Ta Là Chí Tôn

Chương 33: Phương Mặc Phi lựa chọn, Vân Dương đau đầu!



Nếu là huynh đệ, không cần kết bái? Nếu đã không phải huynh đệ, kết bái để làm gì?

Câu nói này của Vân Dương nghe qua rất bình thường, nhưng, vào trong tai Phương Mặc Phi, lại như là kinh lôi từng đợt.

“Vì thế, ngươi liền giết bọn hắn, rồi mang theo Huyền thú con non chạy?” Vân Dương hỏi.

“Ta muốn giết.” Phương Mặc Phi khổ sở thở dài: “Nhưng... Ta không có năng lực đó... Đột nhiên chịu ba lần trọng kích. Chờ ta thoát ra thân ra được, ba người bọn họ đã nhào tới. Ta khi đó đã tiếp cận dầu hết đèn tắt...”

“Cho nên, ta bất đắc dĩ phải vận dụng Đan Tâm...” Phương Mặc Phi cười khổ: “Đây là một loại bí pháp, cũng là một loại ám khí ác độc...”

“Sau khi trọng thương ba người bọn họ, ý thức sau cùng của ta chính là bắt lấy Huyền thú rồi chạy...” Mắt Phương Mặc Phi đỏ ngầu, không phải muốn khóc, mà là bị huynh đệ phản bội mà thương tâm: “Trên đường đi thiêu đốt tinh huyết, không tiếc đại giới đào tẩu...”

“Kỳ thật ngay cả chính ta, cũng không biết bản thân tiến vào Thiên Đường thành thế nào, càng không biết sao lại hôn mê trước tiểu điếm gì gì đó...” Phương Mặc Phi thổn thức thở dài: “Ba người kia... Ba huynh đệ Hồ gia, ta cũng không biết bọn hắn hiện tại như thế nào... Bất quá, khi ta xuất thủ, còn mềm lòng một chút, ta nhớ rõ... Không có đánh vào chỗ trí mạng...”

Phương Mặc Phi thở dài: “Chắc hẳn, bọn hắn đều còn sống.”

“Ba huynh đệ Hồ thị...” Vân Dương lẩm bẩm nói một câu, cúi đầu xuống, trầm ngâm một chút. Nói: “Ngươi muốn báo thù sao? Muốn giết bọn họ sao?”

Phương Mặc Phi lâm vào suy tư, thần sắc trong mắt kịch liệt giãy dụa.

Mấy chục năm tình nghĩa... Đối mặt kinh thiên lợi ích, hai đao một kích không chút do dự...

Muốn giết bọn họ sao?

“Không cần trả lời vấn đề này.” Trong mắt Vân Dương mơ hồ ánh lên vẻ hài lòng. Tới lúc này còn do dự, chứng tỏ Phương Mạc Phi là người có tình có nghĩa. Mặc dù bọn hắn bất nhân bất nghĩa, bọn hắn thấy lợi quên nghĩa, nhưng, Phương Mặc Phi vẫn do dự không vạch rõ giới hạn, càng do dự có nên báo thù không.

Khẩu khí Vân Dương khoan khoái hơn rất nhiều, nói: “Phương huynh, huynh có dự định gì cho tương lai không?”

Phương Mặc Phi mặc dù một mực không rõ mục đích của Vân Dương là gì, nhưng khi nghe được câu nói này của Vân Dương, lập tức rõ ràng ý định của đối phương.

Hắn muốn mời chào ta?

Sau khi biết hắn là sát thủ Sâm La đình, thế mà còn muốn mời chào?

“Tương lai... Ta cũng không rõ.”

Phương Mặc Phi cười khổ: “Sau lần trọng thương này, nguyên khí hao tổn. Chỉ sợ, đời này kiếp này, chưa hẳn đã có thể khôi phục.”

Vân Dương bình tĩnh nói: “Đây chỉ là cảm giác của ngươi. Bất quá, ta đối với tương lai của Phương huynh, lại có mấy dự đoán.”

