Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí

Quyển 4 - Chương 75: Uống cùng



Bốn năm trước kia, Phương Triệt chôn một vò rượu Hạnh hoa thôn dưới bóng cây hồng, mong được Tần Mạt hứa hẹn.

Hắn nói khi họ tốt nghiệp, sẽ đến uống vò rượu này.

Lúc ấy Tần Mạt nói: "Nếu như tôi không thể trở về, bây giờ lại đồng ý với anh, đến lúc đó há không phải anh sẽ rất thất vọng?" Thời gian đi nhanh, bọn họ đã thành một vòng tròn nhỏ trong đó, về sau Tần Mạt vẫn đến đây, muốn mở vò rượu này lên.

Mà giờ khắc này Phương Triệt ở bên cạnh nàng, nắm tay nàng.

“Dù không có hứa hẹn, em vẫn đến đây." Phương Triệt nghiêng người quay đầu, nét mặt hào hứng, trong ánh mắt lóe lên ánh sáng khác thường, "Mạt Mạt, đây là em tự chui đầu vào lướ Tần Mạt nhìn hắn cuốc từng cuốc một, đào bùn đất ra, cũng ngồi xuống, dùng tay đi nâng vò rượu giữa hố nhỏ lên.

Dưới đáy Trúc Diệp Thanh có dính đất màu vàng nâu, vì đất khô ráo, Tần Mạt chỉ phủi một cái, chỗ đất này liền rơi xuống một mảng lớn.

Nhưng mặt ngoài vò rượu này có chút thô ráp, bùn đất vẫn còn phía trên, phảng phất như tuyên bố không muốn rời đi.

Đây là vò rượu và bùn đất, ngàn vạn năm nay không giải được lưu luyến.

Từ khi loài người phát minh ra đồ gốm sứ này, sản phẩm phần lớn đều làm từ bùn đất, từ khi có khái niệm rượu, khi làm ra những vò rượu, đều có thói quen chôn sâu vào lòng đất.

Nguồn gốc vì thế, dựa vào nhau cũng vì thế.

Tần Mạt thở dài trong niềm vui, nàng bỏ lớp bù đi, mùi rượu liền ngập tràn vào không khí xung quanh nàng và Phương Triệt.

"Tương vong vu giang hồ" nàng nâng vò rượu lên, uống một ngụm lớn, lại đưa vò rượu cho Phương Triệt, "Làm sao so được với tương nhu dĩ mạt?"[123] Phương Triệt cấm lấy, cũng uống một ngụm lớn, nhìn nhau cười nói: "Trang Chu chỉ nói 'Trang Tử không phải cá làm sao biết cá có vui', lại quên, ông ấy không là cá, nhưng cá lại thà Tương vong vu giang hồ?" "Tương vong vu giang hồ chỉ là hành động bất đắc dĩ Bọn họ đứng mặt đối mặt, gió thổi đến, mùi rượu bay xa hơn.

Tần Mạt không nói một câu kia ra khỏi miệng lá: "Cho nên, không cần Tương vong vu giang hồ, là một may mắn vô cùng lớn." Hai người thuận miệng nói chuyện phiếm, luân phiên uống rượu, Trúc Diệp Thanh này nồng độ không thấp, tửu lượng của Phương Triệt khá tốt, Tần Mạt không uống được bao nhiêu thì bắt đầu chóng mặt hoa mắt.

Bọn họ chẳng biết đã ngồi xuống đất từ lúc nào, tuy nói cỏ không không hề sạch sẽ, rất dễ làm bẩn quần áo, nhưng hai người không để ý đến.

Phương Triệt lấy vò rượu từ trong tay Tần Mạt ra, liền cầm tay nàng, giọng nghiêm túc nói: “Mạt Mạt, em không thể uống nữa.” Gương mặt Tần Mạt đỏ hồng như ánh bình minh nhiễm ngọc, nàng lắc lắc đầu, phản xạ có chút chậm chạp, nhưng ý thức vẫn tỉnh táo: "Không uống thì không uống." Nàng cười nhẹ: "Mang về uống." Nụ cười này thật sự có chút ngốc.

Sau một lát, chính nàng lại duỗi hai tay vỗ lên gương mặt, vuốt một cái, sau đó từ từ thở ra một hơi, giữ vững nét mặt, thong thả nói từng chữ một: "Phương Triệt, anh có giữ một bức tranh của Hoài Hư cư sĩ?" Phương Triệt nhìn dáng vẻ này của nàng, cũng chỉ cảm thấy ác ma trong lòng lại không an phận bay múa, thật ra hắn cũng có chút say ngà ngà, liền không thể nghe rõ lời Tần Mạt nói.

