tay nắm chặt chăn khiến từng đường gân xanh trên tay nổi lên.

Y nghiến răng, nói từng chữ một:

"Nền tảng tu luyện của ta đã bị sở Giám Phạt phá hủy hoàn toàn rồi, ngoài con đường này ra ta đã không còn cách nào khôi phục linh lực được nữa."

Người đàn ông hiếm khi nổi giận, hắn xoay người, nhìn chằm chằm Úc Yến ngồi trên giường, ánh mắt bi thương âm trầm:

"A Yến, linh lực quan trọng hay sinh mạng quan trọng?! Thiên Đạo vốn không cho phép việc lấy linh lực của kẻ khác để tu luyện, ngươi làm trái Thiên Đạo, ta làm sao bảo vệ được ngươi!"

"Trăm năm trước, khi tên họ Lục đó rút kiếm phá vỡ nền tảng tu luyện của ngươi, muốn ngươi vĩnh viễn hồn phi phách tán, ngươi có biết ta đã dùng bao nhiêu năm tu luyện mới có thể giữ lại một tia linh hồn cuối cùng này của ngươi không?"

"Sở Giám Phạt muốn truy sát ngươi ta cũng có thể ở trên Thiên Đình giúp ngươi nghe ngóng tin tức, chú ý động tĩnh của sở Giám Phạt, nhưng nếu như Thiên Đạo ra tay..."

Nửa câu sau hắn không có cách nào nói tiếp, lời nói nghẹn trong cổ họng, phải mất một lúc lâu hắn mới có thể khàn khàn lên tiếng, giọng nói tràn ngập bi thương và tuyệt vọng:

"...Nếu như Thiên Đạo ra tay, giáng xuống 9 đạo thiên lôi, ta có thể đỡ cho ngươi bao nhiêu?"

Úc Yến đi chân trần xuống giường, vòng tay ôm lấy eo người đàn ông từ phía sau, cầu xin:

"Vanh, ta không muốn trở thành vua hay khôi phục linh lực nữa, nhưng ngươi vì muốn duy trì mạng sống cho ta mà làm biết bao nhiêu chuyện, lại còn trộm hàng ngàn quyển sổ Vận Mệnh, nếu sở Giám Phạt biết được nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi..."

Người đàn ông im lặng hồi lâu mới chậm rãi nói:

"Ngươi không cần lo lắng cho ta, ta sớm đã có dự tính."

Lời vừa dứt, vòng tay Úc Yến đã trống rỗng, người đàn ông đã biến mất không một tiếng động.

Y thất thần hạ tay xuống, khẽ thì thầm:

"Tiểu Vanh..."

Trong bệnh viện, Thôi Tình Lam ngồi bên giường bệnh, nhìn người cha còn hôn mê chưa tỉnh, hai tay nắm chặt bàn tay già nua của cha.

Người đàn ông trung niên nằm trên giường tựa như đã già đi mấy chục tuổi chỉ sau một đêm, mái tóc bạc phơ, khuôn mặt vương đầy nếp nhăn.

Khủng hoảng tài chính của công ty sắp đẩy ông xuống vực thẳm tuyệt vọng.

Ông từ từ mở mắt, đôi mắt đục ngầu, giọng nói khàn khàn như bị đứt đoạn:

"...Tình Lam, con vay được tiền chưa?"

Thôi Tình Lam hít sâu một hơi, hốt hoảng quay đầu đi, không muốn cha nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ của mình:

"Cha, người đừng lo, mặc dù con không vay được tiền..."

Người đàn ông trung niên đột nhiên ho dữ dội, Thôi Tình Lam vội xoay người lại, hốt hoảng vỗ nhẹ vào lưng ông.

Sống lưng Thôi Tình Lam căng chặt, tờ vé số đã bị cô vò đến nhăn nhúm.

Như thể đang báo cáo kết quả công việc, cô cố gắng nói với giọng điềm tĩnh:

"...Nhưng con mua vé số trúng được 107 triệu, sau khi trừ thuế và chiết khấu bán lại, hơn 60 triệu tệ mà công ty còn thiếu tạm thời có thể bù đắp được."

"Cha, cha yên tâm, còn có con."

Ngay sau đó, Thôi Tình Lam dường như nghe thấy tiếng thì thầm bên tai, tờ vé số trong tay nóng đến mức cô không thể nắm chặt.

Giọng nói như trôi nổi trên bầu trời xa xôi nhưng cũng giống như gần trong gang tấc.

...Là giọng nói của vị Ty Mệnh xuất hiện tối hôm đó.

"Đạt được thỏa thuận."