Ta, Nguyệt Lão, Không Làm Nữa!

Chương 42: Tin nhắn nặc danh



Nhìn màn hình điện thoại đột nhiên tối đen của Tô Quân, Lục Việt bình tĩnh đút điện thoại vào túi.

Hắn vừa gửi tin nhắn cho Bạch Ly hướng dẫn cậu ta cách mở khóa, và cái giá phải trả là yêu cầu Bạch Ly cúp điện thoại của Tần Vô Duyên.

Thấy Tần Vô Duyên khóa cửa bắt đầu trò chuyện với Tô Quân, hắn liền tìm số điện thoại của Bạch Ly mà Tần Vô Duyên đưa cho lần trước, gửi cho Bạch Ly một tin nhắn.

"Tôi biết cách dùng linh lực mở khóa phòng, muốn học không?"

"Thần linh phương nào?"

"Người vừa đến tìm Tần Vô Duyên."

Bạch Ly cũng không hỏi hắn vì sao biết cậu đang muốn mở khóa phòng, dứt khoát đồng ý.

"Muốn học, cần học phí không?"

"Cúp điện thoại của Tần Vô Duyên."

"Ok, cứ giao cho tôi."

"Nhớ là phải giả vờ cửa bị phá."

"Ngài yên tâm, kỹ năng diễn xuất của tôi đã đạt đến độ thượng thừa rồi."

Lúc Tần Vô Duyên sắp tiết lộ sự thật, Lục Việt đang định trực tiếp dùng linh lực cúp điện thoại, Bạch Ly cuối cùng cũng kịp xông vào.

Đẩy Tần Vô Duyên ngã lên giường.

Trái tim đang treo trên cao của Lục Việt cuối cùng cũng trở về vị trí cũ.

Nhưng hắn không ngờ rằng Tô Quân vừa bị Bạch Ly ngắt cuộc gọi, giây tiếp theo đã tìm thấy số điện thoại của Lục Thịnh từ danh bạ.

Thậm chí ngón tay đã nhấn vào ô quay số.

Lục Việt ở nhân gian luôn có 2 cái điện thoại.

Một cái của Lục Việt Lục giám ty, một cái của Lục Thịnh Lục tổng.

Hắn thường mang theo hai chiếc điện thoại này bên mình để có thể thay đổi danh tính bất cứ lúc, thuận cho việc điều tra.

Lục Việt vừa cúi đầu trả lời trả lời tin nhắn, khi hắn ngẩng đầu lên đã thấy Tô Quân tay cầm điện thoại chờ kết nối, nhưng điện thoại của hắn vẫn chưa kịp chuyển sang chế độ im lặng.

Theo tiếng tút ngân dài chờ kết nối từ điện thoại Tô Quân, nhạc chuông điện thoại của hắn lập tức vang lên.

Nơi phát ra âm thanh có thể được định vị chính xác trong túi áo của hắn.

Tô Quân vô thức ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn Lục Việt.

...Tại sao điện thoại của Lục giám ty lại tình cờ đổ chuông như vậy?



Vào thời khắc quan trọng, Lục Việt lập tức dịch chuyển đến một nơi khác trong trụ sở mà không quan tâm đến việc giải thích với Tô Quân.

Sau khi đếm từng giây đợi 4 hồi chuông trôi qua, hắn mới chuyển sang giọng điệu mệt mỏi như vừa mới giải quyết xong công việc.

"Alo, tiểu Quân, có việc gì thế?"

Tô Quân sững sờ nhìn "Lục giám ty bay lên" rồi biến mất trong chớp mắt, tay cậu khẽ buông lỏng, chiếc điện thoại trong tay suýt rơi xuống giường.

Đợi đến khi Lục Thịnh nghe máy, cậu mới khó khăn lấy lại tinh thần.

"Không có gì, tôi chỉ muốn hỏi anh về đến nhà chưa thôi."

"Tôi về đến nhà rồi. Cậu nghỉ ngơi sớm đi, nhớ uống thuốc cảm nhé. Bồi dưỡng cơ thể cho tốt, vết thương của cậu..."

Lục Việt đột nhiên im bặt, hắn nhận ra mình đã lỡ lời.

Không đúng, Lục Thịnh không biết tiểu Nguyệt lão bị thương, hồi ức của người phàm Lục Thịnh về đoạn thời gian này đã bị "xóa mất".