"Tranh gì?" "Tranh của Hoài Hư cư sĩ." Tần Mạt nhắm hai mắt lại, khi mở mắt ra, gương mặt lại hiện lên ánh mắt tiêu sái: "Tiểu Phương, tranh của Hoài Hư cư sĩ, anh còn nhớ không?" "Thì ra là Hoài Hư cư sĩ!" Phương Triệt giật mình gật đầu, "Anh xem triều đại, hình như là đồ của Tống Triều.

Nhưng trong lịch sử không tìm được tư liệu về người này, anh cũng không dám chắc chắn.

Tranh về gió của ông cũng rất có ý nghĩa, anh thấy đường nét và bút pháp cũng giống như một người." Tần Mạt còn chưa kịp đáp lời, Phương Triệt lại nhanh nói: "Em cho Kiều Tử Huyên bức 《 Cửu tư 》, tên đề cũng là Hoài Hư cư sĩ, anh ta khoe với anh không ít lần về bức tranh đó.” Hình dáng này, tám phần là ăn dấm, còn có hai phần, như là… ghen vô cùng.

Tần Mạt bật cười: “Nếu anh thích, em vẽ bao nhiêu bức tranh cho anh cũng không thành vấn đề.” Phương Triệt lại vô cùng đắc ý nói: “Cả đời này của em sẽ theo anh, anh còn sợ thiếu mấy bức tranh sao?” “Vậy anh cất bức tranh đó ở đâu?” Tần Mạt nhíu mày.

Phương Triệt lập tức nói: “Tất nhiên là cống hiến cho đại nhân.” Tần Mạt vốn nóng mặt lại đỏ hồng, như nhiễm ánh bình mình, khiến người ta nhìn không rõ.

Nàng rất trịnh trọng nói: “Bức họa kia, coi như là làm sính lễ đưa đến nhà em đi.

Em cũng không muốn giữ nó, về phần anh…” Sóng mắt nàng lưu chuyển, cười có chút tư thái càn rỡ, “Anh có Hoài Hư cư sĩ này làm bạn bên cạnh rồi, cì phải xem tranh của cổ nhân nữa?” Phương Triệt đặt vò rượu qua một bên, đưa tay ôm nàng lại, vui sướng an bình.

“Tất nhiên là được.” Hắn chỉ nói bốn chữ này, lại không nghĩ ra hàm ý của yêu cầu này.

Ngàn năm trước Hoài Hư cư sĩ đã chôn vùi ở giữa sông Biện Lương, thất lạc trong thời gian, thậm chí khó mà để lại một bản ghi chép hoàn chỉnh.

Tần Mạt là sinh mệnh kéo dài của người năm đó, nhưng họ sớm đã tách biệt, tóm lại đã có cuộc sống khác nhau.

Trước kia nàng thường sợ hãi, bây giờ lại bình thản.

Mỗi người đều đặc biệt, chỉ là thu ánh sáng vào trong, hay là nở rộ rực rỡ mà thôi.

Bình thản cũng không phải là tầm thường, chẳng qua mỗi người đều có cách nói khác nhau.

Ngày đó bọn họ vẫn không uống hết Hạnh Hoa thôn, Phương Triệt mang rượu về nhà, nói là muốn chờ đến đêm tân hôn mới uống.

Lúc ấy Tần Mạt cố nén hổ thẹn xuống, ngược lại còn khiêu khích hắn: “Vậy anh nên thận trọng một chút, ngàn vạn lần đừng bị người ta chuốc đến gục trước đêm động phòng! Em nói trước, em tuyệt đối sẽ không động vào anh, nếu anh gục xuống, em sẽ chạy ra ngoài.” Phương Triệt ôm nàng một phen, hung tợn nói: “Dám lớn lối trước mặt chồng em, ngài mai chúng ta đi đăng ký kết hôn đi!” Ngày hôm sau bọn họ đương nhiên không thể đi đăng ký kết hôn, lại ở bệnh viện rất lâu, cùng chơi với con trai bảo bối của Tần Vân Đình, tên cúng cơm là Bối Bối.

"Bối Bối? Đây không phải linh vật[124] à?" Tần Vân Chí nói một câu làm nhiều người tức giận, nó lại chuyển thành cười ha ha, lại gật đầu nói: "Không tệ, tên này có khí thế." Mọi người nhất thời cười lớn.

Phương Triệt lại có điểm ngưa ngứa lòng, tiến đến bên tai Tần Mạt nói: "Mạt Mạt, con của chúng ta còn chưa kịp ra đời." Tần Mạt tao nhã cười với hắn: "Tiểu Phương, anh nói em có nên đi du học nước ngoài vài năm không?" "Có à?" Phương Triệt rất nghiêm túc phân tích, "Mạt Mạt, tình huống này không thích hợp để em ra nước ngoài du học.

Em xem đi, học tiếng Anh là chuyện phiền toái, việc học của Tiểu Chí còn cần em giám sát, bác trai bác gái sẽ rất nhớ em, mọi người ở quê cũng sẽ nhớ em.

