Ta Là Chí Tôn

Chương 107: Một tiếng Tẩu tử, đời này không tiếc



- Ngươi… ngươi nói cái gì cơ?

Ba người Đông Thiên Lãnh đều cà lăm nói.

- Ta không biết đại gia tộc các ngươi có bí pháp khác hay không, nhưng bản thân ta cảm thấy có thể có tồn tại chuyện như vậy.

Vân Dương nói với Đông Thiên Lãnh:

- Ngươi còn nhớ đầu song đầu sư tử của ngươi không? Thế nào, sau khi được ta huấn luyện phát huy tác dụng đi?

- Có tác dụng, rất rất có tác dụng!

Đông Thiên Lãnh có chút chột dạ, lại có chút lúng nhìn Xuân Vãn Phong cùng Hạ Băng Xuyên một cái.

Hai người xuân hạ đồng thời hừ một tiếng tức giận, lập tức quăng ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía Vân Dương.

- Kỳ thực bí quyết huấn luyện song đầu sư tử trước đó, là dựa trên cơ sở ban đầu làm tăng linh tính lên cho nó, khiến nó tự hành thay đổi tập tính, quán tính trước đó của bản thân, thực lưng đương nhiên có chỗ tăng lên, nhưng lại chưa liên quan đến đột phá xiềng xích cấp độ thiên phú Huyền thú, phương pháp khiến Huyền thú đột phá cấp độ huyết mạch, ta vẫn đang trong giai đoạn tìm tòi. Kỳ thực, coi như thành công… cũng chưa chắc có thể tăng lên bao nhiêu.

Vân Dương biết rõ, chơi với đám tử đệ thế gia này, ăn ý nhất thời cũng không phải kế lâu dài!

Bốn người này nhìn như đơn thuần, nhưng Vân Dương lại rất rõ: phàm là đệ tử được tứ đại gia tộc cho ra ngoài, hơn nữa lại có thể tự mình hoạt động, sao có thể là đồ đần?

Đừng nhìn mấy tên này có vẻ bị lừa rất dễ, nhưng nếu hắn thực sự coi mấy tên này như vậy, hắn mới là kẻ ngu ngốc lớn nhất.

Nếu Vân Dương còn có tác dụng, bốn người kia bất kể kế nào đều muốn kế giao. Nhưng, nếu Vân Dương không còn tác dụng, như vậy… cũng sẽ tương tự dùng bất kể thủ đoạn nào.

Một khi đã động đến vấn đề lợi ích mấu chốt, bị bọn hắn bán sạch cũng không phải chuyện không có khả năng. Nhưng ngược lại, chỉ cần Vân Dương có thể khiến bọn hắn nhận được chỗ tốt nhất định, vậy Vân Dương có thể một mực ngồi ở vị trí “Lão đại”, thậm chí triệt để thu phục bọn hắn cũng không phải chuyện không thể!

Nhưng, cái chỗ tốt này, nhất định phải là thứ khiến bọn Đông Thiên Lãnh không cách nào tự tuyệt, lại là chuyện mà bọn hắn không thể làm được!

Đông Thiên Lãnh không kìm được hỏi:

- Đến cùng là có thể tăng lên bao nhiêu?

Xuân Vãn Phong cùng Hạ Băng Xuyên cũng sáng rực hai mắt, nín thở chờ câu trả lời.

- Cụ thể tăng lên bao nhiêu, giờ ta cũng không dám kết luận, nói chung…

Vân Dương nói:

- Nói chũng có thể khiến Huyền thú từ sơ gia tăng lên đỉnh phong… trực tiếp vượt cấp cũng không phải không thể!

- Tỉ như nói, thất phẩm sơ giai Huyền thú tăng lên thất phẩm đỉnh phong…

Vân Dương gật gật đầu, trầm tư.

Đông Thiên Lãnh hưng phấn tới toàn thân run rẩy:

- Vậy, nếu là Huyền thú cửu phẩm sơ giai thì sao?

Vân Dương nói:

- Tương tự a, có thể tăng lên cửu phẩm đỉnh phong, thế nào?

Hắn ngẩng đầu, hơi kinh ngạc nhìn Đông Thiên Lãnh:

- Chẳng lẽ suy luận tương tự đơn giản như vậy ngươi cũng không biết?

