Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí

Quyển 1 - Chương 5: Kiên trì, quần lụa kiêu ngạo



"Chị hai..." từcửa truyền đến thanh âm có chú của Tần Vân Chí.

"Ừ." Tần Mạtđáp lại một tiếng, vẫn dựa vào thành giường như cũ, trên tay đang cầm cuốn từđiển Hán ngữ hiện đại, ánh mắt chăm chú nhìn vào một chữ giản thể rồi so sánhđối chiếu với phồn thể, không hề động đậy chút nào.

Tiểu nha đầu Tần Mạt đángthương này trong phòng cũng có một ít văn thư, thế nhưng đều là bản cũ, từ điển hán ngữ cũng chỉ to bằng bàn tay, không bằngmột phần mười bản mới, xem thế nào cũng thấy nhàm chán. Hiện giờ có bản tácphẩm vĩ đại tân từ điển này, Tần Mạt cuối cùng không cần phải làm kẻ thất họcnữa.

Dốt đặc cán mai, đây làmột cách nói kinh khủng tàn bạo. Đối với Tần công tử luôn tự xưng là văn tháiphong lưu mà nói, không biết chữ chính là đánh đồng với siêu cấp tai ương"Mỹ từ biến dạng"!

"Chị hai!" TầnVân Chí gọi to hơn.

"Có chuyện gì?"Tần Mạt vẫn không ngẩng đầu lên. Tuy rằng nàng không muốn bị đưa vào Tây Bìnhbệnh viện thì phải mất công lấy lòng vợ chồng Tần gia, nhưng nàng cũng khôngcần thiết phải lấy lòng tên tiểu tử này.

Tần Vân Chí đứng tại cửa,bước chân có vẻ muốn lui về phía sau. Hình tượng kẻ điên ở trong lòng đại đa sốngười bình thường đều đồng đẳng với "ngang ngạnh", Tần Vân Chí biếtrõ chị hai mình mà nổi điên lên thì rất đáng sợ, hắn không dám đi khiêu chiếnvới cái đáng sợ này.

"Thì là... ba nói ởđây có quyển Mườivạn câu hỏi vì sao, nên bảo em đếnxem." Tần Vân Chí vừa nói xong, đầu liền quay về phía sau, xem trướcphương hướng, tư thế sẵn sàng chạy, nếu có biến động lập tức thi hành ngay.

Trong phòng khách lạitruyền tới giọng của Tần Bái Tường: "Mạt Mạt, con đọc sách cùng em đi, cóthể nhờ nó mà học thêm một chút."

"Vâng!" Tần Mạtvội vàng lên tiếng trả lời, gương mặt tuy rằng không có nụ cười, nhưng vẫnbuông cuốn sách trong tay ra, hất tay về phía Tần Vân Chí nói: "Tiểu Chí,vào đi. Ở nơi này có cuốn Mườivạn câu hỏi vì sao, còn có Lịchsử Trung Hoa năm nghìn năm, ta cùngxem."

Tần Vân Chí nét mặt kinhhỉ, năm mười hai tuổi hắn đã rất hiếu kỳ rồi. Cuốn Mười vạn câu hỏi vì sao này,bình thường chỉ mượn xem rải rác, hiện giờ có thể xem trọn bộ, trong lòng vuimừng không ngớt nên nỗi sợ đối với Tần Mạt cũng vơi bớt đi.

"Chị..."

"Ngồi trên ghế xem,sách xếp ở trên bàn đó."

Tần Bái Tường mua bộ sáchnày là bản dành cho thiếu nhi, có thể nói là cực kỳ rõ ràng dễ hiểu, lại có vôsố những nghiên cứu thú vị. Tần Vân Chí nhìn thấy quyển sách thì vô hứng thú,xem xem một hồi, hắn để quyển sách lên bàn, một tay chống quai hàm, thân thểcũng không chịu được nằm bò lên bàn.

Hài tử ở thời đại này đếnngồi cũng không xong, còn có rất nhiều tiểu hải tử khác vì nằm bò đọc sách màbị cận thị.

Tần Mạt đã xem cái nàytrên đài rất nhiều rồi, hiện giờ thoáng nhìn tư thế ngồi của Tiểu Chí, chịukhông được liền nhíu mày trách mắng: "Tiểu Chí, em ngồi kiểu gì đó!"

"A?" Tần VânChí đang hăng say đọc sách, cũng thuận miệng đáp lại một tiếng, không phản ứnggì trước sự khiển trách của Tần Mạt.

Tần Mạt cảm thấy giận dữ,nàng hiếm khi quan tâm đến người khác, vậy mà tên tiểu oắt tử này lại khôngnghe lời?

Nàng sắc mặt nghiêm nghị,vẻ mặt rắn lại ra chiều trách mắng: "Tần Vân Chí! Ngồi ngay lại! Em cómuốn hỏng mắt không?"

"A!" Tần VânChí thân thể cứng đờ, nghe tiếng quát trong lòng hơi sợ, vội vàng ngồi thẳng.

Phòng ngủ lại yên tĩnhtrở lại, chỉ có tiếng lật trang sách và tiếng lẩm nhẩm vang lên, trêntrần nhà đèn tiết kiệm năng lượng phát ra ánh sáng nhu hòa, nhất thời lại có vẻkỳ quái.

Tần Mạt ngáp một cái, cảmgiác đã có thể nhận ra rất nhiều chữ giản thể. Chữ giản thể đối nàng mà nói,chẳng hề khó học tí nàobởi vì cái gọi là chữ giản thể kỳ thật cũng không đổimới toàn bộ bảng chữ, còn có rất nhiều các chữ từ đời trước lưu truyền đến nay.Do bởi có nhiều kiểu viết, hiện tại lại khá bất đồng với chữ phồn thể, cho nênnếu không được học đàng hoàng thì sẽ bị nhận nhầm thôi.

