Ta Là Chí Tôn

Chương 147: Hảo hài tử



Hảo hài tử

Thu Lão Nguyên soái im lặng hồi lâu, đột nhiên ngửa mặt lên trời thở dài.

Cái cảm giác hữu lực khó làm của lão, kỳ thực chính là hữu tâm mà vô lực, sự bất lực thất bại đó, cơ hồ khiến vị thống soái vô địch trên chiến trường này lập tức sụp đổ!

Hiện tại, đúng là không thể làm!

Nếu lão dám trực tiếp vén bức màn đen này lên, chỉ sợ Ngọc Đường sẽ lập tức chia năm sẻ bảy!

Dù Vân Dương nói còn cố kỵ giữ ý lại, nhưng Lão Nguyên soái chinh chiến bao năm, há có thể không nghe hiểu ý ẩn sâu trong đó?

Có thể tồn tại trong hoàng cung, quanh năm độc hại Hoàng đế mà vẫn chưa bị phát hiện, điều này đại biểu cho cái gì? Ý nghĩa như thế nào?

Suy nghĩ tỉ mỉ một chút, tự thấy không rét mà run!

Lão Nguyên soái trầm mặc ngồi một bên, hai hàm răng nghiến vào nhau ken két, hận trời không mắt, hận đất không lòng.

Sau một hồi, hoàng đế mơ màng tỉnh lại, vừa mở to hai mắt, theo bản năng đưa tay lên ray ray mi tâm của mình, nhưng nửa đường bỗng nhiên dừng lại, hai mắt sáng lên, đột nhiên dùng ánh mắt kinh hỉ nhìn chằm chằm vào Vân Dương:

- Vân Dương, thủ pháp đấm bóp của ngươi thật diệu, Trẫm không còn khó chịu như trước nữa... Hơn nữa, vừa rồi ngủ rất ngon, cảm giác, như đầu óc thanh tỉnh hơn rất nhiều, trong thời gian gần đây, đây là giấc ngủ mà Trâm thấy nhẹ nhàng vui vẻ nhất.

Vân Dương cười cười:

- Nếu Bệ hạ thích, tiểu chất có thể tùy thời đến giúp bệ hạ thư giãn thân thể, nghĩa bất dung từ.

- Ha ha...

Hoàng đế Bệ hạ cời rất vui vẻ, gật đầu nói:

- Chỉ sợ là thực đúng không thể không làm phiền ngươi.

Lão Nguyên soái ở một bên, mặt trầm như nước Bách Trượng hồ, nói:

- Vân Dương, hiện tại cũng không còn chuyện của ngươi, lão phu sai người đưa người xuất cung trước, lão phu còn có chuyện quan trọng muốn thương lượng với Bệ hạ.

Vân Dương biết, chuyện tiếp theo mà Lão Nguyên soái muốn nói với Hoàng đế Bệ hạ là đại sự liên quan đến căn cơ của đế quốc, hắn còn ở đây, hiển nhiên là không thích hợp, hơn nữa, trong đó cũng bao hàm một phần ý nghĩa muốn bảo vệ hắn, Vân Dương thuận thế đứng dậy:

- Vậy tiểu chất liền cáo từ, bái biệt Bệ hạ.

Hoàng đế Bệ hạ dùng ánh mắt thường thức nhìn Vân Dương, nói:

- Cũng tốt, sau này nếu rảnh rỗi, có thể thường xuyên vào cũng chơi một chút, có đôi khi, Trẫm cũng thấy tịch mịch cực kỳ.

- Vâng.

Vân Dương đáp ứng một tiếng, lúc thối lui ra đến cửa ra vào, rốt cục hắn vẫn không nhịn được kích động mà hỏi:

- Xin hỏi Bệ hạ, bức chân dung sau lưng ngài, là chân dung của Bệ hạ lúc còn trẻ sao? Thực rất đẹp trai!

Hoàng đế bỗng nhiên nhắm mắt lại, chỉ thấy một nỗi đau thấu tim đột nhiên xuất hiện, gương mặt hồng hào một chút lại trở nên tái nhợt.

Thu Kiếm Hàn giận giữ quát:

- Lớn mật! Đồ vật trong thư phòng Bệ hạ, người cũng có thể tùy tiện hỏi sao?

Lão đầu vừa quát giận, lại vừa nháy mắt cho Vân Dương.

