Ta Là Chí Tôn

Chương 115: Công tử Vân Tôn, Thiên Ngoại nhai



Còn chưa đợi nói xong một câu, thân thể Ngô công công đã lắc lư hai lần, phốc một cái ngã về phía trước. Đầu tiên là quỳ rạp xuống đất, từ đầu gối bắp chân đồng thời vỡ nát, sau đó cả người nhào về phía trước, nằm rạp trên mặt đất, đầu lâu thế mà lăn lông lốc ra ngoài.

Sinh mệnh, tiềm lực toàn thân hắn đã hoàn toàn hao hết, thậm chí ngay cả thần hồn thần thức cũng đều đã tiến hành Vân Tinh Nhiên Hồn.

Thân thể hắn lúc này tựa như gốm vỡ được ráp lại tạm thời, đựng cái tức nát.

Vân Dương hít một hơi thật sâu.

Mùa thu tới lại đến tháng tám trung thu, nên đoàn viên...

Rất rõ ràng.

Thân phận trong tổ chức của vị Ngô công công này, chính là mười lăm tháng tám!

- Từ mùa xuân, lại đột nhiên nhảy đến mùa thu...

Vân Dương tự lẩm bẩm, hắn càng ngày càng cảm giác, chuyện này đúng là khó bề phân biệt...

Mà người Thu đường này, cứ như vậy mà bất ngờ chết trong tay hắn.

Nguyên nhân gây ra, chỉ vì một lần hồ nháo thăm dò!

Một lần thăm do ngoài ý muốn của cả hai!

Dù là Vân Dương hay Ngô công công này, hai người đều hoàn toàn không ý thức được, đối phương là địch nhân chân chính của mình!

Nhưng lại cứ như vậy mà phân sinh tử!

Vân Dương quay người.

Phương Mặc Phi cùng Lão Mai đối diện khiếp sợ đến cực điểm, nhưng cũng sùng bái đến cực điểm, ánh mắt tràn đầy sự tôn kính!

- Ngài... Ngài là Vân Tôn đại nhân?

Lão Mai lắp ba lắp bắp hỏi.

Ánh mắt nóng bỏng của Phương Mặc Phi cũng nhìn Vân Dương:

- Vân Tôn đại nhân?!

Vân Dương nhẹ giọng thở dài, trong mắt như ẩn chứa bao la tuế nguyệt, rốt cục, hắn cô tịch nói:

- Hiện tại, ta là... Vân công tử của các ngươi.

- Vâng! Công tử!

Phương Mặc Phi cùng Lão Mai lúc này đều đứng thẳng tắp vâng lời!

Trong mắt hai người, đều phát ra hào quang cực nóng!

Cho tới bây giờ bọn hắn vẫn không nghĩ tới, người mà bọn hắn đi theo hiệu lực, lại là người mà toàn bộ dân chúng Ngọc Đường, sùng bái cuồng nhiệt, thủ hộ thần của dân chúng Ngọc Đường!

Một nhân vật anh hùng như vậy, lại là công tử nhà bọn hắn!

Giờ khắc này, hai người Phương Mặc Phi cùng Lão Mai đều cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, trong nhất thời, yết hầu như bị thứ gì đó ngăn lại, không biết nói gì hơn, như có một dòng điện chạy qua toàn thân.

Vân Tôn!

Thùy Thiên chi Vân! (Đám mây che trời)

Phương Mặc Phi cùng Lão Mai đồng thời cảm giác, hốc mắt mình như ướt lại.

Vì kích động, cũng vì vinh hạnh.

Sau khi tin dữ Cửu Tôn bị đánh lén truyền ra, toàn bộ Ngọc Đường như bị bao phủ trong một đám mây đen, người người đều mang tâm tình nặng nề chưa từng có, ai nấy đều như muốn liều mạng chơi một vố lớn cho bớt nghẹn khuất...

Nhưng, ngay sau khi nghe được hai chữ “Vân Tôn”, cái cảm giác này đã hoàn toàn biến mất vô tung vô ảnh!

Hai người đồng thời bừng tỉnh đại ngộ, nhất là Lão Mai.

Vì sao ngày trước Vân Dương thường xuyên mất tích. Lại đột nhiên xuất hiện.

Vì soa trong nhà lại chưa từng nhận nữ hạ nhân.

Vì sao... Công tử luôn luôn thần bí!

Hết thảy, hết thảy, đều đã có đáp án!

Công tử, là Vân Tôn!

Một đêm này, kinh thành Ngọc Đường đế quốc thực sự là phong vẫn dũng động.

Tứ đại công tử giao đấu hoàng cung đại nội tổng quản!

Quá nửa các thế lực trong kinh đều mật thiết chú ý tình hình phát triển.

Mặc dù, về sau Mễ Không Quần đã đứng ra chứng thực là cùng hòa giải, trước đó chỉ là chuyện hiểu lầm, nhưng bốn tên thái giám hắn mang ra ngoài đều không có trở về, chuyện này tướng đối có ý tứ.

