Ta Mới Là Duy Nhất

Chương 44: Bày kế



Ân Mạc Thần đứng dậy, nàng cũng liền đứng dậy luôn. Khi cả hai đang định quay gót vào phòng, thì lại có người lính chạy tới, hô to: “Cấp báooooo”.

Ân Mạc Thần hỏi: “Chuyện gì?” Lại nhìn đại điện đông người, nghiêm mặt nói: “Vào trong rồi nói.”

“Dạ.” Người lính gật đầu.

Bên trong.

Mạc Tử Kỳ vốn định ra ngoài, không ngờ Ân Mạc Thần lại giữ mình ở lại, nàng cũng không tiện nói gì, chỉ ngồi xuống. Người bẩm báo thấy vậy, mắt vụt qua tia kinh ngạc nhưng cũng không nói gì. Sau khi hai người yên vị, lập tức bẩm: “Hoàng Thượng, Kha tướng quân truyền tin, Mông Sát A đã bắt đầu có hành động.” Lại dâng hai tay trình lên bức thư.

Ân Mạc Thần phất tay ra hiệu mọi người lui, Mạc Tử Kỳ biết trong số đó không có mình, vẫn yên vị ngồi, không chút tò mò hay lo sợ. Không phải bởi gan nàng lớn, nàng đưa mắt nhìn sang. Là bởi vì đang ở riêng với người trong tim, nàng chỉ muốn toàn tâm hưởng thụ khoảnh khắc yên bình hiếm thấy này, không muốn lãng phí tinh lực đi lo việc khác.

Ân Mạc Thần trầm giọng, mắt vẫn nhìn vào bức thư: “Nàng lấy bản đồ để ở giá sách thứ hai tính từ trái sang, hàng thứ ba từ trên xuống dưới, ngăn đầu tiên từ phải sang cho ta.”

“Vâng.” Nàng đứng dậy, đi vào sâu bên trong. Rất nhanh liền cầm bản đồ ra, thấy Ân Mạc Thần đã đứng cạnh kỷ án, liền đi tới, trải miếng bản đồ lên.

Ân Mạc Thần nhìn sang bức thư, lại nhìn tới bản đồ. Bàn tay di di loanh quanh mấy chỗ, cuối cùng dừng lại ở sông Yên Ấn.

“Kha tướng quân nói, Mông Sát A lần này vào nước ta bằng đường thủy. Chúng xuôi dòng sông Vân đến sông Yên Ấn. Sau đó sẽ tràn vào nước ta. Bọn họ huy động số quân ước tính hơn 10 vạn, nàng nói xem, trận này…”Đến đây, Ân Mạc Thần ngẩng đầu nhìn Mạc Tử Kỳ: “Nên đánh thế nào?”

Nàng vừa nhận khay trà từ tay cung nữ, nghe vậy giật mình, nước trà sóng sánh, đi tới, đặt chén trà xuống, cười gượng: “Hoàng Thượng nói gì vậy? Thần thiếp phận nữ nhi, sao dám bàn chuyện quốc gia đại sự.”

Ân Mạc Thần với tay lấy trà, bình thản nhấp một ngụm, nhìn nàng: “Phận nữ nhi, nhưng nàng lại có thể vạch cho Mỵ Vỹ Nghi một kế hoạch chạy trốn êm xuôi như vậy. Trẫm nếu không biết trước kế hoạch, cũng khó lòng truy tìm được hai người bọn họ.” Nói xong, liền kéo nàng tới.

Mạc Tử Kỳ nhìn bản đồ trải rộng trước mặt, trong lòng đánh liều, chỉ tay vào hai bìa rừng gần sông Yên Ấn, nhẹ giọng nói: “Hoàng Thượng, người xem có thể chặt cây ở đây không?”

Vốn là dân chuyên sử, nàng lập tức nghĩ tới trận đánh Bạch Đằng của Ngô Quyền – Một người đã kết thúc gần một nghìn năm Bắc thuộc cho quê hương. Khi đó, vị tướng tài ba này cũng cắm cọc trên sông, không biết sông Yên Ấn này có thể làm giống vậy không?

Nàng là Hoàng Quý Phi, tuy không được sủng ái nhưng địa vị vẫn vững chắc. Nhưng địa vị vững chắc thì sao? Nàng phát hiện, bản thân kì thực vẫn luôn có dã tâm muốn làm Hậu, chỉ cần có cơ hội sẽ nhất định không bỏ qua. Mạc Tử Kỳ mình – chưa bao giờ có ý định cam phận làm Hoàng Quý Phi cả đời.

Nếu như thực sự có thể cắm cọc trên sông, nếu như trận đánh mô phỏng theo cách đánh của Ngô Quyền này thành công, thì bản thân nàng hoàn toàn có thể trở thành Hoàng Hậu, ở trong Phượng Hà Cung nguy nga lộng lấy, nhận Phụng ấn chứng tỏ địa vị, lưu danh sử sách.

Sử sách lưu danh nàng, sẽ không chỉ vì nàng là Hoàng Hậu của Mạc An Đế ( Niên hiệu của Ân Mạc Thần) mà còn vì nàng bày mưu tính kế, đánh lui quân Mông Sát A. Sau này, mọi người khi học sử, ít nhất cũng phải nhớ tên, nhớ ngày sinh tháng đẻ, lại nhớ thêm chút ít quê quán của nàng. Các nhà sử học khi nói về trận đánh trên sông Yên Ấn, cũng không thể ghi thiếu tên nàng.