Hoàng đế Bệ hạ nhắm mắt lại, khoát khoát tay, trầm giọng nói:

- Không sao, không sao.

- Người trên bức họa... Chính là Trẫm...

Thành âm Hoàng đế Bệ hạ đã khàn khàn, cũng không nói tiếp, cố đổi giọng trầm, nói:

- Ngươi đi đi...

Vân Dương cố nén kích động trong lòng, cúi đầu nói:

- Bệ hạ bảo trọng.

Lại lui về sau mấy bước mới quay lưng rời đi.

Mãi cho đến khi Vân Dương ra khỏi hoàng cung, Hoàng đế Bệ hạ mới hơi giật mình đứng dậy, cũng chỉ cảm thấy đau quặn từng cơn.

Vừa rồi, trước khi Vân Dương rời đi, có nói một câu Bệ hạ bảo trọng, câu nói này khiến lòng Hoàng đế Bệ hạ như dậy lên kinh đào hải lãng.

Hắn có thể nghe được sự chân tâm thực ý trong câu nói này.

Nhưng chính sự tha thiết đó, lại khiến Hoàng đế Bệ hạ lập tức nhớ tới đại nhi tử của mình, Thổ Tôn, trước nhiệm vụ định mệnh cuối cùng kia, Thổ Tôn cũng quỳ trước mặt hắn mà nói: Phụ hoàng, ngài bảo trọng. Câu nói kia ẩn chứa tình cảm thâm hậu không muốn xa rời.

- Đứa nhỏ này ngoài lớn lên có chút đẹp mắt, nhưng thực chất đầu óc lại cực ngu si, không hiểu chuyện lắm.

Thu Lão Nguyên soái ho khan một cái, lại nói tiếp:

- Lúc về, ta sẽ dạy lại hắn thật tốt...

Hoàng đế Bệ hạ phất phất tay, ngắt lại lời Lão Nguyên soái định nói tiếp, nghiêm túc nói:

- Lão Thu.. Hắn, là một đứa nhỏ tốt.

Cổ họng hắn nghẹn lại một lúc, trầm giọng, nói từng chữ:

- Đứa nhỏ tốt!

Đứa nhỏ tốt.

Ba chữ đánh giá như vậy, hắn vẫn muốn nói với con của mình, lại mãi cho đến khi Thổ Tôn bỏ mình, hắn vẫn chưa có cơ hội nói ra khỏi miệng.

Nhưng đến bây giờ, rốt cục hắn cũng nói ra được ba chữ này.

Mà lúc này, sự chua sót trong lòng Hoàng đế Bệ hạ, lại tựa như đã tạo thành một mảnh hải dương.

Hài tử của trẫm, là đứa nhỏ tốt nhất!

...

Người trên bức họa, chính là Trẫm...

Hoàng đế Bệ hạ còn chưa nói hết, nhưng Vân Dương đã sớm hoàn toàn minh bạch! Hắn chỉ thấy đỉnh đầu mình như vang lên một tiếng sấm giữa trời quang. Ánh mắt nhìn Hoàng đế Bệ hạ cũng càng thêm thân thiết.

Đây... Đây là phụ thân của lão đại!

Cho nên, lúc sắp cáo từ kia, hắn mới không kìm lòng được mà nói một tiếng: Bệ hạ bảo trọng.

Mãi cho đến khi rời khỏi hoàng cung, Vân Dương vẫn cảm thấy mình có chút chóng mặt.

Mới bước ra khỏi hoàng cung, Vân Dương liền thấy một bóng người đứng trước mặt mình, tâm thần hôn loạn lúc trước lập tức ngưng tụ lại.

- Vân thiếu gia hữu lễ.

Người trước mặt, chính hắn đã từng gặp một lần, Hàn Vô Phi của phủ thái tử!

Vân Dương nhìn đối phương một chút, nhíu nhíu mày một cái, thản nhiên nói:

- Ta biết ngươi tên gì, Hàn Vô Phi, phụ tá của phủ thái tử, đúng không? Tìm ta là có chuyện gì?

Hàn Vô Phi nho nhã lễ độ tiến lên hồi đáp:

- Hôm nay ta vâng mệnh thái tử điện hạ, đến mời Vân công tử đến thương nghị một chuyến.

Vân Dương nói:

- Ta cùng với thái tử điện hạ vốn cũng không quá thân thuộc, hắn tìm ta làm gì?

