Ta Là Chính Thê Của Chàng

Chương 14



Suy nghĩ một chút, Sở Lăng Húc vẫn mở hộp ra. Không phải là vì có thích hay không, mà là sợ quá mức quý báu không nên nhận lấy. Ai ngờ vừa mới mở hộp ra, ánh mắt của Sở Lăng Húc lập tức bị thu hút.

Trong hộp lẳng lặng nằm một miếng ngọc lục bảo Phỉ thúy hiếm thấy. Tinh tế tỉ mỉ, miếng ngọc phỉ thúy đó được dày công điêu khắc thành hình một oa nhi. Thoạt nhìn qua, cũng có chút giống như bộ dáng của Tiểu đồng ngồi trước Quan Âm.

Nhìn trong mắt Sở Lăng Húc lóe lên kinh hỉ (kinh ngạc+mừng rỡ), trong lòng Tiết U Nhiễm dâng lên tràn đầy đắc ý. Kiếp trước đam mê duy nhất của Sở Lăng Húc chính là vô cùng thích sưu tầm ngọc. Mà miếng ngọc lục bảo phỉ thúy mà hôm nay Tiết U Nhiễm chuẩn bị chính là ngọc trong cực phẩm. Đây là năm đó ông ngoại của Tiết U Nhiễm Tiết lão gia tử đặc biệt sai người theo bộ dáng lúc Tiết U Nhiễm tròn một tuổi điêu khắc ra, ý nghĩa phi phàm. Tiết U Nhiễm vẫn luôn đeo miếng ngọc hình oa nhi này bên người, lúc này vì muốn lấy niềm vui của Sở Lăng Húc, tất nhiên là không chút nào tiếc nuối lấy ra.

Yêu thích không buông tay vuốt miếng ngọc oa nhi một lúc lâu, Sở Lăng Húc vẫn là mạnh mẽ hạ quyết tâm đem ngọc oa nhi thả lại trong hộp.

"Sở công tử không thích?" Nhìn hành động của Sở Lăng Húc, Tiết U Nhiễm nghi ngờ hỏi. Không phải a, phu quân nhà mình không thể nào không thích ngọc.

"Thích. Chỉ có điều vật này quá quý giá, tại hạ không thể nhận." Sau khi thành thật tỏ rõ mình thích, Sở Lăng Húc đem cái hộp đưa trả lại cho Tiết U Nhiễm. Phỉ thúy vốn là ngọc trong cực phẩm , mà ngọc lục bảo phỉ thúy lại càng là cực phẩm trong cực phẩm. Vật hiếm hoi trân quý như vậy, Sở Lăng Húc làm sao có thể dễ dàng nhận lấy?

"Thích là tốt rồi. Nếu Sở công tử cảm thấy thật sự quá mức quý giá, không bằng tặng lại tiểu nữ một khối ngọc, thấy thế nào?" Trong đầu linh quang chợt lóe, Tiết U Nhiễm rốt cuộc cũng tìm được lý do gặp mặt lần nữa.

"Này..." Tiết U Nhiễm đưa đến là ngọc cực phẩm , Sở Lăng Húc tự nhận là mình không tìm được quà gì có giá trị tương đương để tặng lại.

"Không nói dối Sở công tử, ngọc oa nhi này đã đi theo tiểu nữ rất nhiều năm. Cho dù là ngọc tốt hơn nữa nhưng nhìn nhiều cũng thấy chán phải không? Nếu như Sở công tử có thể vì tiểu nữ mà tìm được một món đồ chơi mới mẻ, tiểu nữ ngược lại vô cùng cảm kích." Nhìn ra Sở Lăng Húc khó xử, Tiết U Nhiễm đổi cách nói. Nàng cũng không có nói dối nha! Miếng ngọc oa nhi này vẫn luốn đeo ở trên cổ nàng, cũng chưa từng rời khỏi người. Lần này vì đưa cho Sở Lăng Húc, nàng còn cố ý đổi một cái dây mới để phòng ngừa Sở Lăng Húc nhìn ra.

