Ta, Nguyệt Lão, Không Làm Nữa!

Chương 22: Couple của Tần Vô Duyên



Tô Quân vì quá khẩn trương mà lòng bàn tay ra đầy mồ hôi, cả người chỉ có bàn tay bị Lục Việt nắm kia là "sốt cao" một cách vô lý.

Tuy đại não vẫn còn sót lại chút lý trí "rút tay ra", nhưng cánh tay không nghe lời giống như bị chặt đứt, yếu ớt vô lực đến không thể cử động.

Chắc Lục Việt cảm thấy có gì đó bất thường, anh sợ nên mới nắm tay cậu đúng không?

Tô Quân nghĩ, sau đó liền quyết định để Lục Việt nắm thêm chút nữa.

Người bán kem vẫn luôn đứng trong bóng râm của tán cây bên đường, cô ta đeo một chiếc mặt nạ màu trắng, đôi mắt nham hiểm luôn theo sát Lục Việt.

Nhìn thấy Lục Việt giẫm nát trái tim bằng một chân, ả vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ rời khỏi bóng râm, muốn ngăn cản bọn họ.

Nhưng da thịt vừa chạm vào ánh sáng lập tức bị thiêu đốt thành tro bụi.

Tàn tro bay khắp nơi như có ai đốt vàng mã tế lễ.

Bên tai ả truyền đến một giọng nói nhỏ, giống như giọng người mẹ hát ru đưa đứa con vào giấc ngủ.

Giọng nói tựa như chứa đựng sự thương hại và cảm thông vô tận, nhưng lại lạnh giá đến tuyệt vọng.

"Thật đáng tiếc, ngươi chỉ có thể dùng sinh mạng của mình để trừ nợ."

Giây tiếp theo, ả cảm tưởng như có bàn tay vô hình siết chặt cổ họng mình.

Ả kinh hãi mở to hai mắt, đôi mắt đỏ ngầu, trên tay nổi lên những sợi gân xanh đáng sợ.

Tiếng hét kêu cứu như bị nuốt chửng, quá trình tử vong yên lặng không một tiếng động.

Tất cả sự giãy giụa vô ích đều dừng lại trong nháy mắt.

Ngay sau đó, thân thể người phụ nữ bán kem hóa thành một làn khói xanh, bị gió nhẹ thổi đi.

Chiếc tủ đông cũng bỗng chốc biến thành một tấm bia mộ nhỏ chỉ cao vài cm.

Lục Việt nắm chặt tay Tô Quân, không muốn Tô Quân xoay người chứng kiến cảnh tượng kinh hãi và đẫm máu này.

Tiểu Long thở dài

"Mọi món quà đều có cái giá phải trả, mà món quà của Vị Vong Nhân từ trước đến nay đều là để thu được nhiều cái chết hơn."

Nó chuyển chủ để, dùng móng vuốt nhỏ gãi đầu, nghi hoặc hỏi:

"Có điều, rốt cuộc hắn cần nhiều mạng người như vậy để làm gì?"

Chờ đến khi một màn khủng bố kia kết thúc, Lục Việt mới cực kỳ chậm rãi buông tay.

Sau khi Lục Việt buông tay, Tô Quân mới chậm chạp nhận ra mình đã triệt để vứt người phụ nữ bán kem kia ra sau đầu.

Tóc gáy lập tức dựng đứng.

...Nếu như người phụ nữ kia đâm sau lưng cậu một dao, vậy chẳng phải cậu đã ngủm củ tỏi, trở về với cát bụi sao?

Cậu vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy trong vòng một phút ngắn ngủi, người "trẻ tuổi" già nua cùng với tủ đông đã biến mất không thấy dấu vết.

Thay vào đó là một ông chú trung niên đang hét vào loa rao bán kem, kem ông ta bán cũng bình thường.

...Giống như tất cả những chuyện vừa rồi chỉ là một cơn ác mộng

Lục Việt đã tiến lên trẻ xong tiền kem, hắn đưa cây kem anh đào 3 màu sặc sỡ nhất cho Tô Quân.

"Sao thế?"

Tô Quân đưa mắt nhìn chỗ vừa rồi trái tim bị giẫm nát, vết máu khô màu nâu đỏ đã không cánh mà bay, giống như bốc hơi dưới ánh mặt trời.

Cậu thất thần đáp lại "Không có gì."