Hiếm khi Tô Quân nhạy bén bắt được điểm không đúng trong lời nói của Lục Việt, cậu nghi ngờ hỏi:

"Lục Thịnh, tôi bị thương chỗ nào?"

Trong ký ức bị sở Chưởng Mệnh sửa đổi, Lục Thịnh bị thương nặng phải nhập viện, còn cậu chỉ bị thương nhẹ.

Lục Việt liền nhanh miệng bổ sung:

"...Vụ tai nạn lần trước, vết thương tinh thần mà cậu phải chịu vẫn chưa lành, vì vậy nhớ chăm sóc vết thương thật tốt nhé."

Tô Quân xác định Lục Việt đã an toàn về đến nhà, cậu liền yên tâm:

"Được rồi, ngủ ngon!"

Sau đó hắn liền cúp điện thoại của Lục Thịnh, cúi người thu dọn đồ đạc.

Lục Việt đứng bên ngoài trụ sở, tay cầm chiếc điện thoại bị cúp một cách bất đắc dĩ, tâm trạng vô cùng phức tạp.

Hắn đã dự định sẵn trong đầu rất nhiều câu như "Thứ bảy này cậu có muốn đi công viên giải trí không?", "Tối mai có rảnh ăn một bữa cơm không?", "Tôi mua thừa một vé của bộ phim mới ra mắt gần đây." vân vân, nhưng đầu dây bên kia Tô Quân lại không chút lưu luyến tặng hắn một câu "Ngủ ngon".

Ông lão vệ sinh kiêm bảo vệ vẫn cần mẫn quét lá rụng vào nửa đêm, ông giơ cây chổi cao hơn người, một đường như gió lốc quét đến chân Lục Việt.

Ông ta tựa vào cây chổi lớn, tư thế như muốn quét luôn Lục Việt vào thùng rác, giọng nói đậm chất nông thôn Thiên Đình.

"Vị tiểu tiên này, nhấc chân lên một chút."

Lục Việt lại đổi lại thân phận Lục giám ty, dịch chuyển trở lại phòng Tô Quân.

Sau khi chúc Lục Thịnh ngủ ngon Tô Quân không lên giường ngủ ngay mà bận thu dọn đồ đạc.

Nhìn thấy Lục giám ty lại đột ngột xuất hiện trong phòng, Tô Quân kỳ quái nhìn Lục Việt.

"Lục Việt, vừa nãy anh gặp phải yêu quái à? Sao đi đột ngột như vậy?"

Lục Việt khẽ lắc đầu: "Có chuyện khác phải lo. Đúng rồi, cậu phải chú ý Phỉ Dung, đừng tiếp xúc quá gần với hắn."

Tay đang gấp quần áo của Tô Quân cứng đờ, cậu quay đầu cảnh giác hỏi:

"Phỉ Dung làm sao?"

Cậu không lo lắng cho Phỉ Dung, cậu chỉ lo cho cái mạng nhỏ này.

Ai là người tạo ra ảo cảnh giết người lần trước sở Giám Phạt vẫn còn đang điều tra.

Lục Việt tiêm thêm một liều cảnh báo cho tiểu Tô Quân, tránh để người đơn thuần như Tô Quân bị mê hoặc

"Sở Giám Phạt nghi ngờ hắn có liên quan đến một vụ án."

"Tôi biết rồi! Cảm ơn Lục giám ty..."

Tô Quân luôn quên mất việc không cần dùng kính ngữ, cậu kịp thời phanh lại: "...Cảm ơn anh!"

Lục Việt gật đầu, tiện tay cầm cuốn tạp chí thời trang trên sofa lên.

"Sao đột nhiên cậu mua nhiều tạp chí thời trang vậy?"

"Gần đây tôi làm việc ở " Duyên lành ngàn năm, cấp trên nói với tôi, tôi phải thường xuyên cùng khách hàng giao lưu, cố gắng giúp họ cải thiện hình ảnh cá nhân trong dịch vụ xem mắt."



Tô Quân từ trong đống quần áo ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói:

"Vì thế tôi quyết định hướng dẫn Lục Việt một vài cách phối đồ thời trang."

"Bình thường anh ấy luôn mặc một thân đồ đen như đi dự đám tang, kiểu dáng cũng giống y hệt nhau, quá lãng phí thân hình và khuôn mặt của anh ấy."

Tô Quân nắm chặt tay, hạ quyết tâm:

"Tôi đã tìm được một công việc bán thời gian ở một cửa hàng thời trang. Tôi định sử dụng thân phận nhân viên bán hàng để gửi tin nhắn nặc danh cho Lục Thịnh mỗi ngày, nói cho anh ấy biết cách phối đồ theo mùa thời thượng nhất."