Nếu là thường ngày, Sở Lăng Húc chắc chắn sẽ không đồng ý yêu cầu như vậy. Nhưng là hắn quả thật rất thích ngọc oa nhi này, có một loại lực hút không hiểu làm cho hắn không muốn buông tha miếng ngọc oa nhi này. Vì vậy, suy nghĩ liên tục, hắn cuối cùng cũng gật đầu một cái, đồng ý.

"Vậy thì đa tạ Sở công tử! Nhưng là, tiểu nữ nói rõ trước, ngọc bội, vòng ngọc linh tinh tiểu nữ nhìn không thuận mắt. Không liên quan đến vật có quý giá hay không, chỉ cầu mới mẻ." Thấy Sở Lăng Húc đồng ý, Tiết U Nhiễm không quên nói lên yêu cầu gây khó khăn. Thật vất vả mới tìm được phu quân muốn đồ một lần, tất nhiền nàng phải yêu cầu đặc biệt nhất.

Sở Lăng Húc im lặng không nói. Ngọc phẩm vốn là lấy ngọc bội cùng vòng ngọc làm đồ trang sức chiếm đa số. Tiết tiểu thư nói rõ không muốn ngọc bội cùng vòng ngọc, lại làm cho hắn cảm thấy có chút khó khăn. Lại nhìn miếng ngọc oa nhi trong tay, Sở Lăng Húc khẽ gật đầu.

"Vậy năm ngày sau, vẫn là phòng bao này. Sở công tử tặng lại quà đáp lễ cho tiểu nữ, được không?" Tính toán ngày một chút, Tiết U Nhiễm cười nhạt nói.

"Được. Năm ngày sau, tại hạ ở chỗ này chờ Tiết tiểu thư đại giá quang lâm." Trong lòng yên lặng dự tính quà đáp lễ, Sở Lăng Húc theo Tiết U Nhiễm nói câu trả lời.

Ngoài ý muốn lấy được cơ hội gặp mặt lần nữa, Tiết U Nhiễm tất nhiên vui vẻ không thôi. Tảng đá trong lòng cũng rơi xuống, Tiết U Nhiễm tùy ý liếc mắt về phía ngoài cửa sổ. Không nhìn không thấy, vừa nhìn mới phát hiện sắc trời đã không còn sớm. Nàng nhất định phải phải mau sớm về phủ mới được, nếu bị mẫu phi biết nàng sẽ lại bị giáo huấn.

Nhìn Sở Lăng Húc đang yên lặng thưởng thức ngọc oa nhi, do dự liên tục Tiết U Nhiễm xấu hổ nhỏ giọng nói: "Sở công tử, tỳ nữ của tiểu nữ còn chưa trở lại. Nhưng là sắc trời đã tối, tiểu nữ nhất định phải về phủ trước..."

"Tiết tiểu thư cứ rời đi trước là được. Tại hạ sẽ dặn dò chưởng quỹ chuyển lời cho tỳ nữ của Tiết tiểu thư là tiểu thư đã trở về phủ." Cho rằng Tiết U Nhiễm đang lo lắng Tư Nguyệt không biết hướng đi của mình, Lăng Húc mở miệng nói.

"Không phải... Là cái đó... Bạc đều ở trên người nha đầu Tư Nguyệt, ta..." Lần đầu tiên ăn cơm Bá vương, mặt Tiết U Nhiễm có chút sáp. Nàng thật sự không phải cố ý không trả bạc...

Nhìn gương mặt thẹn thùng quẫn bách của nữ tử tuyệt sắc trước mắt, trong lòng Sở Lăng Húc đột nhiên cảm thấy nữ tử này thật là đáng yêu. Cố gắng nhịn xuống nụ cười trên mặt, Sở Lăng Húc nghiêm túc đưa ra đề nghị: "Tiết tiểu thư không cần để ý, ghi vào sổ của tại hạ là được."

"Không phải là ta cố ý không muốn trả bạc... Thật sự là trên người của ta không có mang theo bạc... Lần sau ta sẽ trả cho huynh được không?" Sợ Sở Lăng Húc cho rằng mình là một nữ tử ham chút lợi nhỏ, Tiết U Nhiễm vội vàng giải thích.

