Ta là Minh Tuệ

Chương 23



Edit: VânNhi

Gặp ta truyhỏi, hắn vẫn như cũ duy trì ý cười, hỏi: “ nếu như gia nói, gia chỉ là đi ngangqua thôi?”

Ta cũng cườimột cái, đáp: “ Vậy nếu thiếp nói, thiếp không tin đâu!”

“ Sau nàynàng sẽ tin!” Dận Tự mở màn xe lên, nhìn thoáng ra bên ngoài, ung dung nói.

Ta cũngxoay người nhìn ra, thấy cảnh trí chung quanh càng lúc càng hoang vắng, giốngnhư là đã ra khỏi nội thành, ta vội hỏi: “ Đường này không phải là đường hồi phủ,gia muốn mang thiếp đi đâu?”

Hắn cưnhiên không trả lời, đưa tay lần lần tràng hạt, khóe môi vẫn mang theo ý cười.

Xe tiếp tụcầm ầm đi về phía trước, trong xe cũng là một mảng yên tĩnh. Canh giờ này, vốnlà thời điểm mà ta dễ dàng mệt mỏi rã rời nhất, đáng lẽ chỉ là nhắm mắt dưỡngthần, không bao lâu thế nhưng lại thực sự chuyển thành buồn ngủ.đang lúc mônglung, cái gáy của ta lại bị đập vào thành xe, ta bỗng dưng mở mắt ra, chỉ thấycon ngươi sâu thẳm của Dận Tự mang theo chút tìm tòi nghiên cứu đang nhìn ta,thấy ta tỉnh, hắn cười vòng vo, đứng dậy nói: “ Đã đến!” nói xong, hắn liền vénmàn xe, nhảy xuống.

Ta nắm thậtchặt áo choàng trên người, lại vỗ vỗ một chút khuôn mặt bởi vì ngủ mà có chút đỏhồng. Trời đã gần trưa, ánh mặt trời mùa đông tuy rằng có hơi chói mắt, nhưng lạikhông có nhiều hơi ấm tỏa ra.

Dận Tự đứngở dưới xe, đưa tay ra chuẩn bị đỡ ta. Ta nhìn chung quanh, thấy có rất nhiềungười quỳ ở chung quanh, nhưng đều cúi đầu, ta cũng liền mỉm cười đưa tay, nóinhanh “ Làm phiền!” liền nương theo lực của hắn mà nhảy xuống.

Tay hắn ấmáp khô ráo, hắn nắm lấy tay ta cũng không buông, nói nhỏ: “ Minh Tuệ, tay nàngthật lạnh!” tay kia của ta đang bận vuốt ve cái bụng hơi đau vì đói, cái gìcũng không lên tiếng.

Lúc này, quỳgối ở hàng đầu là một vị khoảng chừng năm mươi mấy tuổi, khấu đầu run rẩy nói:“ Nô tài xin thỉnh an gia, thỉnh an phúc tấn!”

Dận Tự kéota đi và nói: “ Được rồi, đều đứng lên đi. Ta hôm nay rãnh rỗi nhất thời nảy raý này, mới mang phúc tấn tới đây, các người cứ làm việc của mình đi, không cần ởđây nữa!”

Một đám ngườikia liền khấu đầu, lập tức rời đi. Chỉ còn lại ông lão lúc nãy lên tiếng và vàinha đầu đứng đó.

Ông lão kiamỉm cười, nói với Dận Tự: “ Liên Phúc mới vừa rồi tới phân phó lão nô, nói làgia và phúc tấn sẽ tới, nói lão nô chuẩn bị cơm nước trước. Cơm nước lúc này đãchuẩn bị xong, có cần…”

“ Vậy thì dọncơm lên trước đi, còn việc khác sẽ tính sau!” Dận Tự cười nhìn xem ta, ánh mắtcố ý đảo vòng qua bụng ta.

Đi vào đạisảnh, mấy nha đầu liền chạy tới giúp cởi áo choàng, rửa tay xong, ta cùng Dận Tựngồi ở trước bàn. Có vài người bưng vào mấy cái chậu than, cẩn thận để xungquanh ta, ta lại nói: “ Để ra xa một chút, khí lửa than táp vào sẽ khiến ngườita đau đầu!” phụ nhân kia sợ hãi nhìn Dận Tự, Dận Tự gật gật đầu: “ Nghe lờiphúc tấn, để ra xa một chút đi!” lúc này, phụ nhân kia mới đem chậu than chuyểnqua góc khác.

