Ta Là Chính Thê Của Chàng

Chương 108



Sở Lăng Húc đẩy cửa phòng tiến vào, Ám Nhất canh giữ ở ngoài cửa. Trong phòng, mùi tanh tưởi thối rữa xông vào mũi, chăn đệm trên giường sớm biến vàng, vừa đến gần liền có thể ngửi thấy mùi khai của nước tiểu.

Thấy Tần Tử Huyền nằm trên giường không nhúc nhích, Sở Lăng Húc rốt cuộc nhịn không được ám hỏa trong lòng. Chỉ cần Tần Tử Huyền còn chưa chết, hắn chính là Đại hoàng tử của Tuyên quốc. Thái hậu không coi trọng, Tần Trạch Dật coi thường, ngay cả hai tiểu cung nữ cũng không dám dụng tâm chăm sóc. Vì sao các nàng không ngẫm lại nếu Tần Tử Huyền khỏi hẳn, các nàng cũng có thể gà chó lên trời? Thừa dịp không có người lừa trên gạt dưới trốn ra ngoài thì có tác dụng gì? Coi thân phận hiện tại của nhóm các nàng, một khi bị người khác nhìn thấy, trừ chết ra thì vẫn là chết. Hoàng cung, tất cả đều là mấy người tâm địa cứng rắn như sắt đá.

Dường như cảm giác được có người tiếp cận, Tần Tử Huyền mở đôi mắt nguyên bản linh động giờ này lại vô thần ra. Thủy đậu trên mặt bởi vì tay nhỏ bé cào loạn đã bị vỡ không ít, sợ là sẽ lưu lại dấu vết. Khuôn mặt hồng nhuận bởi vì thời gian dài không thấy ánh mặt trời có vẻ hết sức trắng bệch, người mấy ngày nay ăn ít cơm nên gầy yếu không thôi. Bé chỉ lẳng lặng nhìn Sở Lăng Húc chưa bao giờ nhìn thấy, không khóc không nháo, không kêu không gọi.

Quá nhiều ốm đau và bất lực làm đứa nhỏ này đã sớm buông tha cho đường sống, trước mắt Sở Lăng Húc hiện ra bộ dáng mập mạp đáng yêu của Tiểu Quân Ức. Trái tim tự nhận là cường ngạnh lúc này cứ như vậy sụp đổ trước Tần Tử Huyền bệnh nặng: “Thúc thúc gọi là Sở Lăng Húc, tiểu Tử Huyền nguyện ý để thúc thúc cứu ngươi sao?”

Tần Tử Huyền bất vi sở động, chậm rãi nhắm mắt lại. Không phải phụ hoàng, cũng không phải mẫu hậu....

Thấy bộ dáng này của Tần Tử Huyền, Sở Lăng Húc không lại tính toán khơi thông. Đi lên phía trước đặt lên mạch đập của Tần Tử Huyền, phát hiện tình huống của bé hỏng bét ngoài ý liệu của mọi người, vội vàng vươn tay dò xét trán bé. Thân mình Tần Tử Huyền rụt rụt, đầu giật giật lại không tránh né. Cảm giác mát mẻ từ trên trán truyền đến, từng chút thấm vào đáy lòng bé, thoải mái lại an tâm.

“Ngươi sốt rồi, phải lập tức trị liệu.” Cái trán nóng đến làm người ta không dám tưởng tượng, đứa nhỏ này không thể lại tiếp tục để như vậy. Bằng không, sớm muộn gì sẽ chết ở trong cung điện hắc ám này. Có lẽ Sở Lăng Húc giọng điệu quá mức ôn hòa, có lẽ là cảm giác mát mẻ làm bé cảm thấy an tâm, Tần Tử Huyền giương cái miệng nhỏ nhắn lên, tiếng nói khàn khàn vỡ tan kêu lên: “Cửa... ra.... muốn...”