"Nhất định có thể biến anh ấy trở thành một cây phát tán hoocmon nam tính biết đi, biến anh ấy trở thành một tổng tài bá đạo thu hút sự chú ý và đốt cháy niềm khao khát của tất cả mọi người."

Lục - chỉ muốn thu hút sự chú ý của tiểu Nguyệt Lão - Việt:.......

"Nếu như Lục Thịnh nghĩ đó là tin nhắn rác và không mua quần áo thì sao?"

"...Vậy thì tôi sẽ làm việc thật chăm chỉ, cố gắng kiếm thật nhiều tiền để mua quần áo cho anh ấy, rồi lấy lý do anh là khách hàng may mắn thứ 1000 để tặng quần áo cho anh ấy."

Sau đó Tô Quân lại lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Lục Thịnh.

"Đúng rồi, tôi quên không hỏi Lục Thịnh xem có thời gian đến cửa hàng xem một chút không."

Lục Việt nhìn Tô Quân mở giao diện tin nhắn, nhanh chóng gõ tin nhắn và nhấn gửi.

Có phải là hắn đã tự đào hố chôn mình không?

"Tin nhắn đang được gửi..."

Trong chớp mắt Lục Việt nhớ ra mình đã dịch chuyển qua lại 2 lần nhưng vẫn quên không đặt điện thoại ở chế độ im lặng.

Sau khi điện thoại rung lên, nhạc chuông tin nhắn đặc biệt chỉ dành cho tiểu Nguyệt Lão cũng chuẩn bị vang lên.

Tô Quân ngẩng đầu lên, Lục Việt đã không một tiếng động biến mất, chỉ để lại dư âm tiếng chuông điện thoại vang vọng trong phòng.

...Lại là con yêu quái phiền phức nào thu hút sự chú ý của Lục giám ty?

Sau khi dịch chuyển về nhà, tiếng chuông "Vợ yêu gửi tin nhắn đến, vợ yêu gửi tin nhắn đến" không ngừng vang lên.

Đây chính là "tâm huyết" của Tiểu Long.

Hôm đó, Tiểu Long buồn chán nằm trong tổ đếm vàng bạc châu báu 30 lần, sau đó săn sale giết thời gian cả buổi chiều. Đột nhiên nó hỏi hắn có muốn dành cho tiểu Nguyệt Lão nhạc chuông tin nhắn "đặc biệt" không.

Hắn không nghĩ nhiều, thuận miệng nói được.

Kết quả là Tiểu Long vừa cười nham hiểm vừa cài nhạc chuông tin nhắn "độc nhất vô nhị" này cho tiểu Nguyệt Lão.

Nhưng Lục Việt lại không cảm thấy nhạc chuông này chói tai hay khiến hắn đau đầu.

Hắn đợi đến khi tiếng nhạc chuông vui vẻ ngừng hẳn mới mở tin nhắn ra xem.

"Lục Thịnh, tuần sau anh có thời gian đến cửa hàng thời trang "Given" ở trung tâm thương mại không? Tôi thấy quần áo ở đó khá hợp với anh, muốn chọn cho anh vài bộ, tranh thủ nâng cao mức độ thành công của buổi xem mắt."

"Được. Cậu uống thuốc chưa? Đừng để cảm nặng hơn."

Tô Quân liếc nhìn hộp thuốc cảm chưa mở, lương tâm cắn rứt

"Tôi uống rồi. Anh ngủ ngon!"

"Ngủ ngon. Tôi rất lo cho sức khỏe của cậu. Nhớ ngủ sớm nhé!"

Tô Quân ngây ngốc nhìn câu "Tôi rất lo lắng cho sức khỏe của cậu", ngón tay vuốt nhẹ màn hình điện thoại, cười ngọt ngào.

Một phút sau cậu lấy lại vẻ mặt nghiêm túc, tiếp tục cúi đầu thu dọn đồ đạc.

Cậu là tiểu Nguyệt Lão không có cảm xúc kiêm nhân viên bán hàng thời trang, cậu không thể mỗi ngày vọng tưởng phát triển mối quan hệ khác với khách hàng được.

Sau vài ngày đi làm ở Duyên Lành Ngàn Năm, ngay cả nhân viên mới chưa có kinh nghiệm như cậu cũng ngửi được mùi sắp phá sản của công ty.