- Hắn là tên ngu xuẩn…

Xuân Vãn Phong kích động đến răng trên răng dưới va vào nhau lập cập:

- Lão đại, ngươi xác nhận, thật là có thể khiến Huyền thú cửu phẩm sơ giai, tăng lên tới cửu phẩm đỉnh phong?

Vân Dương nghe vậy sững sờ, chợt trầm ngâm một chút nói:

- Câu hỏi này của ngươi tuy hơi thiếu i ốt, nhưng trước mắt đúng là không thể chính xác tuyệt đối như thế. Bất quá ta đang từng bước hoàn thiện nghiên cứu của ta… trước mắt xem như gần thành công một nửa a…

Ánh mắt ba người càng lúc càng sáng hơn.

- Nhưng muốn nuôi trồng Huyền thú, khiến nó đột phá xiềng xích huyết mạch, lại nhất định phải bắt đầu từ lúc nó còn là ấu thú, sau đó lại huấn luyện đặc thù, như vậy mới có thể.

Vân Dương trịnh trọng nói:

- Nếu không, hy vọng không lớn.

- Đó là đương nhiên! Đó là đương nhiên!

Ba người đồng thời gật đầu như gà mổ thóc.

Trong lòng họ không tự chủ bắt đầu tính toán.

Huyền thú cửu phẩm sơ giai, với Huyền thú cửu phẩm đỉnh phong, đến cùng là hơn kém bao nhiêu?

Coi như tính toán bảo thủ nhất, một đầu Huyền thú cửu phẩm đỉnh phong, tuyệt đối có thể nhẹ nhàng ngược chết mười đầu Huyền thú cửu phẩm sơ giai!

Hơn nữa coi như đánh xong, Huyền thú cửu phẩm đỉnh phong cũng chưa chắc xây sát bao nhiêu, nhiều lắm cũng chỉ cảm thấy mệt mỏi một chút mà thôi.

Đây chính là chênh lệch, thiên xoa địa viễn, sai thiên cộng địa!

Nhớ đến truyền thuyết Tây Môn gia tộc, một trong tứ đại gia tộc Đông Tây Nam Bắc, cũng nhờ năm đó, lão tổ Tây Môn gia có được một đầu Huyền thú cửu phẩm cao giai, nhờ nó mới thành công gây dựng sự nghiệp, kiến thiết nên Tây Môn gia huy hoàng ngày nay.

Mặc dù người Tây Môn gia về sau một mực tuyên dương đó là Huyền thú cửu phẩm đỉnh phong, nhưng… cùng là một trong bát đại thế gia, sao có thể không biết chân tướng trong đó?

“Nếu nhà mình cũng có một đầu Huyền thú cửu phẩm đỉnh phong…”

Nhất thời, lòng ba người đều như kiến bò chảo nóng.

Chuyện này phải mau chóng báo lên cho gia tộc biết, không tiếc bất cứ giá nào phải nhanh chóng bắt lấy một đầu ấu thú Huyền thú cửu phẩm a!

- Nếu ta có…

Đông Thiên Lãnh là tên dễ kích động nhất:

- … một đầu Huyền thú cửu phẩm sơ giai… lão đại ngươi có thể hay không…

Đông Thiên Lãnh a dua nịnh nọt cười cười, xán lạn chưa từng có.

Vân Dương trợn trắng mắt:

- Có thể đừng mới nghe tiếng gió lại nói là mưa được hay không? Nghiên cứu của ta đúng là đã có chút thành tựu, nhưng cũng đừng có coi ta là Thần Tiên có được không?? Ngươi coi việc bồi dưỡng Huyền thú là rất đơn giản sao? Trong đó bao gồm rất nhiều điều kiện, từ huyền tinh, linh ngọc đến các loại thiên tài địa bảo… chủ yếu nhất, là ta mới chỉ trong giai đoạn tìm tòi, ngươi coi Huyền thú cao giai là dễ tìm kiếm đến vậy sao, muốn có liền có a… bất quá, nói đi cũng phải nói lại, nếu ngươi thực sự có thể đáp ứng toàn bộ điều kiện, chúng ta như thân huynh đệ, nhưng cũng phải tính toán rạch ròi, sau khi nói rõ điều kiện, ta giúp ngươi một lần, cũng không phải không được.

Vân Dương thở dài:

- Mọi người đều là huynh đệ, các ngươi còn gọi ta một tiếng lão đại, chẳng nhẽ là gọi không? Nhưng có một chuyện cần nói rõ, nếu các ngươi để người khác biết chuyện này, ta đây coi như vĩnh viễn không còn ngày yên tĩnh…

- Tuyệt sẽ không tiết lộ cho người khác!