“Tiểu Tử Huyền muốn ra khỏi cái cửa này?” Sở Lăng Húc cả ngày ở chung với Tiểu Quân Ức không tốn sức đã đoán được ý tứ của Tần Tử Huyền, lấy ra khoan dung đối Tiểu Quân Ức nhìn Tần Tử Huyền. Gật gật đầu, trong mắt Tần Tử Huyền xuất hiện thần sắc hướng tới. Trong nháy mắt, sắc mặt xám tro khôi phục một chút sáng rọi.

“Tiểu Tử Huyền muốn ra khỏi cánh cửa này rất đơn giản, nhưng đây là hoàng cung, thân mình của ngươi...” Sở Lăng Húc có chút không đành lòng nói với Tần Tử Huyền, hoàng tổ mẫu và phụ hoàng hắn sẽ không cho phép hắn nhiễm bệnh lại tùy ý đi lại trong hoàng cung. “Xuất cung’ hai chữ này Tần Tử Huyền nói đặc biệt rõ ràng, Sở Lăng Húc nghe xong run lên.

“Tiểu Tử Huyền muốn rời khỏi hoàng cung? Nhưng là như vậy ngươi sẽ không lại trở về được, sẽ không còn được gặp lại hoàng tổ mẫu, phụ hoàng, còn có mẫu hậu.” Sở Lăng Húc tất nhiên là có năng lực mang Tần Tử Huyền rời đi. Nhưng là nếu như vậy, Đại hoàng tử Tần Tử Huyền sợ là sẽ không bao giờ có thể hồi cung nữa. “Ừ.” Thật ra Tần Tử Huyền cũng không hiểu quan hệ lợi hại không trong. Bé chỉ là muốn rời đi, bức thiết muốn rời khỏi cái giường này, phòng ở này, cung điện này.

Sở Lăng Húc trầm mặc một hồi, thở dài: “Thúc thúc cũng không biết mang ngươi đi ra ngoài là đúng hay sai. Nhưng là bây giờ thúc thúc không thể để ngươi ở đây không có người chăm sóc. Một khi đã như vậy, vậy thì rời đi thôi! Hi vọng sau này ngươi sẽ không hối hận.” Bệnh thủy đậu của Tần Tử Huyền đã thập phần nguy hiểm, rời đi, có lẽ có thể để bé sống khoái hoạt. Một khắc được Sở Lăng Húc ôm lấy, Tần Tử Huyền không có giãy dụa, chính là thân mình cứng ngắc, tận lực không dựa vào trên người Sở Lăng Húc. Hai cung nữ chăm sóc bé nói, ai chạm vào bé sẽ chết. Sờ sờ đầu Tần Tử Huyền, Sở Lăng Húc giọng nói ôn hòa: “Ngoan, không có việc gì. Thúc thúc hồi nhỏ cũng từng bị thủy đậu, bây giờ không phải là vẫn cao lớn như thường sao?” Ôn hòa trấn an làm thân mình Tần Tử Huyền dần dần mềm xuống, dè dặt cẩn trọng ôm lấy cổ Sở Lăng Húc, đầu thử dựa vào bả vai Sở Lăng Húc.

“Tiểu Tử Huyền hiểu chuyện, bây giờ thúc thúc mang cháu rời đi. Nếu cháu cảm thấy mệt mỏi, có thể nhắm mắt lại ngủ một lát. Khi lại mở mắt ra, thúc thúc đã dẫn cháu đi ra ngoài.” Sở Lăng Húc vừa nói vừa đi ra ngoài. Cửa phòng mở ra, Ám Nhất không có chất vấn dành động của các chủ. Hắn đứng ở bên ngoài cũng nghe thấy đối thoại bên trong, đứa nhỏ này không nên lặng yên không tiếng động chết ở chỗ này. Sở Lăng Húc vừa điểm người, nhanh đến mức thị vệ đại nội cho rằng mình hoa mắt. Tần Tử Huyền không có nhắm mắt lại, bé chỉ yên lặng đem hoàng cung nguy nga trong bóng đêm ghi tạc vào trong đầu, khắc vào trong lòng.