Tô Quân bỗng nhiên có dự cảm không tốt, cậu cảm thấy hôm nay không phải là cậu đi chơi công viên giải trí mà là công viên giải trí đang chơi cậu.

Dưới gốc cây bên cạnh đột nhiên truyền đến một thanh âm lười biếng.

"Hai vị, trên Hoàng Lịch (1) viết rõ, hôm nay không nên đi công viên giải trí, hai vị nên nhanh chóng rời đi."

(1): Sách nói về thời tiết, ngày tháng

Tô Quân nhìn về phía âm thanh phát ra, chỉ thấy người nọ ngồi xếp bằng, lưng dựa vào cây, mặc trường bào màu xanh đậm như đạo sĩ, trên cổ tùy tiện đeo một chuỗi tràng hạt, trên tay quấn một cái vòng hình thánh giá.

Khiến người khác không thể biết được tín ngưỡng của y.

Người này không biết có phải khiếm thị không mà giữa ban ngày ban mặt lại đeo kính râm, tai đeo tai nghe không dây, miệng niệm gì đó không phải kinh Phật cũng không phải kinh văn.

Mà là đang gật gù ngâm nga theo bài hát phát trong tai nghe.

Trông giống như một minh tinh đang tạo dáng ở sân bay bị bắt khoác lên người áo tu hành.

Nhưng thần kỳ là trông không hề mâu thuẫn.

Chẳng lẽ người đàn ông toát ra vẻ vừa huyền bí vừa không đáng tin này nhìn ra được gì đó?

Tô Quân thử hỏi: "...Ngài tu đạo nào thế?"

Cậu suýt nữa trực tiếp hỏi thành: "Đại ca, anh lại là "thầy bói" của phái nào thế?"

Người nọ tháo tai nghe xuống, làm ra dáng hành lễ với Tô Quân, sau đó thở dài, chậm rãi nói:

"Đạo tôi tu có thể thành tiên."

Ở cái thời đại mà việc người phàm muốn tu thành tiên đã suy tàn này, xác suất thành công gần như bằng 0.

Không phải không có hy vọng mà là hy vọng nhỏ nhoi đến mức gần như tuyệt vọng.

Tô Quân giả vờ kính phục: "Vậy là ngài có thể sống đến 500 năm."

Người đàn ông lại kinh ngạc nhướng mày, cảm khái như thật:

"Thì ra 500 năm đã đủ rồi sao? Tôi còn tưởng ít nhất phải 1000 năm lận."

Tô Quân nghẹn họng:.....

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
2. Bổn Cung Là Hoàng Hậu
3. Sủng Bảo Bối Thành Nghiện
4. Yêu Anh Là Em Sai Sao?
=====================================

"Ngài hôm nay có tai ương đổ máu."

Tô Quân gật đầu đồng ý: "Lúc ra ngoài tôi cũng đoán được trước rồi, sáng nay soi gương ấn tỏa ra màu đen."

"Ngài gần đây được sao hồng loan soi chiếu."

Tô Quân càng nghe càng thấy vô lý.

"Anh tu tiên còn nhân tiện xem mệnh sao?"

Người đàn ông cầm tấm biển bên cạnh lên, trên biển quảng cáo viết mấy chữ màu đen to tướng "Bói toán đảm bảo bình an, đuổi yêu trừ ma, đoán trước nhân duyên, không chuẩn không lấy tiền."

Y lười biếng tháo kính râm xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt.

"Đây không phải nghề của người tu tiên sao? 1 mệnh 2 vận 3 phong thủy, tôi vừa liếc mắt liền có thể nhìn thấu tất cả, bao chuẩn."

Tô Quân lập tức không còn tâm tình đùa giỡn.

Lời nói mắc kẹt trong cổ họng, Tô Quân không thể nói ra lời nào, chỉ biết ngây người nhìn chằm chằm người đàn ông nọ.

Hai mắt có chút chua xót.

Tướng mạo của người này giống hệt với nam nhân trong bức họa mà Sở trưởng đưa cho cậu.

Cũng là đôi mắt lười nhác bất cần không thèm để ý vạn vật, cũng là đôi lông mày sắc như kiếm vừa rút ra khỏi vỏ.

Đuôi mắt có một nốt ruồi màu đỏ như sắp chảy máu.

Cứ như thể người trong bức họa vén rèm châu, nghe được tiếng gọi của người chờ y về nhà nên đã mỉm cười bước ra.

Tô Quân thất thần nghĩ.

Sở trưởng, nếu ngài ở đây thì tốt rồi.