Phương Mặc Phi: “Hả?”

“Lựa chọn thứ nhất, sau khi thương thế Phương huynh gần như khôi phục, rời khỏi chỗ này, tiếp tục xông xáo giang hồ. Tiếp tục mua bán Huyền thú, lại âm thầm làm sát thủ. Nhưng con đường này, tràn đầy gian khổ. Phong hiểm rất lớn, hơn nữa, chính như Phương huynh nói, lần này trọng thương nguyên khí, muốn một lần nữa trở lại đỉnh phong, gần như không có khả năng. Ta tin trong lòng Phương huynh cũng đã có chuẩn bị. Sớm muộn cũng có một ngày, chết dưới đao kiếm người khác.”

Vân Dương vừa dứt lời, Phương Mặc Phi thở dài. Thân là người trong giang hồ, điểm này, há có thể không sớm chuẩn bị? Có đôi khi, chết mà không biết lý do mình chết là gì.

“Thứ hai, mấy huynh đệ kết nghĩa của ngươi. Tuyệt đối sẽ không buông tha ngươi. Bọn họ đã ra tay tuyệt tình như vậy, ắt hẳn đã sớm xác định phải diệt cỏ tận gốc, không từ thủ đoạn mà diệt trừ ngươi. Điều này, trong lòng ngươi hẳn cũng rõ ràng.”

Vân Dương chậm rãi nói: “một là tiếp tục xông xáo giang hồ, cho đến bị người giết chết. Lựa chọn thứ hai, là ẩn cư, rời khỏi giang hồ... Nhưng bây giờ lại chưa đến lúc đó... Muốn lui nhưng nội tình còn chưa đủ.”

Phương Mặc Phi bực mình thở dài.

Không sai, nội tình không đủ.

Hiện tại lui thân, tương đương với một con đường chết.

“Lựa chọn thứ ba, lưu lại bên cạnh ta. Vì ta hiệu mệnh.” Vân Dương thẳng thắn nói: “Lưu lại, chỗ tốt khác không nói... Chỉ riêng thân thể của ngươi, hoàn toàn có thể khôi phục như lúc ban đầu, thậm chí, tiến thêm một bước. Điểm này, ngươi đã có thể nghiệm.”

“Một chỗ tốt khác chính là... Vị trí sát thủ của ngươi ở Sâm La đình, nếu ngươi tiếp tục muốn làm. Ta sẽ không can thiệp, nhưng là, nhất định làm dưới sự quản lý của ta.”

Ánh mắt Phương Mặc Phi ngưng lại, suy tư thật sâu.

Hắn ngẩng đầu, nhìn Vân Dương tựa tiếu phi tiếu, đột nhiên cười khổ một tiếng, nói: “Còn có một khả năng... Chính là, nếu ta không lưu lại, hẳn là tuyệt đối không còn sống mà đi ra khỏi cái đại môn này.”

Ánh mắt Vân Dương lạnh nhạt.

“Trong tay Vân công tử, có tới bốn đầu cửu phẩm Huyền thú con non. Tin tức này, một khi truyền ra, Vân công tử sẽ mãi mãi không có ngày yên tĩnh, mà tin tức này, trước mắt chỉ có mình ta biết.”

Phương Mặc Phi nói.

“Không tồi.” Đôi mắt Vân Dương khép hờ, nặng nề nói: “Tin tức này, đối với ta rất trọng yếu.”

“Ta lưu lại!” Rất nhanh Phương Mặc Phi đã có quyết định.

“Trong tay Vân công tử, có mạng lưới tình báo có một không hai trong thiên hạ. Bản thân lại suy nghĩ thâm trầm, mưu tính sâu xa, tuyệt đối là một đời nhân kiệt. Hơn nữa, hiện tại có bốn đầu cửu phẩm Huyền thú trong tay, đợi qua một thời gian, chắc chắn trở thành Thiên Huyền cự phách. Phương mỗ cả đời lang bạt giang hồ, chẳng làm nên trò trống gì, liền đem lúc tuổi già, đưa hết cho công tử.”