"Tiết tiểu thư hình như quên Khách Duyệt Lâu này là sản nghiệp của tại hạ. Tiết tiểu thư thật sự không cần để ý, tại hạ cho rằng chúng ta đã xem như là bằng hữu." Không ngờ Tiết U Nhiễm thật nóng nảy. Nhìn nữ tử đang cố hết sức giải thích, Sở Lăng Húc cho Tiết U Nhiễm một nụ cười chân thành không khách sáo.

Đột nhiên thấy nụ cười chân thành đã lâu không thấy, Tiết U Nhiễm lại có loại xúc động muốn khóc. Đã từng, nàng đem tình ý sâu sắc của nam tử này giẫm dưới chân tùy ý chà đạp. Một lần lại một lần làm thương tổn hắn, cho đến khi hắn đối với nàng hoàn toàn chết tâm. Đợi đến khi nàng quay đầu muốn làm lại từ đầu, mới giật mình thấy trong tim hắn đã sớm không có nàng...

Sau đó, nàng nổi giận. Hắn từng nói sẽ lấy tâm đối đãi. Mặc dù nàng sai, nhưng hắn cũng không thể không cần nàng. Hắn là phu quân của nàng a! Vì vậy, nàng ở Sở phủ hung hăng càn quấy, nàng ở Sở phủ tùy ý làm bậy, nàng ở Sở phủ muốn làm gì thì làm... Nàng chỉ là muốn một lần nữa đưa đến sự chú ý của hắn, không nghĩ đến lại đem hắn càng đẩy càng xa. cho đến sau khi chết, ở Sở phủ làm quỷ hồn ba năm, nàng chính mắt thấy hắn cực kỳ bi thương, hắn suy sút mất mác, hắn tràn đầy hối hận.... Nàng mới biết rằng nàng tự cho là đúng rốt cuộc tổn thương hắn bao sâu...

"Tiết tiểu thư, nàng không sao chứ?" Nhạy cảm phát hiện Tiết U Nhiễm hình như có cái gì không đúng, Sở Lăng Húc đứng lên, quan tâm hỏi.

Nhìn vẻ mặt quan tâm của Sở Lăng Húc, nước mắt của Tiết U Nhiễm thiếu chút nữa bất ngờ không kịp đề phòng rơi xuống. Không muốn ở trước mặt Sở Lăng Húc thất lễ, Tiết U Nhiễm tiện tay cởi xuống vòng ngọc trên cổ tay nhét vào trong tay Sở Lăng Húc: "Cái này trước đặt ở nơi này của Sở công tử. Đợi lần sau lúc gặp mặt lại, tiểu nữ cầm bạc đến đổi."

"Tiết tiểu thư, thật không cần..." Sở Lăng Húc còn chưa nói xong, Tiết U Nhiễm đã xoay người rời đi. Nhìn bóng dáng của Tiết U Nhiễm, trong lòng Sở Lăng Húc thoáng qua một tia quái dị. Vị Tiết tiểu thư này hình như là chạy trối chết...

Xoay người, nước mắt của Tiết U Nhiễm cũng không kìm được chảy xuống. Mặc cho nước mắt tùy ý tràn ra, trong lòng Tiết U Nhiễm mang theo hối tiếc cùng đau lòng. Biết rõ nam tử dịu dàng như ngọc đó là phu quân của mình, nhưng là nàng không thể không vì mình sai lầm mà trả giá thật lớn. Đời này, nàng tuyệt đối không được tiếp tục sai lầm...

Cầm trong tay vòng ngọc vừa nhìn đã biết giá trị không rẻ, Sở Lăng Húc không nhịn được bật cười. Tiết U Nhiễm, thật sự là một nữ tử thú vị. Ngay cả quý giá như ngọc lục bảo phỉ thúy cũng đưa cho hắn, sao lại sợ hắn hiểu lầm nàng là một nữ tử ham chút lợi nhỏ đây?

Nắm thật chặt ngọc oa nhi cùng vòng ngọc trong tay, Sở Lăng Húc quyết định trở về phải thật kỹ chú ý tìm lễ vật có thể làm quà đáp lễ.