Quan trọng nhất là,” giọng hắn trầm xuống, “chúng ta lại phải kết hôn muộn vài năm.” Tần Mạt có cảm giác mình bị da mặt dày của hắn đánh bại, khi không có cách nói thêm gì nữa, lại nghe hắn trịnh trọng nói: “Nhưng, nếu em muốn đi thật, anh có thể đi cùng em.

Học vài năm nữa cũng được, với công việc của em cũng tốt.” Tần Mạt ấm áp trong lòng, biết người này có thể làm người ta động lòng ở một điểm nhỏ nhất.

Sau đó Phương Triệt nhe răng cười, hàm răng sáng bóng, nụ cười cực kỳ rực rỡ: "Nếu bây giờ em ra nước ngoài học, muốn vào mấy trường lớn chị sợ hơi khó.

Dù em chọn chuyên ngành nào, cũng nên học khoa chính quy.

Dựa theo lý lịch của anh, đi làm giảng viên đại học cũng không khó.

Mạt Mạt, bây giờ anh bắt đầu mong đợi, làm thầy giáo của em, có một học sinh thông minh như em, cảm giác chắc chắn vô cùng không tồi.” Sắc mặt Tần Mạt đen lại, kiên quyết mà nói: "Chúng ta không cùng ngành." "Em không phải học tiết cộng đồng sao?" Phương Triệt nở nụ cười, hắn rất mong đợi.

Tần Mạt thầm ngẫm nghĩ, mãi cho đến khi không quên được, nàng nhíu mày cười, nâng tay vỗ vai Phương Triệt, nói thành khẩn: "Tiểu Phương à, việc học không có giới hạn, tuổi còn trẻ mà lại chỉ biết đi dạy người khác, điều này bất lợi cho sự tiến bộ của anh đấy." Nói chưa xong, nàng vung chân chạy nhanh.

Dù sao một câu nói hòa nhau đã là thắng lợi rồi, nói nhiều mất nhiều, chạy chính là vua.

Trên đời này còn có một câu tục ngữ rất thú vị, gọi là "Trốn được mùng một, tránh không khỏi mười lăm." Tần Mạt và Phương Triệt thỉnh thoảng lại cãi nhau vài câu, có khi cũng không tránh được ta ta ngươi ngươi, lại dần có chút nóng nảy.

Sự tự chủ của Tiểu Phương đồng học quả thật rất đáng ngợi khen, nhưng theo thời gian, câu hỏi tương tự của hắn cũng ngày càng"Mạt Mạt, trường của em không thể xếp lớp dạy toán à?" Tần Mạt bất đắc dĩ: "Đại học công lập, anh cũng biết là cải cách không dễ mà." Lại sau một lát, Phương Triệt nói: "Anh muốn đến dạy học ở trường em." Tần Mạt ho khụ khụ: "Tiểu Phương, tình yêu thầy trò bây giờ là cấm kỵ." Lại sau một lát, Phương Triệt lại nói: "Mạt Mạt.

Anh đi thương lượng với hiệu trưởng trường em, xem có thể cải cách học phần không." Tần Mạt nói với hắn: "Anh không biết hiệu trưởng trường em à?" "Anh có thể tìm thầy hướng dẫn, để ông ấy lấy danh nghĩa anh đến trường H phỏng vấn." "..." Tần Mạt rất chân thành nói: "Em đã năm bốn rồi, chờ các anh trao đổi xong, lại cải cách gì đó, em đã tốt nghiệp rồi." Phương Triệt liền cực kỳ hứng thú: "Mạt Mạt, chúng ta kết hôn đi!" Loại chờ đợi này thật ra là vô cùng vui sướng, bọn họ còn trẻ, sự nghiệp còn dài, không thể nói hết.

Có khi, lời nói thừa cũng khiến người ta cảm thấy vui sướng.

Mùng một tháng bảy năm 2013, ánh mặt trời như sợi vàng, rải đầy chân núi Vu Lộc bên vườn trường xanh ngắt, Tần Mạt ném mũ đen cử nhân, bên kia khẽ ấn máy ảnh, giữ lại hình ảnh cuối cùng của quãng thời gian đại học của nàng.

kéo tay nàng chạy đi, nhìn tư thế này, là muốn trực tiếp kéo nàng đến cục dân chính.

"Này!" Trương Hinh Linh hô to ở phía sau, "Các cậu phải vội thế à!" Tần Mạt cởi áo khoác đen bên ngoài ra, lộ ra chiếc áo phông nhẹ nhàng và chiếc quần ngắn, thở một hơi dài: “Vừa rồi thật nóng." Mái tóc dài của nàng tung bay trong gió, đi theo bước chân chạy.

"Mạt Mạt, chúng ta kết hôn đi." Phương Triệt nói.

Tần Mạt cười tươi sáng, gật đầu.