Nguồn vốn của công ty đột nhiên bị cắt đứt, trên lưng còn gánh một khoản nợ ngân hàng lớn không thể trả, khoản thanh toán hợp đồng cuối cùng với những đối tác lớn nhỏ cũng chưa hoàn thành xong.

Ngân hàng không chấp nhận kéo dài kỳ trả nợ, đang chuẩn bị khởi kiện công ty.

Khi một số bài báo phân tích khủng hoảng tài chính của Duyên Lành Ngàn Năm xuất hiện trên các phương tiện truyền thông thì không chỉ có các giám đốc điều hành cấp cao, ngay cả nhân viên lao công cũng biết được tình hình không mấy khả quan của công ty.

Có những người bị sa thải buồn bã nói họ sẽ tìm được công việc tốt hơn, cũng có những người đã dũng cảm từ chức.



Những người còn chưa biết đi đâu thì vừa lơ đãng làm việc, vừa thúc giục công ty trả tiền lương còn nợ.

Thấy đồng nghiệp xung quanh lần lượt nộp đơn từ chức, thu dọn đồ đạc rời đi, Tô Quân lại suy nghĩ về hợp đồng của Lục Thịnh vẫn chưa hoàn thành.

Hợp đồng quy định công ty bắt buộc phải sắp xếp cho Lục Thịnh 5 lần hẹn hò.

Tô Quân vẫn còn đang khổ não làm thế nào tìm được đối tượng phù hợp cho Lục Thịnh, một chàng trai trẻ đeo kính gọng vàng đẩy cửa bước vào.

Anh ta đảo mắt một vòng, do dự hỏi:

"Xin hỏi Tô Quân ở đâu?"

Tô Quân liền đứng dậy "Tôi đây, xin hỏi anh có yêu cầu gì sao?"

Người vừa bước vào chính là thư ký của Lục Việt.

"Tôi muốn làm thẻ thành viên bạch kim của công ty anh."

Tô Quân đang nghĩ xem làm thế nào để tế nhị nhắc nhở anh ta đừng để bị lợi dụng, mau rời khỏi nơi sắp bị phá sản này tìm một công ty khác, quản lý Vương đã hoan hỉ chạy ra tiếp đón, sau đó hướng dẫn anh ta nộp phí hội viên.

Tô Quân lực bất tòng tâm: "......."

Nửa tiếng sau vị thư ký nay đã trở thành thành viên bạch kim ngồi đối diện với Tô Quân, tay cầm tách trà nóng, làm theo dặn dò của Lục Việt, mô tả diện mạo "bạn trai lý tưởng" của mình.

"Nam, đẹp trai, cao 1m87, tính cách lạnh lùng, từ sáng đến tối chỉ nói vài câu "Ừ", "Có thể", "Không được", "Làm lại"...."

Tô Quân càng nghe càng bối rối, không biết người đàn ông trước mắt đang muốn tìm người yêu hay là tìm sếp nữa.

Nhưng khi anh ta đề cập đến người có tính cách lạnh lùng, Tô Quân gần như vô thức nghĩ đến một khối băng di động - Lục Thịnh.

Trước khi đưa thông tin của Lục Thịnh cho người đàn ông trước mặt, Tô Quân cau mày nhìn anh ta một lượt từ trên xuống dưới, chân thành khuyên anh ta:

"Bắt cá hai tay là không tốt."

Thư ký Lâm đã nhìn thấy tư liệu của Lục tổng trên tay Tô Quân, chuẩn bị đặt một cuộc "hẹn hò ngọt ngào" với Lục tổng, làm một quả lớn sau đó nghỉ hưu.

Anh ta hơi choáng váng "Hả?"

Tô Quân nhìn sợi tơ hồng trên ngón út của thư ký Lâm chuyển từ màu đỏ nhạt sang màu đỏ đậm, chuẩn xác nói ra tình trạng yêu đương của anh ta.

"Lâm tiên sinh, anh và bạn gái đã ở bên nhau 5 năm, chuẩn bị kết hôn rồi. Hai người lưỡng tình tương duyệt, sẽ bên nhau đến bạc đồng."

"Vì thế xem mặt gì đó, thực sự không cần đâu."

Bàn tay cầm tách trà của thư ký Lâm khẽ rung, nước trà sóng sánh tràn ra bàn.

Những gì người này nói so với sự thật không cách biệt bao nhiêu.

Người mà Lục tổng để mắt tới...còn có thể xem bói tình duyên sao?