Tiểu hài tử đều mẫn cảm, có lẽ bé phân không rõ thiện ác, nhưng có thể dùng trái đi cảm thụ người khác đối bé tốt hay xấu. Đoạn thời gian ở trong hắc ám này, cảm giác bất lực làm bé cảm nhận được hoàng cung lạnh lùng, cũng cảm thận được thiện ý của vị thúc thúc xa lạ này. Sở Lăng Húc không có mang Tần Tử Huyền về Sở gia, mà là trực tiếp đưa đến phân đà của Hàn Tinh các. Thân phận của Tần Tử Huyền không thích hợp xuất hiện ở Sở gia, bằng không sẽ vô cùng phiền toái. Mang Tần Tử Huyền vào phòng ở chỉ dành cho Các chủ Hàn Tinh các, bảo người chuẩn bị nước ấm tự mình giúp bé tắm rửa, lại nhẹ tay nhẹ chân giúp bé hầm thuốc.

Trong phòng hắn tự nhiên không có quần áo của trẻ con, chỉ có thể lấy nội y hắn chưa bao giờ mặc ra trùm cho Tần Tử Huyền. Cũng may quần áo của hắn đều làm từ tơ lụa tốt nhất của Sở Y các, ngay cả Tần Thi Y đều không lỡ mặc sản phẩm xuất ra từ Sở Y các tất nhiên sẽ không quá kém. Như không có cảm giác mặc cho Sở Lăng Húc ép buộc, khuôn mặt gầy bằng bàn tay tôn lên một đôi mắt rất to, không có sợ hãi, chỉ có tín nhiệm và ỷ lại. “Bôi thuốc rồi sẽ không ngứa, thân mình của Tiểu Tử Huyền cẩn phải chữa thật tốt, không thể làm loạn biết không? Quần áo trước hết mặc của thúc thúc, ngày mai thúc thúc sẽ mang quần áo làm riêng cho Tiểu Tử Huyền đến. Có điều mặc của thúc thúc cũng tốt, đủ to, sẽ không đụng tới thủy đậu.”

“Tiểu Tử Huyền tạm thời ở chỗ này được không? Nơi này là địa bàn của thúc thúc, phòng ở này cũng là phòng của thúc thúc. Bên ngoài còn có mấy vị thúc thúc công phu lợi hại canh giữ, Tiểu Tử Huyền không cần sợ hãi sẽ bị người khi dễ. Nếu ban đêm sợ tối, liền trực tiếp hô một tiếng, thúc thúc bên ngoài sẽ tiến vào cùng cháu...” Sở Lăng Húc rất có nhẫn nại, từng chút từng chút hóa giải bất an của Tần Tử Huyền khi mới đến một nơi xa lạ.” “Thúc thúc?” Tần Tử Huyền dường như cảm giác được Sở Lăng Húc sắp rời đi, có chút run run nhìn Sở Lăng Húc.

“Tiểu Tử Huyền muốn thúc thúc ở đây với cháu?” Sở Lăng Húc ôn nhu hỏi. Tần Tử Huyền cúi đầu, không lại nói chuyện. “Được. Chỉ cần Tiểu Tử Huyền ngoan ngoãn ngủ, thúc thúc liền ở đây với cháu, được không?” Sờ sờ đầu Tần Tử Huyền, Sở Lăng Húc là thật sự có lòng thương tiếc. Không liên quan đến cha mẹ hắn, chỉ bởi vì đứa nhỏ này đáng giá được càng nhiều yêu thương. Tần Tử Huyền mạnh mẽ ngẩng đầu, vui mừng dùng sức gật đầu. “Được được, thúc thúc biết Tiểu Tử Huyền nghe hiểu. Không cần dùng sức như vậy, ngoan ngoãn đi ngủ.” Đặt Tần Tử Huyền lên giường, Sở Lăng Húc để nguyên quần áo nằm ở bên người bé. Tay nhỏ bé sợ hãi bắt lấy góc áo Sở Lăng Húc, Tần Tử Huyền mệt mỏi rất nhanh liền ngủ say. Khác với trước đây chính là, tối nay Tần Tử Huyền không còn cau mày, không còn một mình rơi nước mắt.