Nó đối với hoàng cũng mà nói, cũng không còn là chuyện nhỏ nữa.

Mễ Không Quần dù là đại nội tổng quản, dù có một tay che trời, nhưng cũng cần phải có một câu trả lời thích hợp.

Trong chuyện này, tuy bốn tay đại thiếu làm việc không kiêng nể gì cả, nhưng cũng có thể thống cảm, thậm chí không đáng trách.

Nhưng, Mễ Không Quần vậy mà cũng không cố kỵ, thạm chí huy động rất nhiều đại nội thị vệ... Chuyện này khiến người không tự chủ mà có chút suy ngẫm.

Sáng sớm hôm sau, các đại thế lực vốn còn đang đợi chuyện phát sinh tiếp theo, nhưng lại kinh ngạc phát hiện, chuyện này vậy mà không còn ai nói đến nữa! Tựa như chuyện đêm qua, cũng chỉ là thanh phong đập vào mặt, gió qua không dấu vết!

Thu Kiếm Hàn lười nói đến, đồng thời cũng đợi biểu hiện tiếp đó cảu Mễ Không Quần. Yên lặng theo dõi kỳ biến. Còn những người khác... Ngay cả Ngự sử đại nhân, ngày thưởng e sợ thiên hạ bất loạn, cũng không có nhảy ra vạch tội...

Thu Kiếm Hàn cảm thấy, chuyện này thực đúng là quỷ dị.

Vô ý cùng Lãnh Đao Ngâm đối mắt, đã thấy trong mắt Lãnh Đao Ngâm cũng tràn đầy sự khó hiểu.

Lông mày Thu Kiếm Hàn bất giác nhíu lại.

Nếu nói lão là người trong cuộc, không rõ tình thế, nhưng Lãnh Đao Ngâm thân là người ngoài cuộc, cũng không biết chuyện gì xảy ra, chuyện này càng lúc càng lộ ra điểm bình thường!

...

Vân Dương trở lại trong phủ, lập tức tiến vào trạng thái tu luyện. Trận chiến tối nay thực khó khắn trắc trở, nhưng lại khiến Vân Dương vô cùng ngoài ý muốn. Mấu chốt ở chỗ, từ trước tới nay, chủ ý của hắn cũng không phải giết Ngô công công.

Mà là, muốn lấy được thông tin từ người hắn, sau đó bắt được càng nhiều người hơn.

Thế nhưng dự tính ban đầu này rõ ràng đã thất bại.

Bất quá, chiến dịch ngày hôm nay, ngoại trừ phương diện thu hoạch trong võ đạo, Thiên Ý đao pháp, hắn còn thu được một cái tin tức to lớn ngoài ý muốn, vị Ngô công công này, thế mà là người mùa thu!

Trước đó hắn vẫn luôn chơi với người Xuân đường, hai bên đánh tới đánh lui, từ đầu đến cuối cũng không tách khỏi cái vòng này, thế mà đột nhiên lại xuất hiện một tên người của Thu đường? Thực là đại quái sự.

- Tin rằng vị Mễ Không Quần kai chính là người của Xuân đường, mà tên Ngô công công này dù có quen biết với hắn, nhưng cũng chưa hẳn biết thân phận thực của nhau, chí ít Mễ Không Quần cũng không biết nội tình của Ngô công công: trước mặt Mễ Không Quần, cị Ngô công công này từ đầu đến cuối cũng chưa từng bại lộ thực lực.

- Chiến dịch hôm nay, toàn bộ lực lượng trong tay ta đều đã dùng hết, ngay cả ba đầu Thôn Thiên báo cùng chính bản thân ta, cuối cùng cũng chỉ có thể thắng thảm mà giết Ngô công công, thực sự mà nói, hắn vẫn chỉ là một tên mười lăm tháng tám của Thu đường!

Từ đáy lòng Vân Dương dâng lên một cảm giác khủng bố.

Mặc dù chiến dịch này hắn thắng, nhưng cuối cùng vẫn phải lấy Vân Vụ quyết để ứng đối đại chiêu liều mạng của Ngô công công, cũng khiên hắn phải trả giá không nhỏ, lại thêm hai con báo cần phải chữa thương, Vân Dương lập tức bế quan, dẫn động sinh mệnh chi lực, toàn lực liệu thương.

Phương Mặc Phi cùng Lão Mai đêu thự giác ở trong sân, tìm một chỗ trống ngồi xuống. Ngẫu nhiên mở to hai mắt, chỉ thấy nhiệt huyết trong lồng ngực còn chưa bình ổn lại.

Vân Tôn!

Công tử lại đúng là Vân Tôn!

Tin tức này, vẫn như một đạo kinh lôi, ầm ầm rung động trong đầu hai người.

Mặc dù Vân Dương cũng không nói gì thêm, nhưng hai người không ngoại lệ đểu lựa chọn im miệng không nói.

Vân Tôn là thân phận gì?

Đó còn cần phải nói sao?