Không phải là vì sợ Vân Dương diệt khẩu, cũng không phải vì sợ tu vi hạ xuống mà chết thảm trên giang hồ. Trọng yếu nhất chính là... Phương Mặc Phi phát hiện tâm cảnh chính hắn đã thay đổi.

Lão huynh đệ nhiều năm phản bội, khiến hắn có chút nản lòng thoái chí. Loại khí phách xông xáo giang hồ, bốn biển là nhà, khoái ý ân cừu trước kia, đều đã ma diệt, chỉ cảm thấy trong lòng trống vắng không nhìn thấy tương lai.

Có lẽ, trước hết cứ lưu tại chỗ Vân công tử này, coi như thời cơ để bản thân suy nghĩ lại, hoặc là một lần chuyển cơ đi.

Đối với ba huynh đệ Hồ thị phản bội trở mặt thành thù, Phương Mặc Phi có một suy nghĩ đóng chặt tâm cảnh, không tiếp xúc bất luận người nào...

Thấy Phương Mặc Phi nhìn trời lập thệ, thần sắc trên mặt Vân Dương không chút nào biến hóa, nói khẽ: “Mấy ngày nay, ngươi cứ ở trong nhà luyện công tĩnh dưỡng. Việc vặt vãnh cứ để Lão Mai hỗ trợ xử lý. Ta sẽ khiến cho ngươi khôi phục, hơn nữa càng để cho ngươi tiến thêm một bước. Chờ thương thế tốt lên, ta có chuyện trọng yếu cần ngươi đi làm.”

“Vâng, công tử.”

...

Màn đêm yên tĩnh như nước.

Vân Dương ngồi dưới giàn hoa, nhìn lên thương khung, tâm tư ung dung. Trong lúc vô tình Phương Mặc Phi có nói một câu, khiến hắn suýt chút thất thần: ‘Trong tay công tử có một mạng lưới tình báo có một không hai thiên hạ.’

Mạng lưới tình báo này... Là chín người... Ta và tất cả các huynh đệ cùng nhau gầy dựng...

Ba con Thôn Thiên Báo cùng một đầu Thiểm Điện Miêu nhu thuận ngồi xổm bên chân của hắn, nhìn đi nhìn lại hoàn toàn là tứ bào thai. Ba con Thôn Thiên Báo trong đó thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Vân Dương, thần sắc trong mắt có chút nghi hoặc.

Lão đại của chúng ta đâu rồi? Mấy ngày nay đều không thấy đâu?

Vèo một tiếng.

Một cái bóng dáng màu trắng nho nhỏ xông vào từ ngoài tường, nhanh như chớp giật đến dưới chân Vân Dương, nhẹ nhàng ô oa một tiếng. Trong thanh âm, tràn đầy vô hạn ủy khuất...

Ô, chủ nhân, ngươi đem ta ném ở chỗ đó, tiểu nữ oa oa kia thiếu chút vò chết ta...

“Ha ha, còn ủy khuất, đến, chỗ tốt không thể thiếu ngươi.” Vân Dương đem một tay bám vào trên thân vật nhỏ, một cỗ sinh mệnh nguyên khí tinh thuần lập tức truyền qua.

Vật nhỏ khoái hoạt cao giọng thét lên một tiếng, g rừ, thật sự là... Quá tốt rồi!

“Thức ăn, chính ngươi tự đi tìm.” Vân Dương sờ đầu tiểu gia hỏa: “Nhiệm vụ giao cho ngươi, nhất định phải làm cho tốt. Nếu làm không tốt... Cũng đừng mong có được chỗ tốt từ ta a...”

Tiểu Thôn Thiên Báo khéo léo gật đầu, dùng cái mũi ngửi ngửi tay Vân Dương, sau đó tụ lại một chỗ cùng huynh đệ tỷ muội khác, khoái hoạt đùa giỡn một lát, lưu luyến lượn một vòng, vèo một tiếng vọt ra ngoài.

...