Sau một nén nhang, Sở Lăng Húc lặng lẽ điểm huyệt ngủ của Tần Tử Huyền, đứng dậy ra cửa. Không phải là không tuân thủ hứa hẹn, chính là U U vẫn còn ở nhà chờ hắn.

“Chàng nói là chàng mang đứa nhỏ này ra ngoài rồi ấy hả?” Tiết U Nhiễm không dám tin nhìn Sở Lăng Húc. Nói thế nào Tần Tử Huyền cũng là Đại hoàng tử, tội trộm hoàng tử, không phải tội nhỏ. “Không mang hắn ra ngoài, hắn cũng chỉ có thể chờ chết.” Nghe trong lời nói của U U không có tức giận, Sở Lăng Húc nói chi tiết, “Ta đã dùng bồ câu gửi thư cho sư phụ, để lão nhân gia ông mau chóng đến Tuyên thành. Thân thể của Tiểu Tử Huyền thật sự không thể tiếp tục để như vậy. Hoàng cung, thật sự sẽ chết người.” Tiết U Nhiễm chậm chạp gật đầu. Hoàng cung hắc ám và xấu xí, Hoàng thất lãnh khốc và vô tình, kiếp trước nàng đã sớm hiểu rõ hơn bất cứ ai, chính là không nghĩ tới Tần Tử Huyền thế nhưng cũng thành vật hi sinh.”

“U U, để Tiểu Tử Huyền ở Hàn Tinh các thì thế nào?” Sở Lăng Húc nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy Hàn Tinh các là nơi đi tốt nhất của Tần Tử Huyền. Có Hàn Tinh các che chở, dù là Tần Tử Huyền cũng phải chịu chết.

“Người Hàn Tinh các có thể chăm sóc tốt cho một đứa trẻ không?” Nghĩ đến Ám Nhất và Sở Thạch, Tiết U Nhiễm rất không xem trọng quyết định này của Sở Lăng Húc.

“Trong Hàn Tinh các còn có đứa nhỏ còn nhỏ hơn Tiểu Tử Huyền, chính là không ở Tuyên thành mà thôi.” Sở Lăng Húc cười nhạt nói. Trong Hàn Tinh có đủ trẻ con mới sinh, trong Hàn Tinh các cũng có sát thủ chăm sóc đứa nhỏ, chính là những người này tương đối ẩn nấp mà thôi.

“Vật là tốt rồi.” Tiết U Nhiễm thở dài một tiếng, yên lòng.

Thấy U U như vậy, Sở Lăng Húc tức giận cả đêm được tình cảm dịu dàng hòa tan. U U của hắn bất cứ lúc nào cũng là nữ tử khéo hiểu lòng người nhất, phần thiện lương đã khắc vào trong khung giấu thế nào cũng không được. Trên đời này người tham sống sợ chết từ xưa đến nay đều không hề thiếu. Hai tiểu cung nữ chăm sóc bên người Tần Tử Huyền giấu giếm chuyện Tần Tử Huyền mất tích. Cũng may hiện nay trong hoàng cung thái y dập đầu nhận tội làm Tần Tử Huyền không bị người chú ý, hai tiểu cung nữ cứ vậy giấu diếm chuyện này qua hai tháng.

Đều nói đầu tường không bị gió lùa, cho dù không bước ra khỏi tẩm cung Lạc Thấm Nhi rốt cuộc vẫn biết được chuyện Tần Tử Huyền bị thủy đậu. Bị thủy đậu có bao nhiêu hung hiểm Lạc Thấm Nhi không quan tâm, nàng chỉ muốn biết vì sao Thái hậu và Tần Trạch Dật lại nhẫn tâm để Tần Tử Huyền vào Thiên điện ở.