Bí mật này, đủ để chấn động toàn bộ Thiên Huyền đại lục!

Một khi tiết lộ, hậu quả vô cùng nghiêm trọng!

- Điều ta khát vọng nhất, chính là một khắc công tử lấy Tiềm long chi thế, nhất phi trùng thiên!

Trong lòng hai người Phương Mặc Phi cùng Lão Mai đều có một cái suy nghĩ giống nhau.

Chỉ cần suy nghĩ một chút, hình ảnh này lại hiện ra, toàn thân hai người đều kích động phát run.

Nhưng, công tử là Vân Tôn, vậy, địch nhân của công tử, chính là toàn bộ đại lục!

Tất cả cường giả trên cái đại lục này!

Khó trách, công tử luôn nói thực lực bản thân không đủ, còn ghét bỏ bản thân tiến cảnh quá chậm.

Hóa ra, đây mới là chân tướng!

Đi theo bên người công tử, chúng ta cũng cần không ngừng tăng thực lực!

Nhất định!

Cho nên hai người lại luyện công, tiến vào một trạng thái điên cuồng chưa từng có.

...

Ngày thứ hai, Vân Dương tỉnh lại, chỉ thấy toàn thân giãn ra, thương thế cũng hoàn toàn khôi phục. Mà hai đầu Thôn Thiên báo, đầu bị thương nặng nhất cũng không phục một nửa, đầu còn lại thì đã hoàn toàn khỏi hẳn.

- Tốc độ không chậm.

Vân Dương tiện tay mở ra tin tức mà Cửu Thiên lệnh truyền lại.

- Không có một chút dư ba?

Vân Dương nhìn tìn báo không ngừng truyền tới, lông mày tuấn dật từ từ nhíu lại.

Chuyện này có vẻ không bình thường a.

Trong mấy ngày nay phát sinh nhiều chuyện lớn như vậy...

Từ chuyện đám người Thủy Nguyệt Hàn,Phó Quan Sơn, đến hiện tại lại là chuyện của Mễ Không Quần. Mấy chuyện này tích lại, lại ngay cả một chút bọt nước cũng không bắn lên?

Theo lý mà nói, chỉ riêng phía triều đình, như là Tôn Chính phủ, Hình bộ, mấy vị hoàng tử, thậm chí văn võ bá quan hai phương quân chính, các Ngự sử, số người này phải huyên náo, vạch mặt lẫn nhau mới đúng.

Ngươi ta công kích, lẫn nhau phòng thủ, giằng co đi giằng có lại. Trong lúc tranh chấp, từ từ đào móc sự tình, thế mới là hiện tượng đúnga.

Mà bây giờ lại...

Chuyện lớn như vậy, lại không tạo ra chút bọt nước.

Điều này đại biểu cái gì?

Điều này đại biểu, những chuyện vốn nên phát sinh, lại bị một cái đại thủ ép xuống!

Sinh sinh ép xuống!

Thế nhưng, ở kinh thành này, ai có lực lượng lớn như vậy a?

Vân Dương hút một hơi thật sâu.

Bất kể nói như thế nào, chuyện Thanh Vân phường cuối cùng cũng có thể thư thả một đoạn thời gian. Chỉ cần bốn tên hoàn khố còn ở lại Thiên Đường thành, chí ít trong thời gian đó, Tứ Quý lâu sẽ sợ ném chuột vỡ bình, nhất định không dám khinh cử vọng động

Dù sao, trong chuyện Thanh Vân phường, trước trước sau sau bọn hắn cũng đã thiệt hại năm người.

Chỉ riêng đối sách tiếp theo, cũng để khiến bọn hắn phải suy nghĩ một hồi.

- Rốt cục cũng có thể thả lỏng một chút...

Ngay khi Vân Dương nghĩ đến điều này, bên ngoài mấy vạn dặm...

Trên một vách đã bị bao phủ bởi sương mù.

Một người áo xám, đang lặng ngồi ở đó.

Trên người hắn, treo năm sáu đầu xích sắt thô to, màu sắc đỏ sậm, ở giữa còn có từng đầu gân huyền thú đỏ sậm.

Hai đầu xiềng xích, xuyên qua giữ lấy xương tỳ bà của hắn.

Đầu xiềng xích thứ ba xuyên qua lồng ngực, quấn qua cột sống hai vòng, dọc theo xích sắt, là một cái động sâu không thấy đáy...

Coi như thế, còn chưa đủ, trên hai đùi hắn, tương tự cũng bị hai đầu xích khóa lại.

Tra tấn mà người nay nhận được, nhìn qua cũng có thể rõ.

Nhưng, gương mặt bình thản không màng danh lợi, hắn ngồi trước bàn đá, chậm rãi ung dung pha trà, uống trà, đối mặt với biển mây không lọt gió trước mắt vẫn thong dong hành động.

Một đạo thân ảnh màu trắng, từ trong biển mây đằng vân giá vũ mà đến, nhưng nơi hắn đi qua, biển mây cuồn cuộn tự động tách ra một con đường.

----------