Ta, Nguyệt Lão, Không Làm Nữa!

Chương 43: Xem mắt



Sự việc đã đến nước này, anh chỉ còn cách cắn răng chịu đòn, kéo em họ xuống nước.

"Thực ra em họ của tôi thích một người đàn ông tên Lục Thịnh. Da mặt cậu ấy mỏng, không dám đến đây, người anh trai này chỉ đành ra mặt."

Nói xong anh đưa bức ảnh của em họ cho Tô Quân.

Xin lỗi em họ, mệnh lệnh của ông chủ, anh không thể không tuân theo.

Nghe thấy có người thích Lục Việt, thậm chí còn muốn cùng anh ấy xem mắt, trái tim Tô Quân nhói lên, vẻ mặt cậu trở nên buồn bã, tấm ảnh bị cậu nắm chặt đến nhăn lại.

Xua đi sự ghen tị khó hiểu trong lòng, cậu chăm chú nhìn người đàn ông đang cười rạng rỡ trong bức ảnh.

"Đây là...em họ của anh?"

Mặc dù không nhìn thấy người thật nhưng chỉ cần nhìn lướt qua khuôn mặt của anh ta Tô Quân cũng có thể xác nhận được đây là một thẳng nam chính hiệu, hơn nữa còn sắp tìm được tình yêu đích thực.

Thấy Tô Quân nhìn chằm chằm vào bức ảnh, cau mày hồi lâu, tim anh đập liên hồi, có dự cảm rằng mình sẽ bị phát hiện lừa đảo.

Vị huynh đệ này...à không, vị đại sư này có thể từ một bức ảnh mà nhìn ra em họ của anh không thích đàn ông sao?

Tô Quân do dự hỏi lại: "Em họ của anh...thực sự thích đàn ông sao?"

Thư ký Lâm đã nghĩ xong phải mời em họ ăn cơm để chuộc tội như thế nào rồi, vì thế anh dứt khoát khẳng định:

"Phải, nó thích đàn ông."

Tô Quân hoài nghi nhìn bức ảnh lại lần nữa.

...Lẽ nào là cậu nhìn nhầm?

"Được. Xin hỏi ngài có tư liệu của anh ấy không? Nếu không có tư liệu, tôi có lẽ không thể thay ngài liên hệ với Lục tiên sinh được."

Thư ký Lâm liên tục lấy khăn giấy lau mồ hôi trên trán, việc này so với đàm phán kinh doanh còn khiến anh ta lo lắng hơn.

Vị Tô tiên sinh này trông có vẻ ngây thơ đáng yêu, từ trên xuống dưới toát lên vẻ dễ bị lừa nhưng khi nói chuyện lại có thể đưa ra những câu hỏi sắc bén vô cùng.

"Hôm nay tôi không mang, hôm khác tôi đưa cho cậu có được không?"

"Có thể. Có điều Lục tiên sinh chưa chắc đã đồng ý cuộc hẹn này, anh nên chuẩn bị tâm lý trước."

Thư ký Lâm thầm thở ra một hơi.

"Được, cảm ơn cậu."



Anh chỉ cần giúp Lục Thịnh hẹn xem mắt thôi là coi như hoàn thành nhiệm vụ rồi.

Tin rằng Lục tổng sẽ nhìn anh bằng con mắt khác, việc thăng chức tăng lương cũng không phải lo nữa.

Trước khi đi, thư ký Lâm đột nhiên lấy bức ảnh của chị gái mình ra đưa cho Tô Quân.

Mẫu thân đại nhân vẫn luôn hối em gái kết hôn đồng thời cũng giục anh giúp em tìm một đối tượng thích hợp. Có lẽ vị "đại sư" mà Lục tổng thích này có thể giúp em ấy nhìn ra được gì đó.

Anh khẩn trương hỏi: "Ngài có thể xem giúp tôi bao giờ thì em gái tôi kết hôn không? Hôn nhân có hạnh phúc không?"

Tô Quân: "......."

Có lẽ cậu nên đi mở gian hàng xem tình duyên trực tuyến.

Tô Quân tốt bụng tặng khách hàng đến hẹn xem mắt dịch vụ bói toán.

"Vừa nãy tôi cũng chỉ đoán mò thôi, không phải thực sự biết bói toán. Đoán chừng khoảng một năm nữa em gái anh sẽ kết hôn, không cần lo lắng."

Thời gian không được nói quá chính xác, tình trạng hôn nhân cũng không được nói quá chi tiết, nếu không sẽ bị coi là tiết lộ thiên cơ.

Thư ký Lâm vui vẻ cất ảnh vào trong túi, nói:

"Cảm ơn, cảm ơn. Tôi sẽ quay về nói với mẹ để bà yên tâm, đừng hối thúc em gái tôi nữa."