Hàn Vô Phi nghe vậy không khỏi có chút mất kiên nhẫn:

- Thái tử điện hạ đã tìm Vân công tử, tất nhiên là có chuyện cần thương lượng.

Ấn tượng của Hàn Vô Phi đối với Vân Dương không phải là tốt, nay lại thấy gia hỏa này đối với lời mời của thái tử mà còn vặn vẹo, lập tức liền tức giận mà không thể phát tiết.

Ánh mắt Vân Dương phát lạnh, lãnh đạm nói:

- Nhất mạch Thiên Ngoại Vân Hầu, xưa nay không tham gia vào tranh đấu bè phái, bản thân Vân mỗ càng là một người tự do, có thể nói là hoàn khố, thái tử điện hạ có thể thương lượng chuyện gì với ta, có đi cũng chỉ là phí công, càng thêm lãng phí, gặp với không gặp không có gì khác biệt!

Lúc này Vân Dương lộ rõ lập trường của bản thân, nói rõ mình không tham gia vào tranh loạn của các hoàng tử, mà quả thực nhất mạch Thiên Ngoại Vân Hầu có địa vị siêu nhiên, cơ hồ bao trùm lên tất cả vương tôn công tước, theo lẽ thường mà nói, lúc này hẳn là tên Hàn Vô Phi này nên quay đầu rời đi.

Nhưng, Hàn Vô Phi thản nhiên nói:

- Lời ấy của Vân công tử là sai rồi, thái tử điện hạ là quân, chúng ta là thần, thái tử điện hạ triệu kiến, thân là hạ thần nào có lý nào bất tuân phụng mệnh, còn mong Vân công tử sớm đứng đúng chỗ, chớ nên sai lầm!

Hành động này của Hàn Vô Phi, chính là biểu lộ cho thấy, ý muốn kiên định của thái tử trong việc này, cũng ẩn ẩn nói rõ, sẽ không tiếc giá lớn để bức bách Vân Dương lựa chọn!

Vân Dương thấy Hàn Vô Phi nóng lòng bức bách, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười quỷ quyệt cực điểm.

Hàn Vô Phi đột nhiên ngớ ngác khó hiểu, lúc này mà tiểu tử này còn cười?

Hắn cười cái gì?!

Tiếp theo, hắn chỉ nghe thấy Vân Dương đột ngột kêu lên.

- Làm gì có cái lý đó? Ta không đi, ngươi liền muốn giết ta? Không phải ta đã nói, nhất mạch Thiên Ngoại Vân Hầu không liên quan đến chuyện kết bè kéo cánh sao?

Vân Dương kinh ngạc kêu lên, con mắt trừng lớn phẫn nộ nhìn Hàn Vô Phi:

- Ngươi làm như vậy là muốn uy hiếp ta sao? Thái tử điện hạ để ngươi đến uy hiếp ta thế sao? Ta không đến liền muốn giết ta?! Trong thiên hạ này làm gì có cái lý đó!

Nơi đây chính là phụ cận cửa hoàng cung, người không có phận sự đương nhiên không được tiếp cận, những đại thần quan lớn tới tới lui lui cũng quả không ít, thị vệ thủ vệ ẩn nấp phụ cận phải dùng hàng trăm mà tính.

Thanh âm của Vân Dương vang dội như vậy, trong nháy mắt liền truyền vào trong tai những người này.

Trong chốc lát, tất cả mọi người đều chấn kinh quay đầu, quả thực không thể tin vào những lời bản thân nghe được.

Kết bè kéo phái? Thái tử bức bách nhất mạch Thiên Ngoại Vân Hầu?

Hàn Vô Phi giận tím mặt, lại không kìm được thấp giọng nhanh chóng táo bạo nói:

- Vân Dương! Ngươi nói hươu nói vượn gì vậy? Còn không mau im miệng?

Thanh âm của Vân Dương càng lớn hơn:

- Tại sao lại muốn ta im miệng? Dựa vào cái gì mà ngươi muốn ta im miệng? Ta là con trai độc nhất của Thiên Ngoại Vân Hầu, là Thiên Ngoại Vân Hầu đời tiếp theo! Chẳng nhẽ gặp người xấu, chịu nguy hiểm mà ta còn không thể kêu cứu?! Các ngươi đã muốn giết ta, thế mà còn không cho ta nói chuyện?! Các ngươi có thể nói chút đạo lý được không? Phủ thái tử là được bá đạo vậy sao?

Người chung quanh không thiếu cao thủ.