“Hoàng hậu nương nương, nô tì cũng là trong lúc vô tình nghe nói chuyện của Đại hoàng tử, lúc này mới vội vã đến đây truyền tin cho ngài. Còn nhỏ như vậy, thật sự là đáng thương.” Quý Như Nhã trang mô tác dạng cầm khăn tay lau nước mắt hoàn toàn không tồn tại. Không rảnh bận tâm Quý Như Nhã diễn trò, trong lòng hiểu rõ tính toán của Quý Như Nhã, Lạc Tấm Nhu cũng bất chấp có trúng kế hay không, vác bụng bầu hơn sáu tháng chạy tới tẩm cung Thái hậu. Tần Trạch Dật sớm nhận được tin tức trước một bước ngăn trước tẩm cung Thái hậu: “Hoàng hậu, nàng không thể đi vào.”

“Không thể? Chẳng lẽ Hoàng thượng đã quên Đại hoàng tử bên trong được ghi dưới danh nghĩa của nô tì?” Lạc Thấm Nhi lạnh lùng nhìn Tần Trạch Dật.

“Đại hoàng tử bị bệnh thủy đậu ngay cả Thái y cũng thúc thủ vô sách, Hoàng hậu có thai sao có thể đi vào đó?” Mất đi một Đại hoàng tử, không thể lại mất đi Nhị hoàng tử.

“Nô tì có thể không vào trong, nhưng là phải tận mắt thấy Đại hoàng tử bình yên vô sự nằm ở trên giường trong Thiên điện.” Thiên điện là nơi như thế nào Lạc Thấm Nhi không muốn nghĩ sâu, nàng chỉ muốn biết không có Thái hậu và Hoàng thượng che chở, Đại hoàng tử không nơi nương tựa có khỏe mạnh như xưa hay không.

“Cái này...” Bình yên vô sự tất nhiên là không có khả năng, Tần Trạch Dật có thể tưởng tượng Tần Tử Huyền trong phòng tất nhiên là không tốt lắm.

“Hoàng thượng, nô tì là mẫu hậu của Đại hoàng tử.” Lạc Thấm Nhi tiến lên một bước, tức giận trừng Tần Trạch Dật. Nghe động tĩnh bên ngoài, trong phòng hai tiểu cung nữ đã sớm sợ tới mức hồn bay phách tán. [thấy ghét LTN, là mẫu hậu của TTH mà trong ba tháng không hỏi thăm lấy một lần, giờ thì lại quan tâm. Ta thấy thế nào cũng giả tạo, thấy ghét.]

Hoàng hậu nương nương kiên trì muốn gặp Đại hoàng tử, có phải là đã phát hiện Đại hoàng tử mất tích hay không? Hai cung nữ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đồng thời hạ quyết định. Bị khí thế cường đại trên ngườ Lạc Thấm Nhi phát ra trấn trụ, Tần Trạch Dật đang định nhượng bộ, lại bị Thái hậu ra sau ngăn lại: “Hoàng hậu là mẫu hậu của Đại hoàng tử, ai gia chẳng lẽ không phải là Hoàng tổ mẫu của Đại hoàng tử? Hoàng hạu bộ dáng khởi binh vấn tội tìm tới cửa, là muốn hỏi tội ai? Hoàng thượng, hay là ai gia?”

“Nô tì không dám. Nô tì chỉ là lo lắng cho Đại hoàng tử, muốn tận mắt nhìn thấy mà thôi.” Lạc Thấm Nhi không chút thoái nhượng. Hôm nay, nàng phải nhìn thấy Tần Tử Huyền.

“Người tới, đưa Hoàng hậu hồi cung.” Noi theo Hoàng thượng, Thái hậu lặp lại trò cũ.