Tần Mạt trong lòng cũngkhông thích chữ giản thể này, bất quá nhập gia tùy tục, tất cả đều dùng, nàngsao có thể trở thành người đặc biệt duy nhất? Nàng không học nó, chỉ sợ bị coilà thất học, bị tống ngay vào "Tây Bình bệnh viện". "Tây Bìnhbệnh viện" hiện tại quả thực chính là tử huyệt của Tần Mạt, nàng đã thỏahiệp chỉ cần không đi đến cái địa phương ma quỷ đó, những chuyện khác đều cóthể thương lượng được.

Thời gian đã qua chíngiờ, Bùi Hà bưng hai chén cháo mang tới cho chị em nàng, tính để ăn khuya. Bàthấy hai đứa con chăm chỉ học tập, cũng rất vui mừng.

Tần Vân Chí lén lút báocáo tiểu trạng: "Mẹ, chị hai chỉ nằm trên giường đọc sách, còn nói con thếngồi không tốt nữa!" Hắn khi nói thì lưng thẳng, còn làm ra bộ dáng ngồiđoan trang.

Mà lúc này đây, Tần Mạttuy không phải nằm đọc sách, nhưng cũng dựa vào khung giường, nghiêng ngườingồi ở trên giường.

Bùi Hà vỗ nhẹ vào đầu TầnVân Chí, trước khen hắn đã ngồi tốt, lại hướng Tần Mạt ôn nhu nói: "MạtMạt, con cũng nên ngồi thẳng, nhìn nghiêng đối với mắt cũng không tốt."Nàng vẫn có điểm sợ Tần Mạt phát điên, cho nên không dám n nặng lời với nàng.

Tần Mạt thế ngồi tuy lườinhác, nhưng sách trên tay nàng lại cách mắt hơn hai thước, nàng luôn có thóiquen bảo vệ mắt, thế nên ngồi nghiêng cũng không ảnh hưởng gì. Huống chi Tầncông tử phong lưu tiêu sái, tư thái luôn luôn là nhàn tản, chây lười. Nàng từtrước đều là dựa vào là mỹ nhân, trong phòng luôn đốt hương nhang, phía sau còncó mỹ tỳ (mỹnữ + nô tỳ) phe phẩy quạt, xa hoa nhưvậy, nhưng có ai dám nói nàng nửa câu.

Bất quá lời nói của BùiHà, Tần Mạt tạm thời cũng không dám không nghe.

Nàng thầm nghĩ tronglòng: "Được, coi như là làm bộ dáng cho ngươi xem đi. Đại trượng phu cođược giãn được, giờ ta là cái nha đầu xấu xí này, phải nhớ rõ nhỏ mà khôngnhịn ắt sẽ hỏng việc lớn!"

"Vậy được."Nàng không chỉ ngồi ngay lại mà còn đứng dậy tử tế đến bên cạnh bàn học, kéoghế khác ra, từ từ ngồi xuống. Nàng không chuẩn bị đọc sách, mà tìm chỗ trốngluyện viết chữ. Ngồi thẳng đọc sách không phải thói quen của nàng, bất quá ngồithẳng luyện chữ thì nàng vẫn có thể tiếp thu.

Bùi Hà vừa lòng gật đầu,nhìn thấy con gái của mình chăm chỉ như vậy, trong lòng cũng dần dần đánh tanbóng ma nghi ngờ.

"Tiểu Chí, con ngàymai còn phải đến trường, hiện tại đi tắm rửa rồi ngủ đi, nơi này để chị conchuyên tâm luyện chữ."

"Đứa connày..." Bùi Hà lắc đầu.

Đêm yên tĩnh lại dần dầnbao phủ phòng ngủ, Tần Mạt có thói quen tắm gội sớm và ngủ muộn, nhưng thật rachỉ là sớm rửa mặt thôi. Nàng mở từ điển ra, tùy ý chọn chữ, tập viết bút đầucứng một cách thông thạo. Có thư pháp bút lông, Tần Mạt thấy bút đầu cứng viếtcũng chẳng hề khó khăn gì.

Nàng trước hết luyện thểchữ Lệ[3],đây là chữ viết cơ bản, rồi đến chữ Khải, rồi luyện khung. Tất cả cũng chỉ làcơ sở, về sau phải dựa vào tài năng mới viết được tự nhiên hơn, vẫn là tự tạocho mình một phong cách.

Nàng luyện một tháng chữKhải trước mỗi buổi tối, rồi luyện sang những thể chữ khác, hơn nữa bất luậnkhi nào luyện chữ, đều không quên luyện tập chữ Khải.

Công tử quần nhung cũngcó kiêu ngạo có tự tôn, Tần công tử luôn tự hứa với mình: Cái gọi là ăn nhậuchơi bời cũng là học, nếu không thì cầm kỳ thi họa để làm gì, cũng chỉ để phụcvụ chốn phong nguyệt mà thôi?

Tuy rằng Tần công tửkhông hiểu thế nào là luận sách, cũng không bao giờ bàn về tình hình chính trịđương thời, thi từ phong nguyệt cũng bị lão đại trong nhóm khiển trách là quákém cỏi. Hắn luôn gắn với cái tên ‘văn dốt vũ dát’[4], bất quá ‘văn dốt vũ dát’ thì sao? Ai bảohắn là công tử quần nhung? Công tử quần nhung chính là văn dốt vũ dát!