Ba người đồng thời nghiêm túc chỉ tay lên trời thề, trong lòng lại không ngừng nở hoa.

Lão đại nói rất đúng “Các ngươi còn gọi ta một tiếng lão đại, chẳng nhẽ là gọi không?”

Nói rất đúng, là “Các ngươi” Chứ không phải “Ngươi”, ý nghĩa chính là, chúng ta đều có phần.

Oa ha ha ha… như vậy thực tốt quá…

Loại chuyên tốt như vậy, ai lại ngu ngốc mà nói ra bên ngoài? Tự thân âm thầm phát tài, không phải rất tốt a.

- Ta nói, về sau các ngươi cũng đoàn kết một chút…

Vân Dương thuận thế liền đứng trên góc độ lão đại, dạy dỗ:

- Tứ đại gia tộc, đồng khí liên chi… Thu Vân Sơn bị người khác tính kế, các ngươi lại lấy đó là vui, như vậy là không đúng, nếu cứ như vậy, phải chăng sau này ta bị người tính kế, các ngươi… hả?

- Lão đại, là chúng ta sai, việc này chúng ta làm không đúng, tuyệt không có lần sau!

Đông Thiên Lãnh, Xuân Vãn Phong cùng Hạ Băng Xuyên đồng thời thành khẩn kiểm điểm bản thân:

- Chúng ta nhất định đoàn kết, tương thân tương ái! Nếu lại đại có việc cần, dù là lên núi đao, xuống biển lửa, chúng ta cũng quyết không chối từ!

- Dừng lại! Tất cả không cần vỗ mông ngựa!

Vân Dương trừng mắt một cái, phất phất tay:

- Biết các ngươi có việc cần làm, mau đem tìn về cho gia tộc đi thôi, làm xong lại trở lại uống rượu, cũng đừng nói lão đại ta bất cận nhân tình.

- Đa tạ lão đại! Ha ha ha…

Ba người nhảy lên một cái.

Xoát một tiếng liền biến mất dạng.

Vân Dương quay đầu, nhìn Vân Túy Nguyệt.

Lòng Vân Túy Nguyệt nhảy lên một cái: chẳng lẽ…

- Tiểu đệ, ngươi… có lời muốn nói với ta sao?

Vân Túy Nguyệt có chút thấp thỏm hỏi.

- Ừm, cũng không phải chuyện gì quan trọng, tẩu tử ngươi không cần cẩn thận quá như thế.

Vân Túy Nguyệt như bị sét đánh!

Tẩu tử!

Trước đó Vân Dương vẫn một mực không chịu gọi nàng là tẩu tử, sao bây giờ lại gọi ra miệng tự nhiên như vậy?

Vì sao?

Hai mắt Vân Túy Nguyệt chốc lát biền bị sương mù bao nhủ, kinh hỉ run rẩy không dám tin nói:

- Tiểu đệ, ngươi… ngươi gọi ta… là gì?

- Tẩu tử!

Vân Dương lại gọi rõ một lần, nói từng chữ:

- Ngũ ca nói, mặc kệ hắn sống hay chết, ngươi đều là lão bà hắn!

Vân Túy Nguyệt thở hảo hển hai cái, gương mặt như ngọc đột nhiên biến thành đỏ bừng, lệ châu không kìm được lã chã rơi xuống.

Nàng che miệng lại, một tay khác liều mạng lau nước mắt, nhưng làm thế nào cũng không lau sạch được.

- Tên hỗn đản vô lương tâm này…

Thanh âm Vân Túy Nguyệt nghẹn ngào:

- Cuối cùng cũng khai khiếu…

Nàng tuy chảy nước mắt, nhưng lại cười khúc khích:

- Hừ, ta còn chưa có gả cho hắn, đừng có tự mình đa tình…

Vân Dương mỉm cười:

- Bất quá trước mắt ta vẫn chỉ có thể gọi người là Nguyệt tỷ, mong tẩu tử rộng lòng tha thứ.

Vân Túy Nguyệt vui vẻ đứng lên:

- Chuyện này cũng phải, ân, lại nói, nếu người gọi ta là tẩu tử trước mặt mọi người, không phải là gây khó cho ta sao, ha ha..

Câu này rõ là đang khuyên Vân Dương.