Thư ký Lâm vừa rời đi, Tô Quân quay về bàn làm việc, đồng nghiệp bên cạnh liền đi tới, nhẹ giọng hỏi:

"Tô Quân, anh vẫn còn chăm chỉ làm việc làm gì? Không bằng mau tìm chỗ mới, từ chức thì hơn."

Cái đầu nhỏ của Tô Quân gần như dán vào màn hình máy tính, cậu mở to mắt, không bỏ qua bất kỳ đối tượng nào phù hợp với Lục Thịnh.

"Làm Nguyệt Lão... à làm người mai mối cũng rất vui mà."

Suy cho cùng, mỗi tháng cậu cũng nhận 10000 linh thạch từ sở Nguyệt Lão.

Vì linh thạch cậu vẫn phải bán mạng làm việc.

Mặc dù trước mắt công ty sắp phá sản rồi nhưng Tô Quân vẫn nhớ rằng một trong những lý do cậu đến đây làm việc là để tìm đối tượng cho Lục Thịnh.

Sau khi sàng lọc kỹ càng, Tô Quân tổng hợp lại thông tin của các ứng cử viên phù hợp, gửi cho Lục Thịnh.

"Lục tiên sinh, ngài xem trong những người dưới đây ngài có muốn tiếp tục tìm hiểu ai không?"

Tin nhắn gửi đi chưa đầy một phút, Lục Thịnh đã gửi lại một tin nhắn ngắn gọn:

"Không có."

Còn chưa đợi trái tim Tiểu Tô Quân nhỏ ra vài giọt lệ Lục Thịnh đã gửi một tin nhắn khác.

"Nếu cậu cùng đi cùng giúp tôi xem mắt, tôi sẽ rất vui."

...Vậy rốt cuộc là có hứng thú với người mai mối hay là có hứng thú với đối tượng xem mắt?

Ting, lại là tin nhắn của Lục Thịnh.

"Cậu sẽ đến chứ?"

Tô Quân đột nhiên có cảm giác mình từng bước từng bước bị Lục Thịnh cho vào tròng.

"Được. Sau khi sắp xếp hai người gặp mặt tôi sẽ đi, không làm phiền hai người xem mắt."

Nói chính xác là nấp vào một chỗ nào đó, bí mật quan sát tiến triển của hai người.

Nếu giữa hai người họ tóe lên tia lửa tình, cậu sẽ lập tức lấy còng tơ hồng còng vào cổ tay bọn họ. Như vậy bọn họ sẽ bị ràng buộc với nhau suốt đời.



Lục Thịnh gửi tấm hình em họ của thư ký Lâm cho Tô Quân.

"Được, cuối tuần gặp lại."

Tô Quân nhìn chằm chằm vào tin nhắn, cố gắng tìm ra ẩn ý trong lời nói của Lục Thịnh.

Không phải, không phải cậu đang sắp xếp cho Lục Thịnh đi xem mắt với người khác sao?

...Tại sao giọng điệu của Lục Thịnh cứ như chuẩn bị cùng mình hẹn hò vậy?

Mặc dù nghĩ vậy nhưng khóe miệng Tô Quân vẫn không khỏi nhếch lên, cậu vui vẻ ngâm nga "Anh hẹn em cuối tuần, chờ nhau nơi cuối phố..."

Tất cả đạo cụ để thắt dây tơ hồng đã chuẩn bị sẵn sàng. Vì hôn nhân của Lục Thịnh, tiến lên!

Thành phố S, quán rượu trong một khách sạn.

Thôi Tình Lam đang uống rượu cùng người phụ trách của công ty cho vay.

Người phụ trách ngoài 50 đã say khướt, vòng tay ôm lấy eo cô kéo cô vào lòng, bàn tay không ngừng vuốt dọc từ eo đến cặp đùi trắng nõn.

Trước kia, nếu người kiêu ngạo như Thôi Tình Lam gặp phải chuyện như vậy, cô không chỉ tự tay bẻ cái móng heo ấy mà còn xách tên khốn ấy lên đồn cảnh sát.

Để hắn tận hưởng kỳ nghỉ miễn phí trong một phòng đơn sang trọng của đồn cảnh sát.

Nhưng bây giờ, người có việc cần nhờ giúp đỡ như cô chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, uyển chuyển tránh khỏi cánh tay của người phụ trách đó.

Thôi Tình Lam nâng ly rượu, chạm nhẹ với ly của người phụ trách, ngửa đầu uống cạn rượu đỏ trong ly.

"Cao tổng, ông có thể tái cấp vốn cho chúng tôi 50 triệu tệ nữa không? Công ty của chúng tôi chỉ là tạm thời bị gián đoạn dòng tiền..."

Âm thanh ly rượu va chạm vô cùng chói tai, rượu vang đỏ lại được rót đầy vào ly, tay người rót lắc lư làm những giọt rượu rơi xuống tấm khăn trải bàn màu trắng.