Ta oán thầm,là ai nói Bát phúc tấn ngang ngược, kiêu ngạo, tàn khắc, mạnh mẽ? lời nói rachưa chắc là có người nghe, cuối cùng còn phải có Bát gia người ta gật đầu mớiđược.

Dận Tự uốnglấy li trà nóng tiểu nha đầu mang lên, tựa hồ như nhìn ra suy nghĩ của ta, cườinói: “ Chậu than này là do ta phân phó bọn họ mang lên!”

Ta đang cầmly trà nóng trong tay, nghe xong lời ấy, thì buông chén trà xuống, chắp taynói: “ đa tạ Bối Lặc gia quan tâm!”

Hắn thấy độngtác này của ta, nhịn không được cười nói: “ Hiền thê không cần đa lễ. Ta là làmtheo tâm, không cần nề hà hiền thê cảm kích!” hai tiếng hiền thê này nói ra,khiến ta nhịn không được mặt đỏ lên, bận chuyển hướng đề tài: “ Liễu nhi cácnàng đâu?”

Trên mặt hắnvẫn như cũ lộ ra ý cười, nhưng trong mắt đã có chút cảm giác lạnh lẽo, nói: “Ta phân phó bọn họ về phủ trước!”

“ Lần nàycũng là ý của thiếp, Cửu gia giả danh nghĩa của Cửu phúc tấn mời thiếp, thiếptùy tiện đi trước, là do thiếp sơ sót, cùng với bọn nha đầu cũng không có quanhệ, gia trăm ngàn lần đừng có trách phạt các nàng!” nghe thấy ngữ khí của hắn,ta liền thay bọn nha đầu giải thích. Dù sao, Liễu nhi và Phương nhi cũng là dota mang từ nhà mẹ đẻ tới, nếu như có liên lụy gì tới Dận Đường, cũng là do takhông biết quản thúc.

Hắn nở nụcười, buông ly trà xuống, phân phó tiểu nha đầu bên cạnh: “ Truyền cơm!”

Một vài mónăn nóng đơn giản, còn có một tô canh lớn nhanh chóng liền được mang lên. Ta gắpmột miếng đậu đũa, lại lùa vào mấy miếng cơm Dận Tự lại kéo tô canh lại gần, tựmình múc một chén đưa cho ta.

Ta dùng muỗngbạc múc một ít đưa vào trong miệng, hương vị canh gà hầm với măng rất ngon,thanh khiết mà không ngấy, quả nhiên là uống rất tốt. ta nhịn không được liền uốngmấy ngụm, chén canh nhỏ nhanh chóng là thấy đáy. Dận Tự thấy thế, lại múc thêmcho ta, mỉm cười nói: “ Chậm rãi uống, ta sẽ không giành với nàng!”

Nghe xong lờinày ta cũng không khách khí, khẽ mỉm cười bưng chén lên, uống hết một mạch lạiđưa tới trước mặt hắn.

Hắn sửng sốt,tay lại nhận lấy chén, múc canh cho ta, sau đó cầm đũa gắp chút thịt dê, để vàochén của ta, nói: “ ăn chút cơm trước đi, chỉ ăn canh không làm sao no được?”

Ta ăn hết đồăn trong chén, lại gắp chút ít thịt luộc vào chén cho hắn, cười nói: “ Cảm ơn BốiLặc gia. Có qua có lại mới toại lòng nhau!”

Gần hai nămnay, không khí trên bàn cơm lần đầu tiên hòa hợp như vậy, chúng ta tự nhiên lạigiống như cặp vợ chồng bá tánh bình thường, an ổn trải qua bửa cơm này. Nhưngtrong đầu của ta lại cuốn theo những suy nghĩ, nơi này xem ra là thôn trangngoài thành của Bát gia, là nơi mà “ hai nữ nhân” kia ở. Hôm nay hắn mang ta tớinơi này, thực sự là vô tình nảy ra ý hay sao?

Ăn cơm xonglại uống chút rượu, ta cầm lấy ly trà, có chút quạt quạt lá trà trong ly, cúi đầu,không ngẩng lên hỏi: “ Gia mang thiếp tới thôn trang này, có phải là muốn chothiếp tự thẩm vấn hung thủ hay không?”