Ta, Nguyệt Lão, Không Làm Nữa!

Chương 40: Nghe nói cậu thích nghe truyện cười



Nếu Lục Thịnh có thể nhìn thấy cậu thì cũng có nghĩa là anh ấy cũng có thể nghe thấy cậu nói.

"Tiểu Minh đang đi trên đường, đột nhiên cảm thấy lòng bàn chân hơi chua xót, cúi đầu xuống thấy mình giẫm phải một quả chanh."

"Cái gì gọi là tiếu lí tàng dao (1)? Chính là ha ha ha ha dao."

(1): Ý nghĩa của câu thành ngữ này là khẩu phật tâm xà, tuy nhiên truyện cười mà Tô Quân kể lại giải thích theo nghĩa đen nên mình không dịch thành khẩu phật tâm xà mà giữ nguyên phiên âm.

"Tiểu Minh truyền nước trong bệnh viện, truyền được một nửa liền cười như điên như dại. Có người tò mò hỏi anh ta cười cái gì, anh ta nói cười khi truyền nước. (2)"

(2): đây là một truyện cười của Trung Quốc, mình nghĩ truyện này dùng cách chơi chữ đê gây cười. Từ "笑点低": chỉ người dễ dàng cười vì những chuyện nhỏ nhặt đồng âm với "笑点滴": cười khi truyền nước.

Giống như đang biểu diễn một màn ngâm thơ, Tô Quân đứng trước mặt Lục Việt dùng giọng ca thánh thót kể những truyện cười nhạt nhẽo cho Lục Việt nghe.

Nhưng Lục Việt lại suýt chút nữa bật cười thành tiếng.

Thật ra thứ buồn cười không phải là truyện cười mà là tiểu Nguyệt Lão đang đứng trang nghiêm đọc những truyện cười nhạt nhẽo kia trông vô cùng đáng yêu.

Tiểu Nguyệt Lão đôi khi còn làm ra những chuyển động cơ thể phong phú cùng với khuôn mặt hoài nghi hiện đầy dấu chấm hỏi, cố gắng dùng khả năng tư duy của mình tìm ra điểm đáng cười trong những truyện cười vô vị này.

Lục Việt cảm thấy nếu hắn còn ngồi nghe tiểu Nguyệt Lão đọc thêm 5 phút nữa, hắn thực sự có thể sẽ không nhịn được cười phá lên, sau đó bại lộ thân phận của mình.

Vì thế hắn cầm điện thoại bên cạnh lên, bật một bản tình ca đồng quê nghe có vẻ mạnh mẽ sôi nổi lên.

"Bầu trời bao la là tình yêu của tôi, hoa nở dưới chân đồi xanh thoai thoải..."

Tô Quân ấp úng, cậu nghe bài hát hùng hồn này liền không chịu thua kém tăng cường độ giọng mình lên.

"Tim! Hận! Tay! Cay! Tiểu Minh! Anh ta tự liếm tay, liền khóc vì cay!"

Người lãnh đạm hiếm khi cười như Sở trưởng Lục đặt tay lên trán, cúi thấp đầu, cơ thể khẽ run lên vì phải nhịn cười.

Tiểu Nguyệt Lão thậm chí còn ghé sát vào tai hắn, lớn tiếng hét:

"Một hôm chuối đang đi trên đường chợt cảm thấy hơi nóng, liền cởi quần áo ngã xuống a!"

Tiếng "a" đặt biệt xuất thần như thể đang lớn dần cùng với nụ cười của Lục Việt, hắn nhịn cười đến độ cả cơ thể rung lên bần bật.

Lục Việt hít một hơi thật sâu, thu lại ý cười trên mặt, chuyển thành vẻ mặt bình tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra.

Hắn tắt nhạc đứng dậy, hai chữ "tiểu Minh" bên tai đột nhiên nghẹn lại.

Chỉ thấy tiểu Nguyệt Lão hoàn thành một loạt động tác "gấp sách - nhét vào túi dự trữ - bay như gió - ngồi trên ghế sofa - bày ra vẻ ngây thơ vô tội".

Tô Quân ngoan ngoãn ngồi trên sofa, bình tĩnh cười với Lục Việt:

"Lục Thịnh, anh xong rồi à?"

Vừa rồi Lục Thịnh không có phản ứng gì, chỉ là nghe nhạc quá kích động, cơ thể hắn dường như đang rung rung theo nhịp điệu.

...Lẽ nào là do cậu suy nghĩ quá nhiều, Lục Thịnh thực sự không nhìn thấy cậu?

Lục Việt dựa vào cửa, tay phải lướt điện thoại, nhẹ nhàng nói:

"Tôi thay xong quần áo rồi. Đúng rồi, tôi nhớ ra hình như cậu thích nghe truyện cười, tôi kể cậu nghe một truyện cười nhé."

"Ngày xửa ngày xưa có một người tên tiểu Minh, tiểu Minh không nghe được."

Tô Quân hít một ngụm khí lạnh, miệng há hốc, kinh ngạc nhìn Lục Thịnh

Tại sao cậu luôn cảm thấy Lục Thịnh đã nhìn thấy toàn bộ quá trình cậu tác oai tác quái, sau đó liền tìm cách mỉa mai cậu.

Thần sắc Lục Thịnh không có nửa phần dị thường, hắn chỉ có chút nghi hoặc nhìn cậu, thở dài:

"Tiểu Quân, không buồn cười sao?"

Tô Quân cố hết sức kéo khóe miệng lên, tâm trạng nặng nề nói:

"Buồn...buồn cười."

Tự mình "thích nghe" truyện cười, tự mình nỗ lực cười ra nước mắt.