"Húc ca ca, huynh đã về rồi?" Sở Lăng Húc vừa vào cửa nhà, liền đụng phải Tiêu Vũ Sắt đã thật lâu chưa xuất hiện ở Sở gia.

"Vũ Sắt, muội đã đến rồi." Gật đầu một cái, Sở Lăng Húc ôn hòa nói.

"Dạ. Trước đó vài ngày cửa hàng có chút bận rộn, cho nên hôm nay Vũ Sắt mới tìm được cơ hội đến đây. Húc ca ca sẽ không giận Vũ Sắt chứ?" Tiêu Vũ Sắt ánh mắt có chút trốn tránh, nhưng trong miệng vẫn nàm nũng như cũ.

"Sẽ không. Ta trước đi thư phòng xem sổ sách." Trà trộn trong thương trường đã lâu sao Sở Lăng Húc lại không nhìn ra là Tiêu Vũ Sắt đang nói dối, nhưng là hắn cũng không thèm để ý. Cười nhạt lắc đầu một cái, Sở Lăng Húc tự nhiên trả lời rồi đi về phía thư phòng.

Nhìn nụ cười ôn hòa trước sau như một trên khuôn mặt tuấn tú của Sở Lăng Húc, trong lòng Tiêu Vũ Sắt có chút áy náy. Húc ca ca, huynh rất tốt, thật! Là Vũ Sắt không tốt...

"Vũ Sắt nha đầu, Húc tiểu tử nhà ta không phải là về phủ rồi sao? Sao không thấy người?" Thấy Vũ Sắt một mình đứng ở đại sảnh, Sở lão thái thái khó hiểu hỏi.

"Húc ca ca mới vừa trở lại, đến thư phòng xem sổ sách rồi." Quay đầu, Tiêu Vũ Sắt vẫn là gương mặt tươi cười.

"Cái gì? Lại là sổ sách? Ngày ngày đều là sổ sách, cũng xem không chán? Vũ Sắt, cháu cũng đừng luôn hiểu đạo lý như vậy. Không vui thì cùng Húc tiểu tử ầm ĩ đi!" Vừa nghe Sở Lăng Húc lại đi thư phòng xem sổ sách, Sở lão thái thái lập tức nổi trận lôi đình. Tiếp tục như vậy, khi nào bà mới có thể ôm chắt trai?

"Bà nội, ngài không nên tức giận. Húc ca ca vất vả như vậy, tất cả đều là vì để Sở gia tốt." Ở trước mặt lão thái thái, Tiêu Vũ Sắt luôn là một cô nương dịu dàng, đúng như lúc này đang dịu dàng an ủi Sở lão thái thái.

"Hừ! Bạc của Sở gia còn chưa đủ dùng? Vũ Sắt, nghe nãi nãi, bây giờ cháu phải đi thư phòng tìm Húc tiểu tử. Cho dù là nói chuyện cũng được!" Rất là đau lòng cho tình cảnh của Vũ Sắt, Sở lão thái thái đưa ra ý xấu. Thật ra trong lòng Sở lão thái thái so với ai khác đều hiểu: Sở dĩ tôn tử nhà mình luôn trốn tránh Vũ Sắt, chính là bởi vì trong lòng không có Vũ Sắt mà thôi. Nhưng là Sở lão thái thái thật sự cảm thấy Vũ Sắt là một đưa bé ngoan, gả đến Sở gia nhất định sẽ trở thành hiền thê của Húc tiểu tử. Cho đến bây giờ Húc tiểu tử đều không phải là người thích chủ động, bà làm nãi nãi đương nhiên là muốn đẩy một phen. Bà tin tưởng, chỉ cần thành thân, Húc tiểu tử nhất định sẽ thích Vũ Sắt. Chính là bây giờ, Húc tiểu tử cũng không có chán ghét Vũ Sắt không phải sao?

"Được. Vũ Sắt nghe nãi nãi. Vậy Vũ Sắt đi trước tìm Húc ca ca." Thuận theo trả lời xong, Tiêu Vũ Sắt đi thẳng về phái thư phòng của Sở Lăng Húc.