Lời Hàn Vô Phi nói lúc đầu, bởi vì nói thấp giọng mà không nhiều người nghe được, nhưng vừa rồi Vân Dương đột ngột kêu to lên, bọn hắn liền lập tức tập trung chú ý bên này, tiếng gió thổi cỏ lay đều không bỏ sót mà thu vào tai.

Về sau Hàn Vô Phi càng nói bé hơn, nhưng đã có không ít người chú ý đến, nên đều có thể nghe được rõ ràng.

Còn không mau im miệng?!

Những người này liên hệ với đoạn đối thoại của hai ngươi, lại tử động bổ suy tiền căn hậu quả, nhanh chóng đưa ra một kết luận, trong lòng đều thầm hừ một tiếng: các ngươi đã uy hiếp người ta như vậy, thế mà còn bắt người ta không được nói lung tung! Còn bắt người ta phải im miệng, đây là cái lý gì chứ? Phụ tá phủ thái tử, quả nhiên là bá đạo a!

Ánh mắt bốn phía lập tức như tên bắn mà tập trung trên người Hàn Vô Phi.

Trong chốc lát, Hàn Vô Phi liền lộ ra vẻ chật vật, giận dữ nói:

- Ngươi nói bậy, ta uy hiếp ngươi lúc nào?

Vân Dương cười lạnh:

- Thế nào, thẹn quá hóa giận a? Muốn động thủ sao?

Hàn Vô Phi giận giữ, cất cao giọng nói:

- Ngươi nói cho rõ ràng, Hàn Vô Phi ta uy hiếp ngươi lúc nào? Việc này liên quan đến danh dự của thái tử, vô luận thế nào Hàn mỗ cũng phải phân định rõ ràng với ngươi.

Vân Dương nói:

- Xin hỏi, vì sao thái tử điện hạ muốn tìm ta? Tìm một người tự do, một tên hoàn khố?!

Hàn Vô Phi nhìn những người xung quanh đều dựng thẳng lỗ tai, không khỏi có chút chật vật:

- Ta sao biết thái tử tìm người làm gì? Chuyện của chủ thượng, há lại cần thông báo cho thủ hạ chúng ta!

- Từ vừa mới từ hoàng cung đi ra, thái tử điện hạ liền muốn tìm ta, hắn muốn làm gì? Ta vừa mới tỏ rõ lập trường trung lập, ngươi đã có thể về báo cáo, tại sao nhất định phải muốn ta đứng thành hàng?

Vân Dương lại hỏi.

- Thái tử điện hạ nhìn xa trông rộng, việc cần làm đều là đại sự, Hàn mỗ sao có thể phỏng đoán, điều duy nhất có thể làm là hoàn thành nhiệm vụ thái tử phó thác, không phải chỉ vì báo cáo cho xong việc!

Hàn Vô Phi hừ lạnh.

- Đây không phải là nói, ta mới đi từ hoàng cung ra, thái tử điện hạ liền muốn tìm ta thương lượng đại sự, nếu ta không tiến vào hoàng cung, thái tử sẽ không tìm ta thương lượng đại sự, đúng không?

Vân Dương tiếp tục kéo chủ đề xa tới mấy chục vạn dặm.

Đề tài này, quá nhạy cảm.

Hàn Vô Phi cẩn thận lựa từ trả lời, sớm đã cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, lúc này càng đổ mồ hôi đầm đìa, cố gắng đáp lại:

- Thái tử điện hạ chỉ là muốn mời Vân công tử đi qua thương lượng đại sự, dù Vân công tử không tiến cung, cũng sẽ...

- Vân Dương ta cũng đã ở Thiên Đường thành bao năm, trước đó sao không thấy thái tử muốn tìm ta thương lượng đại sự? Ta vừa mới tiến cung, lại liền muốn tìm ta thương lượng? Xin hỏi là thương lượng chuyện gì? Ngoại trừ chuyện hôm nay, còn có chuyện gì để mà thương lượng với một người không chức không quyền như ta, với tên hoàn khố như ta lại có quan hệ gì?!

Vân Dương không nhường một bươc, từ đầu đến đuôi, đều đem mấy từ “Ta tiến vào hoàng cung” “ta là người tự do, ta là hoàn khố” dính chặt lên trên miệng.

Biểu lộ: các ngươi tìm ta, là có mục đích khó nói!

---------------

Phóng tác: xonevictory