Trông như những giọt máu đỏ đầu tiên nhỏ xuống mặt tuyết bao la.

Người phụ trách cố ý cúi người ghé sát vào tai cô, mùi rượu xộc thẳng vào mũi cô.

"Giám đốc Thôi, đừng nói là 50 triệu, cho dù 5 triệu chúng tôi cũng khó cho cô vay tiếp. Cô thấy đấy, khoản vay 30 triệu lần trước cô còn chưa trả."

Nói xong hắn lại siết chặt lấy eo Thôi Tình Lam, Thôi Tình Lam chán ghét quay mặt đi, không muốn nhìn thấy mặt hắn.

"Giám đốc Thôi, món nợ 30 triệu các cô tính bao giờ trả?"

Thôi Tình Lam không thể chịu được nữa, cô dùng sức đẩy người phụ trách ra, cầm lấy túi xách, đứng dậy, chỉnh trang lại quần áo trên người.

"Tôi sẽ sớm trả đủ."

Sau khi lạnh lùng nói ra những lời này, cô giậm mạnh đôi giày cao gót như muốn đâm thủng sàn đá.

Cùng với tiếng cộc cộc chói tai, Thôi Tình Lam rời khỏi khách sạn, một đường không thèm ngoảnh đầu lại.

Sau khi rời khỏi khách sạn, Thôi Tình Lam lấy bật lửa ra, tay trái che gió, cạch một tiếng, một ngọn lửa xanh nhạt từ bật lửa sáng lên.

Cô cúi đầu châm một điếu thuốc, miệng thở ra những vòng khói trắng, thẫn thờ nhìn con đường tối đen.

Dưới ánh đèn đường mờ ảo, một người đàn ông trẻ đầu đội mũ trùm, tay đút áo, chậm rãi tiến về phía cô.

Thôi Tình Lam chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy chiếc cằm nhợt nhạt không chút sắc hồng của anh ta dưới chiếc mũ trùm đầu.

Đi đến trước mặt cô, người đàn ông, người đàn ông đột nhiên đứng lại, đưa cho cô một tờ vé số.

Có lẽ do uống rượu nên gan cũng lớn hơn không ít, Thôi Tình Lam nhướng mày, không hề sợ hãi cầm lấy tờ vé số.



"Đây là cái gì?"

Người đàn ông kéo chiếc mũ trùm xuống, khẽ nói:

"Một tờ vé số sẽ trúng được 100 triệu."

Thôi Tình Lam cười chế giễu, xé tờ vé số thành từng mảnh nhỏ

"Trúng 100 triệu? Anh là tên tâm thần vừa mới trốn trại à? Kết quả xổ số còn chưa được công bố."

"Cô không tin cũng là bình thường, vậy tôi sẽ tặng cô một món quà nhỏ, coi như..."

Hắn nghiêng đầu, nhìn như thể đang muốn biến ra một thứ gì đó trên tay.

"...Đồng hồ đếm ngược sinh mệnh."

Thôi Tình Lam mắng một tiếng "Đồ điên", vừa định quay người rời đi liền nghe thấy người đàn ông chậm rãi nói:

"Qua 5 phút nữa, người cha bệnh nặng của cô, sẽ bị nhồi máu cơ tim khi bọn cho vay nặng lãi đến đòi nợ, sau đó qua đời vì không kịp cứu chữa."

"Một ngày sau, sau khi nghe tin cha cô mất, người mẹ yếu đuối của cô sẽ nhảy từ tầng 30 xuống tự tử."

"Một tháng sau, công ty mà cha cô dồn tâm huyết cả đời gây dựng sẽ bị buộc phá sản, tất cả tài sản thế chấp đều sẽ bị bán đấu giá, còn cô trở thành kẻ tay trắng."

"Đây là dự báo số phận mà tôi tặng cô. Từ bây giờ đếm ngược năm phút, cô sẽ thấy vòng quay số phận từ từ nghiền nát cuộc đời cô như thế nào."

Đồng tử Thôi Tình Lam đột nhiên co rút lại, bàn tay đang nắm chặt của cô vô thức buông lỏng, từng mảnh vé số bay tứ tung, rơi xuống cái cống hôi thối gần đó.

Cô vẫn cố không tin: "Anh đang đùa gì vậy?..."

Người đàn ông tiếp tục đếm ngược:

"Còn 4 phút."

Nhìn người đàn ông lạnh lùng và kiên quyết, cô không hiểu vì sao cảm thấy vô cùng hoảng loạn, vội lấy di động ra bấm số di động của cha.

Điện thoại được kết nối sau một vài tiếng bíp, chỉ có một vài tiếng mơ hồ phát ra từ đầu dây bên kia, sau đó là sự im lặng tuyệt vọng kéo dài.

"Tình Lam......cha......"

Tút tút tút...

Sau những tiếng tút nặng nề, điện thoại hoàn toàn bị cúp.