Vân Dương tỉnh lại từ trong nhập định.

Cảm giác huyền khí trong thể nội đã lớn mạnh hơn một phần, trong mắt lóe ra quang mang thần bí, một tay chậm rãi duỗi ra, năm đầu ngón tay, nhẹ nhàng chạm vào mặt bàn.

Vô thanh vô tức, ngón tay xuyên thấu mặt bàn dày ba tấc, tạo ra năm cái lỗ thủng chỉnh tề.

Mảnh gỗ vụn bay tán loạn.

Vân Dương rút về tay, chậm rãi vận khí. Huyền khí khuấy động, trong lòng bàn tay mơ hồ hiện ra một ngọn núi. Núi cao tuyệt đỉnh, từ xa nhìn lại rõ ràng có thể thấy một chút đỉnh núi đang bị mây mù bao phủ.

“Thêm một ngày nữa, ta liền có thể đột phá đệ nhất trọng sơn.” Vân Dương nói một mình: “Cũng chính là sắp đột phá tầng thứ nhất trong tu luyện a.”

Hắn hít một hơi thật sâu, chuyển đổi lộ tuyến tu luyện, dần dần, thân thể Vân Dương càng ngày càng mông lung, càng ngày càng hư ảo, hóa thành một mảnh mây trắng.

Bay tới bay lui, biến đổi các loại hình dạng.

Cho dù là khe hở nhỏ bằng một đầu móng tay, cũng có thể tùy ý xuyên qua.

Đây chính là độc môn bí pháp thuộc về Vân Tôn.

Sau một lát, mây mù rung chuyển một trận, Vân Dương đầy mồ hôi xuất hiện trước bàn, hít thở dồn dập từng ngụm, sắc mặt có chút xanh sao.

“Chỉ có thể duy trì ba hơi thở.” Vân Dương thở dài: “Hơn nữa, hữu hình vô chất, còn chưa được a...”

Sinh Sinh Bất Tức Thần Công, vô cùng cường đại, tiến cảnh nhanh gấp trăm ngàn lần so với công pháp bình thường, nếu tu luyện công pháp bình thường, thiên tư dù có cao hơn nữa, nếu từ không có gì cả đến sắp đột phá nhất trọng thiên, cũng phải mất ít nhất một năm.

Vân Dương chỉ dùng bốn ngày, thế mà vẫn không vừa lòng.

“Không cách nào chống đỡ!”

Vân Dương thở dài: “Vẫn là không cách nào chống đỡ a. Xem ra, phải nhanh chóng tăng một chút chất dinh dưỡng cho Lục Lục.”

Trong thức hải, Lục Lục buồn bực ngán ngẩm đung đưa thân thể nho nhỏ, linh động vô cùng.

Nghĩ đến gia tăng chất dinh dưỡng, Vân Dương cũng có chút đau đầu.

Lục Lục ưa thích mỹ ngọc, huyền thạch, huyền tinh,... Tất cả những thứ trải qua ngàn vạn năm tích lũy, tự thân chứa đựng Tiên Thiên Linh Khí, Lục Lục đều ưa thích.

Vấn đề là... Những vật này đều là giá trên trời, hơn nữa... Có tiền mà không mua được?

Mấy món lần trước thắng được, có một nửa đã bị Lục Lục ăn, hóa thành bột phấn. Một nửa khác để đáp ứng nhu cầu cấp bách của bản thân, chỉ có thể bán đi. Sau đó đã không còn nữa...

Về phần đi giết người thu hoạch loại bất bình chi khí. Vân Dương hiện tại cũng không hứng lắm: Chính hắn đường đường Vân Tôn, sao có thể mỗi ngày đi tìm mấy tên tiểu lưu manh...

Về phần một vài mục tiêu lớn, thực lực bây giờ của Vân Dương còn chưa đủ!

“Đau đầu!”

Vân Dương nhíu mày, bắt đầu sắp xếp lại kế hoạch.

“Sơ sẩy một bước là đi đời a...”

...

Dịch: xonevictory