Vân Túy Nguyệt hận không thể lập tức khiến cả thế giới đều biết, nàng là tẩu tử của Vân Dương.

Vân Túy Nguyệt ta, cũng là người có chồng!

- Bây giờ hắn ở đâu?

Vân Túy Nguyệt vừa khóc lại cười, lau nước mắt hỏi:

- Hắn, tạm thời không về được.

Vân Dương cẩn trọng nói:

- Có lẽ phải… rất lâu… rất lâu…

- Bao lâu, ta cũng chờ!

Vân Túy Nguyệt đưa tay, ngăn không cho Vân Dương nói tiếp, chân thành nói:

- Chỉ cần có một câu nói kia của hắn, như vậy đã đủ! Vân Túy Nguyệt ta dù chờ cả đời, chờ đến biến thành một đám nắm cát vàng… cũng chờ!

Vân Dương nhìn nàng một cái, tự đáy lòng lại thở dài một hơi.

Vân Túy Nguyệt rất nhanh liền bình phục tâm tình, lau sạch nước mắt, vậy mà bưng lên một chén rượu lớn:

- Huynh đệ, đến, chúng ta uống một chén! Chúc mừng một chút, tên gia hỏa vô lương tâm kia, hừ, hôm nay rốt cục cũng giống một nam nhân!

Vân Dương cười khổ không thôi.

Ngũ ca Hỏa Tôn, trước nay đều tính như liệt hỏa, nếu thực sự nghe được câu này, không biết sẽ phản ứng như thế nào?

Vân Túy Nguyệt nói liền uống một hơi cạn sạch, sóng mắt lưu chuyển, lộ rõ một loại phong tình:

- Tiểu đệ, ngươi biết không? Từng ấy năm sống trên đời, hôm nay là ngày ta uống một chén rượu thống khoái nhất, cũng thứ thái nhất, càng thỏa mãn vui mừng nhất.

- Từ đây, thân này có thác! (thân có chỗ dựa vào)

- Từ đây, tình này có gửi! (tình có chỗ gửi gắm)

- Từ đây, tâm này có thuộc! (tâm có nơi thuộc về)

Vân Túy Nguyệt cười duyên một tiếng, hai mắt mê ly:

- Từ đây, đời này không tiếc!

Vân Dương chỉ cảm thấy một cỗ khí tức kìm nén dâng lên tự đáy lòng, cơ hồ chẹn ngang yết hầu hắn, khẽ ho khan một tiếng:

- Ta… vô cùng… cao hứng.

Nàng nâng chén uống một hơi cạn sạch, lại chỉ cảm thấy chén rượu này thực đủ tư vị, từ ngọt bùi đến đắng cay, vị gì cũng có.

Ba người Đông Thiên Lãnh trở lại rất nhanh chóng, cao hứng muốn năng chén luận bàn, cất lời hôm nay không say không nghỉ, Vân Túy Nguyệt từ chối không thể thức đêm, đi về phòng nghỉ.

Cước bộ bước ra, nhẹ nhàng cực điểm. Thậm chí có một lại hoạt bát đáng yêu của thiếu nữ mười tám.

Vân Dương thậm chí còn nghe được, sau khi Vân Túy Nguyệt vừa bước ra khỏi phòng, liền không nhịn được phát ra một tiếng cười nhẹ nhõm.

Nhưng tiếng cười nhẹ nhõm này, lại như một cây trâm bén nhọn, đâm thẳng vào tim Vân Dương.

Tương lại phải làm sao bây giờ?

Hiện tại trong lòng Vân Dương như bị mây mù che phủ.

Hắn cảm thấy, bản thân là một người thợ may ngu ngốc, một cái lưới vốn rách chằng chịt, hắn lại tốn công đi liều mạng may vá.



Bốn người Vân Dương, vừa uống rượu vừa nói chuyện phiếm.

Ngoại trừ Vân Dương vẫn âm thầm tâm sự nặng nề, mặt ngoài lại tỏ ra không có chuyện gì, mặt khác, ba người kia đều có chút khẩn trương, tựa như đang đợi gi đó…

Rốt cục…

Bịch một tiếng.

Một người bay vào.

- Công tử, không hay rồi.

Người tiến đến là thị vệ của Đông Thiên Lãnh, cũng là cao thủ ngũ trọng hàng thật giá thật, lúc này lại tràn đầy hoảng loạn:

- Bên Thu công tử, xảy ra chuyện lớn!

-------