Ta Là Nữ Phụ Hiền Lương

Chương 47: Từ bỏ, tất cả chỉ là giấc mơ thôi



Alice hạ cửa kính, trước mặt cô là một người đàn ông siêu cấp đẹp trai. Anh mặc áo sơ mi mở hờ vài cúc, quần jean bạc màu trông rất phong trần và nam tính.

Nhưng giờ không phải là lúc để mê trai!

Alice dùng mỹ nhân kế, cô chấp hai tay trước mặt cất giọng ngọt ngào:"Xin lỗi vị tiên sinh này, tôi thật sự không cố ý đâm trúng anh đâu."

"Cô tỉnh hay là đang say, ổn chứ?" Tô Hoài hỏi thăm.

Alice cảm nhận được trái tim mình đập liên tục, tốc độ nhanh đến mức muốn nhảy ra ngoài rồi. Giọng của người đàn ông này ấm quá, cô tưởng tượng nếu sáng sớm mà hắn bên cạnh gọi cô thức dậy, chắc là sướng lắm...

"Này cô, cô say rồi phải không?"

Vì anh thấy cô hoá đá luôn rồi nên mới hỏi.

"A, không có không có..." Alice xua tay đính chính, cô hấp tấp nói:"Tại tôi đạp nhầm chân ga tôi tưởng đó là chân thắng, tôi tỉnh táo không có say đâu ạ."

"Vậy bây giờ cô tính sao?"

"Hay anh để lại phương thức liên lạc nha, ngày mai tôi sẽ tới bồi thường cho anh. Tại giờ bạn tôi say quá!" Alice chỉ chỉ qua Bannie đang nằm ngủ.

Tô Hoài nhìn thấy cô gái đang ngủ ngon lành ở ghế phụ, cô ta thật sự say lắm rồi.

"Có chuyện gì vậy?"

Mạc Tử Dương vốn là đi về rồi, nhưng mà thấy Tô Hoài bị tông xe nên hắn mới nán lại. Nhìn vào trong xe hắn thấy Alice, đối tác của Mạc Thị.



"A Mạc tiên sinh thật là trùng hợp!"

Tô Hoài nhìn hắn đá mắt, hắn cũng kể cho anh sơ qua về cô gái ngồi trong xe. Kết quả Mạc Tử Dương nói cô cứ đi về đi, chuyện này để hắn sắp xếp. Cô phải đưa Bannie về nên cũng không thể chậm trễ thêm, phương thức liên lạc cô sẽ lấy sau vậy.

Đạp nhầm chân ga cũng không tệ nha!

*

Bannie và Alice ôm nhau ngủ tới tận trưa, lúc dậy đầu Bannie đau như búa bổ. Cô không nhớ đêm qua đã xảy ra chuyện gì, thầm đoán chắc là Alice đưa cô về đây.

Vệ sinh cá nhân xong thì bạn thân cũng thức dậy, cô ấy kể cho cô nghe về chuyện tông xe người ta. Cô mới kinh ngạc tròn mắt, ấy thế mà cô ngủ chẳng biết trời trăng gì.

"Không sao, lúc đó may là có Mạc tiên sinh giúp đỡ." Alice nói bâng quơ.

Bannie rất nhạy cảm với ba chữ "Mạc Tử Dương" nên sau khi nghe Alice nói Mạc tiên sinh, cô liền hỏi:"Mạc tiên sinh đó là ai?"

"Mình chưa kể với cậu à, đó là đối tác của mình. Mạc tiên sinh ấy phải nói là siêu cấp đẹp trai luôn đó, bạn anh ấy cũng đẹp trai nữa!!!"

Alice làm ánh mắt hình trái tim kể lại.

"Mạc tiên sinh mà cậu nói có phải... Mạc Tử Dương không?"

Alice lập tức kinh ngạc, tròn mắt hỏi sao cô biết.

Bannie bật khóc ngay tại chỗ, cô tìm được hắn rồi. Hắn có tồn tại!

"Bannie sao cậu lại khóc? Bannie đừng làm tớ sợ nha..."

"Tớ... Tớ phải đi một chuyến..."

Bannie vội vã rời khỏi khách sạn, Alice cũng không thể đi theo. Cô còn chưa đánh răng rửa mặt, Bannie lại đi rất vội nữa.

Bannie tới trước cửa Mạc Thị, cô xông vào nói với lễ tân rằng cô muốn gặp Mạc Tử Dương.

"Cô có hẹn trước không?"

"Cô cứ nói tôi là Tiêu Ngữ Lam, cô hãy chuyển lời với anh ấy như thế giúp tôi." Bannie xúc động, cô sắp gặp lại hắn rồi.



Mạc Tử Dương của cô!