“Cắm cọc?” Ân Mạc Thần nhíu mày, hắn không hiểu ý định của nàng.

Mạc Tử Kỳ hít một hơi sâu, ánh mắt trở nên sắc bén, giọng nói cũng nghiêm hơn vài phần: “Ý thần thiếp là chặt thân cây hai bên rừng này, vót cho đầu nhọn rồi sau đó cắm chặt xuống sông Yên Ấn. Khi thủy triều lên sẽ che khuất cọc gỗ, chúng ta dùng thuyền nhỏ ra giả thua, dụ quân địch vào trận địa cắm cọc. Bố trí một đội quân mai phục nữa, nhằm lúc thủy triều rút, quân địch mắc vào cọc, hoảng loạn thì quân ta tràn xuống đánh.”

Ân Mạc Thần nhìn nàng, ánh mắt ngạc nhiên. Hắn vốn chỉ nghĩ gọi nàng lại vậy thôi, không hề nghĩ rằng nàng thực sự lại nghĩ ra cách.

Mặt Mạc Tử Kỳ đỏ bừng. Tất nhiên không phải nàng ngại ngùng hay xấu hổ khi bị Ân Mạc Thần nhìn, mà là cảm thấy thật hổ thẹn. Đám câu chữ nàng vừa tuôn ra, nói rất nhanh, nhưng đó là trăn trở bao nhiêu đêm ngày của ông cha? Bọn họ ngày nghĩ đêm nghĩ, vắt óc mới có được cách đánh này, lại bị hậu thế là nàng đây – chỉ vì mưu cầu danh lợi cho bản thân mà cướp trắng trợn, càng nghĩ càng thấy tự thẹn với lòng.

Bản thân nàng, vốn là cô gái bình thường, nên biết yêu quê hương yêu đất nước, biết kính trọng những vị anh hùng dân tộc. Năm nàng xuyên không tới đây, tuổi ở thế kỉ 21 cũng chỉ là 15 tuổi, cái tuổi ấy à, còn vô ưu vô lo chán. Chưa kể, nàng sống ở đây hai mươi hai năm, ừ, vậy thì sao chứ? Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Nàng từng hãm hại người khác, nhìn không ít ám đấu minh tranh, nghe không ít mưu hèn kế bẩn, đọc qua không ít trăm phương nghìn kế, cho dù vậy, trong thâm tâm nàng, vẫn là người con gái kính trọng những vị anh hùng dân tộc. Kính trọng đối với những người có công lao là điều nàng được dạy từ lúc mới sinh, sớm ngấm sâu vào cốt vào tủy. Vậy mà, hôm nay, nàng lại chỉ vì ngôi vị Hoàng Hậu mà làm như vậy. Mạc Tử Kỳ tự chất vấn bản thân. Mạc Tử Kỳ, dù cho trận đánh có thành công, mày có lên làm Hoàng Hậu, sau này hậu thế tán dương mày, thì mày có cảm thấy thanh thản không, có cảm thấy nhẹ nhõm không?

Ân Mạc Thần nhìn giai nhân bên cạnh mặt đỏ bừng, khẽ cười: “Kế của nàng đúng là hay, ta sẽ thử bàn với vài vị võ tướng.”

Mạc Tử Kỳ đang chìm trong áy náy, nghe vậy càng hoảng hồn hơn, vội vã nói: “Hoàng Thượng, đây không phải là kế của thần thiếp.”

Hắn chau mày, lại nghe nàng nói tiếp: “Là thần thiếp năm xưa tình cờ đọc được trong sách, rất ấn tượng với cách đánh này mới nói ra.”

“Là quyển sách nào thế?” Ân Mạc Thần ôn tồn hỏi.

“Tâu Hoàng Thượng.” Lúc này nàng đã bình tĩnh lại: “Thần thiếp không nhớ rõ, chỉ nhớ mang máng người nghĩ được kế này có tên là Ngô Quyền. Thỉnh Hoàng Thượng, nếu lần này các võ tướng sử dụng kế này, xin hãy ghi rõ, kế của người này.”

“Ừ.” Ân Mạc Thần đáp, lại nói: “Trời không còn sớm, nàng vào phòng nghỉ đi.”

“Dạ.”

Nhìn bóng dáng nàng khuất dần, ánh mắt Ân Mạc Thần trở nên thâm thúy. Hắn biết nàng thích đọc sách, một trong những số đó là sách sử. Nếu nàng đã nhớ rõ cách đánh trận, nhớ cả cái tên Ngô Quyền người đã nghĩ ra kế này, hắn không tin nàng không nhớ được tên cuốn sách. Thế nhưng nhìn bộ dạng hoảng hốt giải thích kia của nàng, hắn tuy biết lời giải thích rằng “đọc được trong một cuốn sách” chỉ là hoa ngôn xảo ngữ của nàng, vậy nhưng cũng không tính vạch trần, nên sẽ theo nguyện vọng của nàng, sẽ nói qua loa với các vị tướng, người nghĩ ra là Ngô Quyền, bọn họ truy hỏi là ai thì sẽ tùy tiện tìm một danh phận nào đó nói đại. Cho dù bọn họ có biết không phải sự thật, cũng sẽ không truy tìm đến cùng.