"Xin lỗi không có hẹn trước thì không được, với lại tổng giám đốc hiện tại không có ở văn phòng thưa cô." Cô lễ tân máy móc nói.

"Xin cô, cô giúp tôi đi. Tôi rất muốn gặp anh ấy..."

"Cô làm cái gì vậy, buông tôi ra..."

Cô kéo tay cô lễ tân, cô ấy la oai oái cuối cùng cô bị bảo vệ của Mạc Thị mời ra ngoài. Do thấy cô xinh đẹp và ăn mặc sang trọng nên họ cũng không dám nặng tay.

Bannie vừa ra khỏi Mạc Thị thì cô thấy Mạc Tử Dương đang bước vào, hắn có lối đi riêng.

"Mạc Tử Dương!"

Cô gọi rồi chạy theo sau hắn, bảo vệ lập tức chặn cô lại.

Hắn dường như nghe thấy, dừng bước chân lại rồi nhìn sang bên này. Mạc Tử Dương nhìn thấy cô rồi, Bannie khóc sướt mướt, cuối cùng cô cũng đã gặp lại hắn rồi.

Vậy mà Mạc Tử Dương lại quay lưng đi tiếp. Trái tim của cô đau đớn vô cùng,hắn... không nhận ra cô?

Bảo về mời coi tránh xa khu vực công ty, cô cũng không thể làm khác đi. Bannie ngồi bó gối ở bên đường, hắn không nhận ra cô. Cũng giống như Tô Hoài và trợ lý Trần, họ cũng không nhận ra cô. Nghĩ vậy cô uất ức đến phát khóc, tại sao chứ, rõ ràng hắn nói muốn cô làm Mạc thiếu phu nhân vậy mà hắn lại không nhận ra cô.

Hắn là đồ lừa đảo!

Bannie ngồi đó khóc hơn một tiếng đồng hồ, không có ai dỗ dành, cô càng tủi thân khóc lớn hơn. Ngay từ đầu cô không nên đi tìm hắn.

"Bannie, sao cậu lại ngồi đây?"

Alice định tới Mạc Thị để xin số người nọ đền bù, ai mà ngờ gặp bạn thân ở bên lề đường khóc lóc. Bannie thấy cô thì ôm cô, khóc càng lớn thêm.

"Mạc Tử Dương không nhận ra tớ, anh ấy không nhận ra tớ... huhu... Alice anh ấy quên tớ rồi!!!"

"Bannie bình tĩnh nào, cậu với Mạc tiên sinh quen nhau sao?"

Alice cảm thấy khó hiểu vô cùng, nếu như cô quen biết Mạc Tử Dương thì hôm qua lúc hắn nhìn thấy Bannie say hắn đã phải có thái độ gì đó rồi. Đằng này hắn dửng dưng như người xa lạ.

Bannie không trả lời, cô ấy cứ khóc đến lúc khàn cả giọng. Alice nhìn bạn mình hai mắt sưng vù, lần đầu tiên cô thấy một Bannie khổ sở thế này đấy. Rốt cuộc cô ấy và Mạc Tử Dương có quan hệ gì, tại sao Mạc Tử Dương lại không nhớ cô ấy?



"Giờ cậu đã bình tĩnh chưa Bannie?"

"Tớ... Tớ muốn về nhà. Tớ không ở đây nữa đâu!"

"Vậy... Thôi được rồi tớ book vé cho cậu về trước nha, xong việc tớ về với cậu."

Bannie gật đầu, cô sẽ không ở đây nữa. Cô sẽ quên Mạc Tử Dương đi, hắn là đồ thất hứa.

Cô không cần hắn nữa.

Bannie về phòng thu dọn hành lý, cô đã quyết tâm rời khỏi BK. Quyết tâm quên đi Mạc Tử Dương, được rồi cứ xem đó như một giấc mơ thôi.

*

Mạc Tử Dương lên thang máy, hắn hỏi trợ lý Trần vì sao cô gái lúc nảy lại đứng trước công ty gào khóc. Trợ lý Trần nói để anh đi tìm hiểu, hắn cũng ậm ừ. Hắn có cảm giác hình như hắn đã gặp cô ở đâu đó rồi thì phải!

Lên văn phòng, bà nội hắn gọi đến nói bên nhà họ Tiêu có một cô tiểu thư vừa tròn mười tám tuổi.

"Cô ấy tên gì vậy bà?" Hắn dò hỏi.

"Tiêu Ân Ân, thế nào? Trông cũng xinh xắn, đáng yêu lắm đấy." Bà nội cười nói qua điện thoại.

Mạc Tử Dương day day mi tâm, hắn có chút thất vọng. Cảm giác này không biết từ đâu mà có, khi nghe tên cô gái đó liền thất vọng vô cùng.

"Vậy cứ chọn cô ta đi, bà thấy tốt là được."